《Phần mở đầu - Khi tỉnh giấc thì đã trở lại thời thanh xuân》
“Có hối hận thì cũng trễ rồi nhé!”
“Có khóc cũng đã muộn màng rồi nhé!”
Buổi chiều tối, trên con đường trở về sau khi đã nộp đơn ly dị.
Vừa bước đi trên con đường được ánh đèn đường chiếu tỏ, tôi vừa đấu khẩu với Yuzuka, vợ cũ của mình.
Một cuộc ly hôn bất ngờ xuất phát từ chuyện cãi nhau nhỏ nhặt, nhưng mối quan hệ vợ chồng tôi đã trở nên lạnh nhạt mất rồi. Cho dù có từ bỏ chuyện ly hôn lần này đi nữa thì có lẽ sớm hay muộn cũng sẽ thành ra như thế này mà thôi.
“Nếu thế này thì thà ly hôn sớm hơn đã tốt rồi! Thế này là tự do rồi!”
“Hảả? Đừng có làm tôi cười! Nô lệ của công việc như anh thì chẳng có thứ gọi là tự do đâu!”
“Chỉ cần không bị sự trói buộc của cô thì đỡ lắm rồi!”
“Tôi trói buộc anh khi nào hả!?”
“Thì trong lúc tôi đang làm việc cô nhắn tin dai dẳng đến còn gì!”
“Chẳng phải do lỗi của anh không trả lời lại à! Đằng này đã làm cơm tối cho rồi thì chí ít anh nhắn lại đi chứ!”
“Tôi bận vì công việc, khác hẳn với cô luôn đấy! Không có rảnh để mà liên lạc với cô đâu!”
“Đừng có nói như thể chỉ có mỗi anh là bận giùm cái!”
“Cô thì làm gì có tăng ca đâu đúng chứ!”
“Không có tăng ca nhưng mà tôi cũng mệt chứ! Vả lại quay trở nhà còn có nguồn gốc của cơn stress nữa!”
“Nguồn gốc của cơn stress là mẹ trẻ đấy chứ còn ai nữa!”
Tôi đã từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất trần đời khi bắt đầu hẹn hò với lại Yuzuka.
Và đã từng nghĩ sau khi kết hôn rồi sẽ tiếp tục sống hạnh phúc cả một đời.
Vậy mà bước sang năm thứ 4——sang tuổi 27 thì cuộc sống hôn nhân kết thúc.
Nếu như có thể gặp được bản thân trong quá khứ thì tôi muốn cho nó lời khuyên. Rằng, đừng có mà kết hôn với con nhỏ đó.
“Nếu như anh ghét ở cạnh tôi đến thế thì đừng có đi theo tôi nữa!”
“Tôi chỉ đang về nhà thôi!”
“Là nhà của tôi mà!”
“Nhưng cũng là nhà của tôi còn gì!”
“Anh thì đi qua đêm ở quán nét cà phê đi! Anh quen qua đêm rồi còn gì!”
“Chỉ do lỡ chuyến tàu cuối nên tôi mới qua đêm thôi! Còn cô thì sướng quá nhỉ, tới chiều tối là được về!”
“Đừng có chỉ sang tôi! Lỗi do anh làm việc ở công ty đen[note44026] mà không phải à!”
“Có phải tôi thích rồi đi làm ở đấy đâu! Do công ty trước phá sản, không việc làm sẽ khó coi lắm nên tôi mới vội nhận việc ở công ty đen thôi!”
“Không phải tôi đã khuyên anh suy nghĩ cho kỹ rồi hẳn nhận việc à! Anh đúng là chẳng có con mắt nhìn công ty gì cả!”
“Cả con mắt nhìn con gái nữa đấy!”
“Câu đó tôi nói mới đúng! Nếu như có thể làm lại cuộc đời thì tôi sẽ không kết hôn với anh lần nữa đâu!”
“Câu đó tôi nói mới đúng! Nếu như có thể quay ngược thời gian thì tôi sẽ không dính dáng lấy cô thêm một lần nào nữa đâu!”
Nếu như kết hôn là nấm mồ của đời người thì tôi như là thứ bò lên từ mộ vậy.
