“Đã giải quyết xong nhiệm vụ hôm nay. Giờ làm gì đây nhỉ?”
“Hử? Thế tại sao em nghĩ chị đây lại phải vội chọn đồ vậy?”
“Em không biết.”
Shimizu-san trả lời. Tôi cũng muốn biết lý do lắm.
“Rõ ràng là cả ba chúng ta còn có thể vui vẻ bên nhau nữa mà!”
“Hả?”
Có vẻ cuộc phiêu lưu tại trung tâm mua sắm cùng chị em nhà Shimizu còn lâu mới kết thúc.
“Chúng ta sẽ tới trung tâm trò chơi. Nơi ấy đang mời gọi chị đấy!”
“Làm gì có ai thèm gọi chị cơ chứ.”
Sau khi chị em nhà Shimizu mua quần áo xong, cả ba liền đến trung tâm trò chơi bên trong cửa hàng quần áo này.
Nơi đây có rất nhiều người, chắc là bởi nay là ngày nghỉ lễ.
“Giờ thì, bắt đầu từ đâu nhỉ? Hai đứa có muốn chơi trò gì không?”
“Em không có nhé.”
“Em cũng thế ạ.”
“Hiểu rồi. Vậy, mình bắt đầu chơi trò mà cả ba có thể chơi cùng nhau luôn nha, trò mà chị hay chơi ý!”
Đôi mắt Ai-san lấp lánh. Có lẽ chị ấy thực sự rất mong được chơi trò đó.
“Có phải cái trò ba người chơi được đúng không?”
“Chuẩn không cần chỉnh! Ừm, coi như là mình đang đi thuyền và cứ theo chị nhé!”
“Mong đó không phải là thuyền chở bùn…”
Shimizu-san và tôi dù cảm thấy bán tín bán nghi nhưng vẫn đi theo Ai-san.
“Trò đầu tiên mà chúng ta chơi sẽ là…đây!”
“Ê, gì thế này?”
“Nhìn là biết thôi à. Khúc côn cầu á.”
Trước mắt chúng tôi là trò khúc côn cầu, hệt như Ai-san nói.
Nhớ không nhầm thì, người ta chơi trò này bằng cách dùng thứ gọi là cái vồ để đập bóng khúc côn cầu vào khung thành của đối thủ.
“Em không hỏi cái đó. Sao lại bắt đầu bằng việc chơi khúc côn cầu, một trò thường cần đến hai hoặc bốn người để chơi cơ chứ? Không chơi ba người được!”
“Nếu hai đến bốn người chơi được, thì sao ba lại không được?”
“Thì bên có hai người chơi chắc chắn sẽ mạnh hơn rồi. Chẳng lẽ ta phải thay phiên à?”
Ngay khi Shimizu-san đề xuất, thay phiên nhau chơi có thể cân bằng sự khác biệt về thực lực.
“Nhưng mà người không được chơi sẽ cảm thấy chán lắm đúng chứ? Vậy thì một chọi hai đê.”
“Ai dám đơn thương độc mã ‘ra trận’ vậy trời?”
“Đương nhiên, là người lớn tuổi hơn, chị sẽ một mình cân hết. Bơi hết vô đây đê lũ gà công nghiệp.”
“Ai-san, như thế có được không ạ? Em chơi một mình cũng không sao đâu ạ.”
Nếu phải chia đội như thế, thì là đàn ông, tôi nghĩ để tôi chơi một mình cho cân bằng thực lực sẽ ổn áp hơn.
“Hehe, dù không mấy để tâm lắm nhưng chị thích khúc côn cầu và mỗi khi tới trung tâm trò chơi là lúc nào chị cũng chơi cùng bạn trò này á. Nên Daiki-kun không phải lo cho chị đâu.”
Có vẻ Ai-san rất tự tin về kỹ năng chơi khúc côn cầu.
Đã vậy thì có lẽ chúng tôi có thể chia đội như Ai-san bảo.
“Rồi, Shimizu-san, ở chung đội với tớ có ổn không?”
“Nếu mấy người thấy được thì tớ cũng không sao đâu.”
“Thế thì quyết định xong đội rồi nhé. Giờ thì bắt đầu chơi khúc côn cầu thôi!”
