Không phải khoe đâu, nhưng tôi tự thấy bản thân mình cũng thuộc dạng một trong những người nổi bật nhất lớp.
Dù sao thì tôi rất hãnh diện về ngoại hình của mình. Nhờ vậy, tôi đã có công việc người mẫu. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, một công ty mà tôi đang hợp tác cũng đã mời tôi trở thành người mẫu chuyên nghiệp cho họ.
Tôi tự hào rằng mình đã nỗ lực để luôn được xinh đẹp, nào là học về trang điểm và thời trang, tập luyện để duy trì vóc dáng,…
Thành thật mà nói thì tôi là kiểu người luôn cố giữ khoảng cách với con trai, cả đời không có một tin đồn tình cảm nào, cũng chưa có ai làm bạn trai luôn. Cơ mà trong lớp thì lúc nào tôi cũng có người vây quanh, cả nam lẫn nữ. Nói tôi là người nổi tiếng thì hơi quá, nhưng thực tế thì quả đúng là vậy.
Tôi không có ý định hay mong muốn khiến tất cả con trai phải si mê mình, nhưng trong lớp chỉ có một người duy nhất mà tôi không nhớ đã từng bắt gặp ánh mắt của cậu ta. Đó là Kuzusawa Kousei. Tên cậu ấy thì hôm nay tôi mới được biết.
Lũ đàn ông được coi là nổi bật trong lớp thường cố gắng tiếp cận tôi, chắc cũng toàn ý đồ xấu hoặc đỡ hơn thì cũn chỉ muốn có danh là bạn của một cô gái gyaru nổi tiếng. Ngay cả những cậu bị coi là ít nổi bật cũng thường tỏ ra xa lánh tôi nhưng sau cùng vẫn lén nhìn trộm từ xa. Chỉ có Kuzusawa-kun là khác biệt.
Trong giờ nghỉ, cậu ấy thường chú tâm viết sổ tay hoặc tra cứu gì đó trên điện thoại. Dù chủ yếu ở một mình, song cậu không tỏ ra buồn cho lắm, mà ngược lại, trông như cậu ấy đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới ấy vậy.
Có một lần, tôi đã lén đứng phía sau để nhìn xem cậu ấy đang viết gì, và điều tôi thấy thật đáng kinh ngạc. Chi chít trong cuốn vở là những bản vẽ kĩ thuật đầy chi tiết với những đường nét vô cùng chính xác, nói chắc cũng không ai tin đây là do con người vẽ.
Kể từ giây phút, tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi Kuzusawa. Có ngụy biện thì chắc tôi sẽ viện lí do rằng tôi tò mò tại sao lại có một chàng trai không bị hấp dẫn bởi tôi.
Công việc của tôi không nhất thiết phải làm hài lòng đàn ông (ít nhất là trực tiếp). Độc giả của tạp chí thì gần như 100% là phụ nữ. Dù cho tôi không hứng thú với việc thu hút người khác, song trong số các độc giả tham khảo cách phối đồ và trang điểm của tôi, chắc hẳn sẽ có người muốn thu hút một ai đó. Thành ra tôi không thể bỏ qua cách nhìn của đàn ông được.
À mà nói thì nói chứ, sự thật là tôi đã bị mê mẩn bởi những bản vẽ tuyệt đẹp đó, bởi những ngón tay tinh tế đóc, bởi cả cái khuôn mặt không màng đến sự hiện diện của tôi. Nơi cậu ấy ngồi, có một thế giới mà tôi chưa hề biết đến. Có lẽ… tôi cũng muốn được nhìn thấy một chút thế giới đó.
Vì vậy...
"Mình đã đến đây…"
Sau khi tạm chia tay, tôi ngay lập tức lại đỗ xe đạp bên đường, âm thầm theo dõi rồi lén đi bộ tới nhà của Kuzusawa-kun.
"Điên mất rồi! Này có khác gì stalker đâu chứ."
Không còn gì để bào chữa. Nếu bây giờ có cảnh sát hỏi thăm, chắc chắn tôi sẽ ngỏm ngay trong đồn cảnh sát.
Tuy nhiên, tôi nghĩ việc mò đến đây là quyết định đúng đắn.
Nhà của Kuzusawa là một xưởng nhỏ trong thị trấn. Tấm biển bị rỉ sét ở góc ghi dòng chữ lớn "Xưởng chế tạo Kuzusawa," phía dưới là số điện thoại và các dịch vụ như mộc và gia công nhựa. Dưới cùng là có một tấm biển gỗ treo ghi "Có cả đồ nội thất tự chế 〼." Ký hiệu đó là gì vậy?
Căn nhà gia đình ở thì nằm ngay cạnh xưởng, cửa cuốn vẫn đang đóng. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng máy móc vang lên từ cửa thông gió đang mở hé.
Nhìn lên tầng hai của căn nhà, tôi thấy một bóng người đang di chuyển sau rèm. Có lẽ họ đang thay đồ. Ấy không, không phải không phải. Điều này vượt qua cả việc bám đuôi và trở thành kẻ biến thái mất rồi.
Hôm nay dừng ở đây thôi. Nếu Kuzusawa nhỡ phát hiện ra chắc cũng chẳng có hố nào cho mình chôn đâu. Thế thì chắc tôi cũng phải nói câu "Cha mẹ ơi, xin hãy tha thứ cho con… " mất.
"Fufufu…”
Nói chuyện với cậu ấy vui hơn mình nghĩ.
"Kousei…. Kuzusawa Kousei…. Quả thật là..."