Tức là kể từ cái ngày hôm nay, tôi đã được tái sinh.
Trời cho cơ hội thứ hai rồi, hãy quên hẳn đi Yuzuka và tận hưởng cuộc sống khoái lạc nào.
Vì thế mà tôi muốn tách rời với Yuzuka ra càng sớm. Có cảm giác rằng tôi đã thua khi nhân nhượng cô ta ở đây, nhưng thà qua đêm ở quán nét cà phê đỡ hơn là tạo ra thêm những hồi ức chẳng mấy tốt đẹp.
Tôi dừng lại ở trước cột đèn giao thông.
“Cô đi thì cứ đi đi.”
“Anh đừng có mà bám theo tôi.”
“Ai thèm bám hả! Đổi lại cho đến ngày mai cô dọn hết đống hành lý rồi đi khỏi cho tôi.”
“Tôi sẽ làm thế. Tôi chẳng muốn ở lại lâu trong căn phòng còn lưu lại mùi của anh đâu.”
Quay lưng lại phía tôi rồi thì Yuzuka băng qua vạch kẻ đường.
Đây là lần cuối. Tôi sẽ không phải thấy gương mặt của Yuzuka thêm lần nào nữa.
Cuộc sống hôn nhân chớp nhoáng với Yuzuka nhanh như là đèn kéo quân vậy. Chỉ một thoáng thôi cũng đủ làm sự hối hận trong tôi cao ngút trời rồi.
Tất nhiên, tôi sẽ nói là không bao giờ làm lại một lần nào nữa. Vì làm lại tức là tôi sẽ chỉ thấy viễn cảnh ly hôn ở trước mắt mà thôi.
“……Vậy chào nhé.”
Tôi lẩm bẩm nói thế thì Yuzuka quay lại.
Do đèn đường bị hư nên vạch qua đường khá tối, chẳng thể nhìn thấy rõ gì cả……nhưng có thể thấy được gương mặt ấy như là đang trông chờ chuyện gì đó.
“……Anh vừa nói gì à.”
“Có nói gì đâu.”
“Nhất định là có nói mà. Nếu có gì muốn nói thì nói rõ ràng ra đi chứ?”
“Không có nói! Mau về nhà đi——”
Chính là lúc đó. Một vật thể màu đen đã xuất hiện ở góc tầm nhìn. Nó thu hẹp khoảng cách trong một khoảnh khắc mà không hề giảm tốc độ.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn chấn động chạy dọc hết toàn thân—
◆
“Đa———u quáááááá!?”
Tôi ngay lập tức bật người dậy.
Má trái đang nóng! Đau nữa!
“Cuối cùng thì anh đã chịu dậy!”
Đứa con gái mặc đồng phục nhìn xuống tôi hiện đang giữ bên má.
Nó mặc đồ thủy thủ, mái tóc đen ấy được buộc theo kiểu đuôi ngựa. Giống hệt như em gái tôi lúc còn trẻ vậy……Nhưng tại sao Sana lại ở đây?
Hay là em ấy đến thăm tôi sau khi bị xe đụng? Nếu là thế thì tại sao nó lại tát tôi chứ? Với lại……Chỗ này, có phải bệnh viện đâu? Chẳng phải là nhà tôi sao? Tại sao tôi lại ở nhà ba mẹ thế này?
“Làm gì mà anh thẫn thờ thế?”
“Làm gì á……Em, là Sana hả?”
“Đương nhiên em là Sana rồi. Đừng có ngủ mớ nữa, mau chóng dậy đi.”
“Dậy đi á, em……”
Tôi muốn nói là ‘anh đang bị thương nặng do xe đụng đấy’ nhưng chẳng có cơn đau nào khác ngoài gò má cả.
Lành lặn một cách thần kỳ sao? Nếu thế thì——
“Nà, nà~, Yuzuka sao rồi? Con nhỏ đó cũng không sao chứ?”
“Yuzuka? Ai thế.”“Ai là ai, vợ anh chứ ai——Mà không phải, vợ cũ ấy.”
“Anh đang nói về game hả?”