Và thế là trận khúc côn cầu giữa Shimizu-san và tôi đối đầu với Ai-san chính thức bắt đầu.
“Vì bóng khúc côn cầu ở đây nên chị sẽ đánh trước nhé.”
“Rồi, lên đi.”
Bóng khúc côn cầu có vẻ là ở vị trí của Ai-san.
Ai-san đặt bóng khúc côn cầu xuống.
“Lên nhé! Đỡ này!”
Ai-san đánh bóng khúc côn cầu bay về phía khung thành của chúng tôi. Ngay khi bóng khúc côn cầu tiếp cận Shimizu-san, nó liền biến mất cái phụp.
“Hả?”
Đột dưng, tỉ số bên ta hiện lên số 1.
Bằng cách thần kỳ nào đó mà quả bóng khúc côn cầu Shimizu-san đánh trả lại bay về phía khung thành.
“Tớ không mấy hứng thú với trận đấu ở cửa hàng. Nên, phải giành chiến thắng thì mới thoả mãn được.”
Shimizu-san trưng ra điệu cười của kẻ săn mồi.
“Không ổn rùi Daiki-kun. Có vẻ chuỵ lỡ đụng vào công tắc trong Kei rồi.”
“Em có nên đổi đội bây giờ luôn không ạ?”
Tôi nghĩ trận này lợi thế sẽ nghiêng về phía Shimizu-san,và kể cả có đổi với Ai-san đi nữa thì có lẽ trận đấu vẫn sẽ kết thúc một chiều thôi.
“Đừng lo! Chị có nắm giữ trong tay kế hoạch bí mật đấy!”
Ai-san cầm lấy bóng khúc côn cầu và hướng về phía Shimizu-san.
“...Khoan, gì thế kia? Đằng sau hai đứa có cái gì kìa?”
Shimizu-san và tôi ngoái lại nhìn, nhưng chẳng có gì khác thường cả.
“Sơ hở đây rồi! Nhận lấy đòn chí tử đi! Shori Victory Smash!”
Tôi nghe thấy tiếng đập bóng khúc côn cầu. Ngay lập tức, Ai-san bất ngờ đập bóng khúc côn cầu bay thẳng về phía khung thành của chúng tôi.
Là đòn đánh bất ngờ. Vừa mới nghĩ bóng khúc côn cầu đã bay vào khung thành, thì âm thanh “phụp” phát ra, và điểm số đội tôi liền hiện lên số 2.
“Cái quái gì…”
Ai-san không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Chị làm cái gì vậy hả?....Nãy giờ cứ chỉ chơi đúng một kiểu, nên sẽ không hiệu nghiệm nữa đâu. Với lại tên bý kĩ đó, ‘Shori’ cùng nghĩa với ‘chiến thắng’ mà.”
“Ối dời ơi…Nghĩ đến những kỷ niệm đẹp đẽ của hai chị em ta giờ đây lại bị đem ra làm trò đùa như lày…”
“Lúc chơi với em gái thì xin hãy công bằng bình đẳng đi ạ.”
Kế hoạch bí mật của Ai-san thất bại toàn tập. Tôi không biết chị ấy sẽ làm gì tiếp nữa.
“Kuhh, chả muốn chơi bẩn tí nào vì làm thế sẽ không công bằng, cơ mà không còn cách nào khác nữa rồi.”
Tôi nghĩ đội tôi chả cần lo gì nữa, vì chiến thuật lúc nãy là đã quá hèn hạ rồi.
“Cứ bơi vào đây mà kiếm cơm này.”
Shimizu-san vẫn ngập tràn quyết tâm. Tôi không nghĩ Ai-san có thể ghi bàn trước Shimizu-san đâu.
“Lên nào! Chiến thuật : [Khoảng cách giữa mình và cậu ấy gần hơn mình nghĩ, với lại tim mình đập dữ quá…Cảm xúc này là sao vậy nè…?]! Đỡ lấy!”
Ngay khi Ai-san tiết lộ chiến thuật, cô ấy liền đập bóng khúc côn cầu bay về phía khung thành.
“Dài thế!”
