Cô nàng Yankee Shimizu bàn bên đã nhuộm tóc đen mất rồi

chương 6: mua sắm cùng chị em nhà shimizu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tự dưng được Blade nên nay đăng chap mới......hihi

--------------------

“Giờ thì, ăn uống no nê rồi, mình đến điểm hẹn luôn đi ha?”

“Tiện thể, nãy em chưa hỏi, cơ mà mục đích của Ai-san với Shimizu-san hôm nay là gì vậy?”

Dù đồng ý vác xác đi cùng, nhưng tôi chưa hề xác nhận nơi cả ba đến.

“Ơ, chị chưa nhắc đến à? Thì đi mua quần áo cho Kei và chị thôi.”

“Dạ?”

Đi cùng họ không biết có ổn không nhể…

“Đã đi mua quần áo thì phải có cả quan điểm của người khác giới nữa, đúng chứ? Thường thì chị sẽ dẫn bạn thuở nhỏ đi cùng cơ, nhưng vì có việc phải làm nên lần này cậu ta không thể đến được, và may mà Daiki-kun xuất hiện ở đây đấy.”

“À hiểu rồi. Nhưng nói thật là em thực sự không rõ về quần áo nào hợp hay không hợp đâu, nên em cũng chả chắc liệu có thể giúp gì cho chị ấy.”

Ý kiến đấy là thật. Nói thẳng ra thì, vào ngày nghỉ, tôi thường chỉ mặc hoodie như lúc này, nên là tôi đây cũng không biết phối đồ như nào mới hợp nữa.

“Đừng có lo. Bạn thuở nhỏ của chị toàn nói mấy câu như là chị mặc gì cũng được thôi à…”

“Haha…”

Tôi chỉ đành mỉm cười khô khốc. Không biết tại sao tôi cứ thấy nụ cười của Ai-san có gì đó u ám nhỉ. Cảm giác như ánh sáng trong đôi mắt của Ai-san bỗng chốc phụt tắt ấy.

“Đấy là lý do vì sao em không cần phải quá lo về phong cách thời trang hay mấy chuyện kiểu đó. Với cả, Kei cũng muốn Daiki-kun ngắm trang phục mình mặc đúng hem?”

Ai-san nhìn Shimizu-san để đợi cô nàng đồng ý.

“...Sao cũng được.”

“----Nhưng Daiki-kun ngắm trang phục của tớ thì tớ sẽ vui lắm đó.”

“Đừng có nói liên thiên.”

“Cứ tưởng là chị đã hiểu rõ cảm xúc của Kei rồi.”

“Không hẳn là thế đâu.”

Shimizu-san lạnh lùng lườm Ai-san, cơ mà có vẻ là Ai-san không để ý lắm.

“Chị cứ nghĩ là mình đủ đẳng cấp để đọc vị người khác rồi cơ, thôi thì sao cũng được. Nếu Kei đồng ý hai tay hai chân luôn thì nghĩa là Daiki-kun đi cùng cũng không sao đâu nhể? Ừ thì, vì giờ cả lũ đều đồng ý rồi nên đi luôn nhá.”

“Nói ‘đi nào’ tức là mình lại phải tới những nơi hay lui đến của từng người một hả?”

“Thật á?”

Chuyện này hơi độc lạ với tôi đấy. Tôi cứ nghĩ là ngay từ đầu hai người đó định mua sắm tại cùng một cửa hàng cơ.

“Ban đầu chị cũng định thế, nhưng sau khi nghe được câu chuyện của Daiki-kun thì chị đã thay đổi ý định rồi. Cùng đến cửa hàng chị thường ghé qua nào.”

“Tại sao?”

“Vì trang phục ở cửa hàng Kei yêu thích chủ yếu là phong cách ngầu lòi nam tính hơn là ngây thơ trong sáng ý. Cửa hàng bọn mình định tới có nhiều trang phục dễ thương hơn nhiều, nên là như thế còn tốt hơn cho Kei, đúng chưa?”

“Ừm…”

Vì lý do nào đó, Ai-san lại liếc nhìn tôi. Shimizu-san thì cũng có liếc qua đấy, đùa tí, cô nàng lườm tôi thì đúng hơn.

“Được roài! Vì hai đứa không tỏ ý phản đối nên là đi luôn nhé!”

Sau câu nói nghe như muốn khởi động gì đó, bọn tôi liền bắt đầu di chuyển.

Chị em nhà Shimizu và tôi đến khu vực chủ yếu bán quần áo trong trung tâm mua sắm. Ở đây có khá nhiều cặp tình nhân , cơ mà thấy có hai đứa con gái đi cùng với một thằng đực rựa thì cũng hơi bị hiếm đấy.

Tôi không hẳn là thấy quá lo về ánh nhìn xung quanh đâu.