“Hiện thực cơ! Con nhỏ tóc nâu, mắt xấu, lại còn ngực to nữa ấy!”
“Anh chơi game nhiều quá mức nên không phân biệt được hiện thực với ảo tưởng rồi à……”
“Đừng có nhìn anh bằng cái ánh mắt nhìn mấy thứ đáng thương coi! Anh chí ít biết rõ khác biệt chứ! Con gái hiện thực chẳng hiền lành giống như game chút nào cả!”
“Không sao đâu, vì thế giới này rộng lắm anh à! Ít ra cũng sẽ có một người con gái khác ngoài em đối xử dịu dàng với lại Nii-chan mà!”
“Cái thế giới rộng này mà chỉ có một người thôi á……”
“Chỉ cần một người là đủ! Chúc anh gặp được duyên tốt nè~!”
*Bộp*, Sana vỗ vào lưng tôi như thể rót thêm tinh thần rồi bước ra khỏi.
Rốt cuộc thì chuyện của Yuzuka và bộ đồng phục thủy thủ vẫn mãi là bí ẩn.
Tôi rời khỏi giường mà vẫn chẳng hiểu lý do……rồi chợt nhận ra cảm giác khó chịu.
“……không đúng.”
Là phòng của tôi, nhưng lại chẳng là phòng của tôi.
Cách bố trí của kệ sách khác này, còn được dán cả mấy ảnh poster hoài niệm nữa, có cả những món đồ anime mà chắc chắn rằng tôi đã chuyển đến nhà mới.
Yuzuka đã chuyển nó về nhà ba mẹ hay gì đó à?
Nếu như thế thì cũng lạ thật. Nếu là thế thì chắc chắn Sana đã nói một lời rồi. Vậy mà Sana còn nói là không biết Yuzuka chứ đừng bảo là giải thích sự tình.
Bọn họ thân thiết với nhau lắm đến nỗi cho tôi ra rìa mà, vậy mà rốt cuộc tại sao lại giả vờ không biết nhau chứ?
Tôi bước xuống lầu 1 trong khi vẫn chẳng hiểu sự tình thì cả gia đình đã tập trung tại phòng ăn rồi.
Và tôi cạn khô cả lời.
“Sao thế Kouhei, làm gì ngẩn người ra thế.”
“C-, con là người nói sao thế mới đúng! Tại sao mẹ lại trẻ lại thế này!?”
“Hôm nay mẹ trang điểm gọn gàng ấy mà.”
“Nó vượt qua cái đẳng cấp đánh lừa bằng trang điểm rồi đấy! Trông mẹ trẻ hơn thật luôn đó!”
“Á rà, khéo khen ghê.”
“Con có khen gì đâu! Còn tóc của ba thì trở nên rậm rạp hơn này!”
“Có lẽ hiệu quả của thuốc mọc tóc tốt chăng.”
“Nó vượt quá mức của thuốc mọc tóc rồi đấy!”
“Nii-chan Nii-chan!”
“Gì đấy!”
“Em thì sao? Anh không có gì để khen ư!”
“Bộ đồng phục cũng hợp với em lắm!”
“Hoan hô~! Con được Nii-chan khen này!”
“Thích rồi nhé, Sana-chan.”
“Kouhei hôm nay có tâm trạng muốn khen nhể. Được, vậy thì ba cũng thế luôn. Bữa sáng của mẹ nó hôm nay cũng ngon lắm ghê ha.”
“Cách mẹ nướng xúc xích là số dách ạ!”
“Làm ơn giải thích cho con đi mà! Mẹ à, tại sao mẹ lại trẻ lại thế!? Ba à, tại sao tóc ba lại rậm rạp thế!? Sana à, tại sao em lại đang mặc đồng phục thế!?”
“Thì hôm nay là ngày đến trường mà.”
“Con cũng mau đi rửa mặt đi. Cũng chải đầu cổ rối tung gọn gàng lại. Vì hôm nay là ngày quan trọng đấy.”
“……Ngày quan trọng là sao?”
Tôi đang bối rối rồi, mẹ lại nói ra thêm một câu càng làm tôi bối rối hơn.
“Thì là lễ nhập học cao trung mà.”