Shimizu-san đáp lời và rồi chặn bóng khúc côn cầu.
“Cái gì!”
Tuy nhiên, tốc độ của bóng khúc côn cầu lần này có vẻ chậm hơn, và Ai-san lại đánh trả lần nữa.
Bóng khúc côn cầu đang có quỹ đạo cách tôi và Shimizu-san khoảng nửa đường.
Vừa mới nghĩ rằng Shimizu-san sẽ bắt đầu chặn cú đánh ấy, thì cô nàng đột ngột giảm tốc và dừng lại nhìn tôi.
“Shimizu-san!”
Dù tôi đã đánh trả được bằng cách nào đó, nhưng tôi không đập trúng hẳn vào quả bóng khúc côn cầu, và nó từ từ bay về phía Ai-san.
“Cơ hội đây rồi! Oriya!”
Bóng khúc côn cầu của Ai-san không bị đánh trả và nó cứ thế phi thẳng vào khung thành.
“Sao cậu lại ngừng tay giữa chừng thế, Shimizu-san?”
“T-Tại…cậu ở gần hơn tớ nghĩ…”
“Ý cậu là sao?”
Nếu tôi ở gần cô ấy như thế thì tại sao Shimizu-san không thể đáp trả lại bóng khúc côn cầu nhỉ?
“Phư phư phư, có vẻ kế hoạch này có hiệu nghiệm rồi.”
Ai-san khoanh tay tỏ vẻ tự kiêu.
“Nói đến ‘kế hoạch’ đó, ý chị là mấy thứ dài dòng khó hiểu kia ấy hả?”
“Chỉ trích gay gắt quá làm chị muốn khóc lun rồi nà, nhưng nói chuẩn đấy em êy!”
Ai-san chỉ vào Shimizu-san.
“Kei-san, em có điểm yếu, phải chứ?”
“Đột ngột dữ vậy?”
Điểm yếu? Tôi chẳng nghĩ ra nổi điểm yếu có thể khiến Shimizu-san gặp bất lợi trong tình cảnh này.
“Nếu Daiki-kun ở cạnh em, em sẽ thấy hơi khó x—”
Ngay khi Ai-san bắt đầu nói, Shimizu-san tiến đến chỗ Ai-san với tốc độ bàn thờ và lấy tay chặn miệng chị ấy lại.
“Tự dưng chị lại nói gì vậy hả?”
“Mmmwf—-”
Ai-san đập vào tay Shimizu-san mấy lần tuyên bố đầu hàng.
Shimizu-san thấy vậy liền buông Ai-san ra.
“Nguy hiểm quá…Suýt nữa là thẳng cánh bay lên Thiên đàng rồi…”
“Là bởi chị cố tình nhục mạ người khác còn gì.”
Ai-san định nói gì thế nhỉ? Và chuyện gì sẽ xảy ra với Shimizu-san khi tôi ở bên cô ấy?
“Nhưng chị chưa nói gì hết. Ừm, dù sao thì, Kei-san ngây thơ trong sáng nhà ta không thể thể hiện được hết khả năng của mình khi ở gần Daiki-kun như này. Khai thác được triệt để điều đó là chị có thể dễ dàng đánh bại em rồi nhá!”
“Chị….Chiến thắng kiểu thế mà thấy vui à?”
“Không quan trọng! Miễn là chị thắng
thì chị có thể làm gì cũng được!”
“Đừng có ám ảnh việc chiến thắng đột ngột như vậy. Bình thường chị toàn ưu tiên vui vẻ là chính và còn chả quan tâm đến chuyện thắng thua cơ mà.”
Đúng thật là, trông Ai-san có vẻ không phải loại người ám ảnh việc chiến thắng như thế.
“Vì nói mấy câu kiểu ấy nên đây là những gì em nhận được á! Tốt nhất là quay lại đứng cạnh Daiki-kun luôn đê! Chị sẽ đánh bại em ngon nghẻ thôi!”
Ai-san vào tư thế tấn công và vung nắm đấm lên không trung. Trông Shimizu-san vẫn có vẻ có điều gì muốn nói lắm, nhưng Ai-san đã đuổi cô nàng về chỗ tôi rồi.