Có vẻ là hồi nãy lời Ai-san nói nửa đùa nửa thật rồi, cơ mà nhìn chung, hai chị em nhà Shimizu đều rất chi là xinh gái. Việc một thằng đực rựa nào đó đi cùng với hai người phụ nữ ‘nuột hết nước chấm’ này cũng bình thường thôi.

“Ờ, Ai-san này, cứ như thế này thì khó cho em lắm ạ…”

Tôi thì thầm tỏ vẻ phản đối với cô chị Ai-san đang đi cạnh Shimizu-san.

“Khó cho em lắm á?”

Ai-san liền nhìn quanh.

“Hiểu rồi. Đừng có lo. Mấy người đó chỉ hơi mất tập trung vì tận mắt chứng kiến thanh niên may mắn đi cùng với hai cô gái đáng yêu thôi.”

“Đừng tự nhận bản thân đáng yêu nha.”

Cô nàng Shimizu-san đứng cạnh tôi liền xen ngang ngay lập tức.

“Có mất mát gì đâu nào, nên là nói thế cũng được mà. Dù sao thì, vì đã đến cửa hàng ấy rồi nên nhanh vào trong thôi mấy bé ơi.”

Nói rồi, trước khi Shimizu-san và tôi có thể nói gì thì Ai-san đã tự thân bước vô cửa hàng rồi. Bị bỏ lại phía sau, tôi liền hướng mắt nhìn Shimizu-san.

“Bỏ cuộc đi. Trong cửa hàng sẽ ít bị dòm ngó hơn đấy. Mình cũng nhanh nhanh vào trong thôi.”

Shimizu-san nói vậy rồi bắt đầu đi vào cửa hàng.

“Khoan, Shimizu-san ơi!”

Tôi vội đi theo Shimizu-san.

“Này, Kei với Daiki-kun ới! Vô phòng thử đồ đê, vòng thử đồ đầu tiên được quyết định rồi đấy.”

Ngay khi đặt chân vô cửa hàng, tôi có thể nghe rõ giọng của Ai-san từ đằng sau cửa hàng đó. Chắc là chị ấy quyết định nên thử đồ nào trước rồi.

“Shimizu-san, cậu biết phòng thử đồ ở đâu không?”

“Ờ. Tớ có tới đây cùng Ai vài lần rồi, nên là đi theo tớ nhé.”

Shimizu-san dẫn tôi đến phòng thử đồ.

“Ai này, bọn em tới rồi.”

Cả hai cùng đến phòng thử đồ và tôi với Shimizu-san đã tìm thấy phòng thử đồ kéo kín rèm cửa.

“Sao tìm được nơi này dễ dàng quá vậy? Ừ thì tìm được cũng làm chị thấy vui đấy.”

“Tìm được rồi thì em về luôn nhá?”

“Đợi tí được hông? Ồ nế chàn siêu cấp xinh đẹp đang thay đồ và giờ thành người đẹp toàn năng luôn ròi. Ngắm thử khum?”

“Đừng có nói đẹp này đẹp nọ nữa. Muốn em ngắm thì kéo rèm cửa ra đi.”

“Chì, cô em gái rắc rối nhà mình lạnh lùng quá đê. Được rồi. Kéo rèm ra đây!”

Ngay khi giọng nói ấy vang lên, cửa rèm của phòng thử đồ bị kéo cái xoạch.

“Mấy bé nghĩ sao?”

Ai-san đứng đó, đang khoác chiếc áo Cardigan màu vàng hơi quá khổ ngoài áo sơ mi. Phần dưới chị còn mặc váy ngắn màu trắng, chắc là để khoe đôi chân thon thả kia rồi.

“Chị đây đã thử phối áo Cardigan màu vàng với váy ngắn trắng đấy!”

“Hở hang quá. Trừ 500 triệu điểm.”

“Đưa ra nhận xét kiểu gì mà vô lý với hời hợt thế! Kei ác quớ, chị mún khóc ghê á.”

“Có thể nói như vầy thì chắc chị chả khóc lóc gì đâu nhờ.”

“Chị khóc trong lòng nha….Daiki-kun nghĩ sao?”

Đúng rồi, tôi cần phải đưa ra lời nhận xét hợp tình hợp ý.

Nói gì giờ nhỉ? Nếu cứ thẳng thắng bảo rằng chân chị trông ‘nuột’ quá thì có khi chị ấy sẽ bối rối lắm.

Nhưng vì chưa bao giờ nhận xét về trang phục của cô gái nào khác ngoài em gái nên tôi cũng không biết nên tập trung vào phần nào và khen kiểu gì.

Không biết đám đàn ông trên thế giới này nhận xét về trang phục của phái nữ như nào nhể.

“Nè, Daiki-kun, em có nghe không đó?”

“Vâng. Đợi em chút.”

Không còn thời gian nữa rồi, thôi thì đành truyền đạt ấn tượng tốt nhất có thể bằng vốn từ hẹp hòi này vậy.

Truyện Chữ Hay