“Shimizu-san, cậu ổn chứ?”
“Chị ấy không thèm nghe người khác nói nữa rồi.”
“Tớ cũng thấy thế…Dù gì thì, xin lỗi nhé, Shimizu-san.”
“Xin lỗi gì trời?”
Shimizu-san lộ rõ vẻ khó hiểu như thể cô chẳng thể biết được tôi xin lỗi vì chuyện gì.
“Tớ không hiểu lắm, nhưng vì tớ mà lúc nãy Shimizu-san không đạt đỉnh cao phong độ, phải chứ?”
“À…chuyện đó á, nói sao nhỉ, là tại cậu đấy, nhưng đồng thời cũng không hẳn là do cậu đâu…”
“Ờm….Ừ?”
Tóm lại có phải lỗi tại tôi hay không? Bên nào mới đúng đây?
“Ừm thì cậu không cần phải lo về chuyện đó đâu.”
“Hiểu rồi. Nhưng sẽ ra sao nếu hai ta lại rơi vào tình thế có thể ăn trọn quả bóng khúc côn cầu như hồi nãy đây?”
“Phân vị trí ra. Tớ sẽ lo nửa bên này, vậy nên nếu có bay thẳng về phía cậu thì cậu sẽ đáp trả nhé.”
Làm thế thì chúng tôi chẳng cần phải lo về tình huống như lúc nãy phát sinh rồi.
“Xin tuân lệnh. Đã thế thì, tớ có thể nhờ Shimizu-san phát bóng đầu tiên không?”
“Được thôi.”
“Cả hai đã sẵn sàng để đối đầu với chiến thuật của chị chưa? Sẵn sàng rồi thì bơi vào đây!”
“Mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ như trước đâu chị nhé.”
Hiệp hai của trận khúc côn cầu giữa chị em nhà Shimizu bắt đầu.
“Lên đây!”
“Shimizu-san, đánh trả đi!”
“Biết rồi! Oraa!”
Shimizu-san nhanh chóng đáp trả lại bóng khúc côn cầu. Ai-san, vì không kịp phản ứng nên đã để bóng ‘chọc thủng lưới’. Có vẻ lần này bọn tôi đã ghi được điểm.
****
“Haa…haa…Kei, khá đấy. Có vẻ em đang dần phối hợp cực ăn ý với Daiki-kun rồi. Chị bắt đầu thấy hơi ghen tỵ rồi đó nha…”
“Chị cũng đỉnh hơn em nghĩ đấy, Ai.”
Chỉ còn lại mấy phút ngắn ngủi, tỷ số hiện tại là 5 đều. Đội tôi ghi điểm là nhờ có Shimizu-san dùng thể lực để phát những đòn mạnh mẽ, và kể cả có phân vị trí đi nữa thì Ai-san vẫn ghi bàn cực đẹp mắt bằng cách đập bóng chuẩn xác không sai một ly.
“Không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ừ, lần tới ghi điểm là nắm chắc chiến thắng trong tay rồi.”
“Đúng đấy. Và người chiến thắng sẽ ra lệnh cho kẻ thua cuộc nhé.”
“Gì cơ? Chị đang nói cái quái gì thế?”
Nghĩ rằng mình có lợi thế khi có quả bóng trong tay, Ai-san bắt đầu thêm luật mới.
“Người thắng cuộc có quyền ra lệnh cho kẻ thua cuộc là bình thường mà nhở? Hừm, đừng bảo là em không thấy tự tin nhé Kei?”
“Shimizu-san, Ai-san chỉ đang khích tướng thôi. Đừng để bị lung lay.”
“Tớ biết. Ai lại thấy nhột khi bị khích tướng như kia chứ…”
“À hiểu rồi~. Đội của Kei-san là hai người chơi nên đang có lợi thế, nhưng vẫn sợ thất bại đây mà. Ôi giời đất ơi~”
“...Rồi. Chấp nhận lời đề nghị đó nhé.”
“Shimizu-san?”
Có vẻ Shimizu-san dễ bị khích tướng hơn tôi nghĩ. Tôi bắt đầu thấy hơi lo cho cô nàng rồi.
“Ừm thì, quyết định rồi nhá. Không còn nhiều thời gian nữa, nên ra đòn quyết định thôi! Never-Ending Attack!”
Ai-san lại đập bóng bay đúng quỹ đạo nữa rồi.
“Đánh trả này!”
“Hiểu rồi!”
Dù tôi gần bóng khúc côn cầu hơn, nhưng tôi quyết định tin tưởng Shimizu-san và giao cho cô ấy.
“Ora!”
Shimizu-san đáp trả bóng khúc côn cầu, bay thẳng về phía khung thành của Ai-san.
Vừa mới tự tin rằng bọn tôi sẽ ghi điểm, thì bóng khúc côn cầu liền biến mất cái phụp.
“Hử?”
Điều tiếp theo mà tôi biết, tỉ số đã cập nhật và điểm số bên Ai-san đã lên 6.
Cùng lúc đó, tiếng còi báo hiệu kết thúc trận đấu vang lên. Trận đấu đầy kịch tính ấy đã kết thúc với tỉ số 6-5 và chiến thắng nghiêng về phía Ai-san.
“Mấy bé lơ là cảnh giác quá đó. Nếu biết ai sẽ đánh bóng và đánh ở đâu, thì chị cũng có thể đánh bóng nhanh để xử lý á. Dựa vào trận vừa rồi, chị biết khá rõ Kei sẽ tấn công theo hướng nào và tính toán theo quỹ đạo nào, nên chị mới có thể phản công lại đấy.”
“Grr…”
Shimizu-san không thể giấu nổi vẻ bất mãn.
Qua lời giải thích ấy, thì có vẻ điểm số cuối cùng của Ai-san không phải do trùng hợp ngẫu nhiên rồi.
“Vì chị thắng, nên hai đứa phải tuân theo lệnh của chị như đã hứa nhé.”
“Khoan đã.”
“Sao dạ? Kei, em sẽ không thất hứa đâu nhỉ?”
Ai-san liền mỉm cười đầy nham hiểm. Có vẻ được ra lệnh Shimizu-san khiến chị ấy cảm thấy rất vui.
“Em sẽ làm. Vì em là người bảo rằng bản thân sẽ nghe theo lệnh của chị nếu bọn em thua mà. Để em nhận lệnh cho cả hai nhé. Ý em là, đừng có đưa ra mấy mệnh lệnh vô lý cho Hondou nha.”
“Shimizu-san, không thể làm thế được đâu.”
Shimizu-san đúng là người đã hứa phải tuân theo lệnh của người khác. Nhưng, tôi không nghĩ đặt mọi gánh nặng trách nhiệm lên vai cô ấy là công bằng bình đẳng đâu.
“Không sao. Ngay từ đầu, việc bị Ai khiêu khích là lỗi của tôi. Nên để tớ xử lý cho.”
“Như vậy có ổn hông đó Kei?”
Ai-san nhìn thẳng mặt Shimizu-san.
“Ừm.”
“...Rồi. Vậy thì để Kei nghe mệnh lệnh đặc biệt gì đó nhé!”
“Shimizu-san…”
“Đừng lo, Daiki-kun. Không phải mệnh lệnh gì khó khăn đâu. Ừm thì, cùng đến địa điểm kế tiếp thôi!”
Ai-san ôm chầm lấy tay Shimizu-san rồi bắt đầu dẫn chúng tôi đi. Tôi đi theo sau họ đến địa điểm kế tiếp.
“Đến nơi rồi!”
“Nơi này đây ấy ạ?”
Nhìn quanh, tôi liền thấy một nơi có rất nhiều máy in nhãn dán, thường được biết đến là máy Purikura.
“Chúng ta phải làm chuyện này ư?”
“Trả lời hay đấy. Cực kì sâu sắc lun, Kei ạ.”
“Ừm thì quanh đây chỉ có mỗi máy Purikura này thôi mà, nên cũng không khó để biết lắm. Với lại, chẳng phải mình chỉ thường chụp hình Purikura cùng với bạn bè thôi sao?”
“Thế cơ à?”
Trông Ai-san có vẻ như muốn hỏi xem có vấn đề gì không vậy.
“Nếu thế thì, sao tự dưng em lại muốn chụp hình Purikura cùng Hondou, người Ai này mới gặp hôm nay dạ?”
“Thực ra thì, kỷ niệm của em với Daiki-kun chỉ còn hôm nay mà thôi. nhưng bọn em đã cùng nhau đi ăn, chọn quần áo, và còn vui chơi tại trung tâm trò chơi cả buổi hôm nay nữa, chẳng phải đó đã là tình bạn diệu kỳ rồi sao?”
“Thành bạn bây giờ thì sớm quá.”
Có vẻ lời nhận xét của Ai-san về việc chúng tôi có là bạn hay không khoan dung chút nào.
“Với cả, kể cả không có lệnh đi nữa thì em vẫn sẽ chụp hình purikura với chị thôi.”
“Phư phư phư.”
“Tự dưng cười là sao?”
Trông Ai-san như thể muốn nói gì đó.
“Em định bảo chị sử dụng quyền ra lệnh quý giá này chỉ để cho Kei chụp hình Purikura như bình thường thôi sao? Kei ngây thơ quá đi. Còn ngọt ngào hơn cả bánh quy quá nhiều đường nữa chứ.”
“Đấy là những chiếc bánh quy chị thường hay làm mà Ai.”
“Ừ chuẩn luôn. Chị là người hảo ngọt nên toàn cho nhiều đường thôi…Không, không phải! Mà thôi, giờ thì, đến lúc thư giãn òi!”
Ai-san chỉ tay thẳng mặt Shimizu-san.
“Chị đang ấp ủ kế hoạch gì vậy?”
“Tí nữa sẽ biết ngay thôi. Giờ thì, Daiki-kun, Kei, chúng ta đi chuẩn bị một lát rồi hẵng quay lại nhé. Mấy đứa đứng đợi quanh đây một lúc được không?”
“Vâng, cơ mà em không cần phải đi ạ?”
“Chị đã hứa với Kei rằng bản thân sẽ không ra lệnh quá quắt cho em rồi, nên cứ háo hức chờ đợi đi nhá.”
“Đã rõ ạ.”
Không biết Ai-san định làm gì với Shimizu-san nhỉ. Tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Được rồi đi thôi! Kei, theo chị!”
“Em có linh cảm xấu về việc này.”
Shimizu-san bị Ai-san kéo đi, và rồi họ biến mất khỏi tầm mắt tôi.
****
Đã mười phút trôi qua kể từ khi Ai-san dẫn Shimizu-san đi.
Chả có tín hiệu nào cho thấy chị em nhà Shimizu đang quay trở lại cả. Nhân lúc đang nghĩ xem nên làm gì khi đang chả có gì để làm như này, thì tôi liền nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau.
“Daiki-kun nè, em đợi lâu hông?”
“Không sao đâu ạ…Ai-san, trang phục gì thế kia?”
Tôi liền ngoảnh đầu về nơi phát ra giọng nói đó.
Và đứng đấy là chị em nhả Shimizu trong trang phục hầu gái.
“Bất ngờ chưa ông già? Em có thể mượn trang phục để chụp hình ở máy Purikura đằng kia nhé.”
“Ồ ra là thế. Em không biết luôn.”
“Chị lúc nào cũng mong được cosplay và chụp hình cùng Kei đoá.”
Sự phấn khích của Ai-san hiện rõ trên gương mặt của chị ấy.
“Trang phục hầu gái trông đáng yêu lắm đúng hông nè!”
Ai-san chống tay lên hông và cho tôi chiêm ngưỡng bộ trang phục đó với vẻ tự hào. Chị ấy vô thức tạo dáng để tôn lên cặp bồng đào của mình, khiến việc ngắm nhìn chị ấy trở nên rất ‘khoai tây’.
“Dạ vâng, em nghĩ trông ổn lắm ạ.”
Đồng phục của hầu gái có màu đen, với một chiếc tạp dề màu trắng khoác bên ngoài.
Chị ấy cũng đeo chiêc băng đô có diềm xếp nếp, cùng với váy dài giống kiểu dáng của một cô hầu gái làm việc trong một dinh thự kia nữa.