Tôi dựng chiếc xe đạp lên và kiểm tra. Khi nhìn vào bánh sau, tôi thấy sợi xích đen đã tuột ra ngoài một cách gọn gàng. Thế là rõ rồi, giờ chỉ cần đứng dậy, nắm lấy tay lái và chuyển số về số 1.
Tôi lấy găng tay làm việc từ trong túi ra và đeo vào. Sau đó thì đưa sợi xích đã bị tuột vào bánh răng nhỏ nhất, ngoài cùng của bánh sau. Tôi kéo sợi xích bị cong về phía tay cầm và lắp vào sao cho nó ăn khớp với bánh răng trước nằm dưới yên xe. Trong khi nhẹ nhàng kéo sợi xích bằng một tay, tôi từ từ xoay bàn đạp theo hướng ngược lại bằng tay kia. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch khi nó quay bình thường, và thế là xong.
"Ồ oaaa! Kutsuzawa-kun, cậu là thần thánh hả?"
Có loại thần nào rẻ tiền vậy hả. Không biết tất cả các cửa hàng xe đạp trong thành phố có phải là đền thờ không nhỉ.
"Này, này, tớ có thể đăng lên Twista không?"
Quay mặt sang, tôi thấy Mizoguchi-san hình như đã quay phim từ lúc nào mà mình không hay biết. Những ngón tay của cô ấy, được trang trí bằng họa tiết móng tay trông giống như những cánh hoa đang nhảy múa, nhẹ nhàng lướt nhanh trên chiếc điện thoại thông minh.
"Ừm..."
"Tớ không quay mặt cậu đâu. Hơn nữa, nó ở trên tài khoản riêng tư, nên không sao đâu!"
Tôi không biết "không sao" của cô ấy là như thế nào, nhưng khi bị hỏi "Không sao chứ?", tôi cũng chỉ biết gật đầu. Đó là số phận của phe Âm - không thể từ chối khi phe Dương tấn công mạnh mẽ. Thật thảm hại, nhưng dù sao thì... Chà, có lẽ đó chỉ là một tài khoản để kết nối bạn bè chơi thân thôi, vì vậy chỉ bạn bè của Mizoguchi-san mới có thể rep lại. Nó sẽ không biến thành điều gì đó kỳ lạ đâu nhỉ.
"Á úi chết dở. Tớ lỡ tay rồi. Ờmm, chắc là ổn thôi."
Tôi có cảm giác cô ấy vừa buột miệng nói điều gì đó bất ổn hả. Không, không sao đâu, sẽ ổn thôi. Ngay từ đầu, làm sao mà một đoạn video về ai đó sửa xe đạp lại có thể biến thành điều gì đó kỳ lạ chứ. Tôi phát ốm với tính cách hay lo lắng và nhút nhát của chính mình rồi.
Thôi, sao cũng được. Lần này chắc chắn rồi, mình nhất định sẽ rút lui.
"Vậy thì, tớ đi nhé. Sợi xích khá cũ rồi, nếu cậu có thời gian rảnh thì nên thay nó đi."
Tôi đưa ra lời khuyên cuối cùng rồi rời đi một cách dứt khoát.
...
...
...
Đáng lẽ mọi chuyện đã kết thúc ở đó.
"Nhà cậu có gần đây không, Kutsuzawa-kun?"
Đường về nhà chúng tôi rõ ràng là cùng hướng với nhau, thế là Mizoguchi-san cứ thản nhiên đi theo tôi. Cô ấy cố gắng đạp xe chậm lại hoặc dắt bộ, nhưng có vẻ như không thể theo kịp tốc độ của tôi. Nghe nói mấy cậu trai nổi tiếng thường sẽ đi chậm lại cho hợp với các cô gái, nhưng tôi thì không cần phải thế. Thậm chí, tôi còn cố ý đi nhanh hơn để ra hiệu cho cô ấy đi trước, nhưng Mizoguchi-san dường như chẳng để ý gì cả.
"Ừm, cũng gần thôi, đi một đoạn là tới."
Khoan đã, không lẽ cô ấy định đi theo tôi về tận nhà sao? Cái gì cơ cái gì cơ! Cô ấy có âm mưu gì vậy? Nhà tôi chỉ là một xưởng gia đình bình thường, chẳng có gì đáng giá hay thú vị cả. Chẳng lẽ cô ấy định gọi cả đám đàn em cơ bắp đến cướp hết tiền tiết kiệm với tiền tiêu vặt ít ỏi của tôi sao?...
"Tuyệt thật! Tớ cũng muốn chuyển đến gần trường hơn, nhưng mọi chuyện xảy ra hơi đột ngột nên tớ chưa kịp tìm chỗ ưng ý."
"À há, biết ngay mà. Chắc cậu chỉ cần huýt sáo một cái là có đến 20 anh chàng lực lưỡng xuất hiện giúp cậu chuyển nhà nhỉ?"
Nếu thế thật thì xưởng nhà mình tiêu rồi. Chỉ có mỗi ông nội tớ ở đó thôi.
"Hả? Không cần nhiều thế đâu. Căn hộ mới của tớ cũng nhỏ thôi =. Chắc chỉ cần bốn người là đủ."
"Bốn người? Ý cậu là chỉ cần bốn người khiêng đồ thôi á?"
"Ừ thì... tại mọi người đều đô con quá mà, nên chắc vậy là được rồi."
"ĐÔ CON!?"
"Giật hết cả mình! Có cái g mà cậu phản ứng dữ vậy?"
"Cha mẹ ơi, xin hãy tha thứ cho con..."
"Thôi ngay cái câu đó đi!"
Mizoguchi-san ngắt lời câu cửa miệng của tôi. Một khoảng im lặng ngắn ngủi trôi qua. Rẽ phải khỏi con đường chính, chúng tôi tiến vào một con hẻm nhỏ. Đây là một khu dân cư yên tĩnh, và cuối con hẻm là một dãy xưởng nhỏ, trong đó có nhà tôi.
"Tớ, tớ đi đường này, nên... tạm biệt nhé."
"Ồ la la. Tớ chưa từng đến đây bao giờ. Mà, tớ cũng mới chuyển đến khu này khi vào cấp ba, nên chẳng biết gì nhiều về những nơi khác."
"Ừm…"
Cô ấy nghiêm túc đấy à? Thật sự định đi theo tôi về nhà sao? Hy vọng là không có gì mờ ám. Giờ phải làm sao đây? Hay là kiếm cớ chuồn đi nhỉ? Cứ nói là mình quên đồ ở trường chẳng hạn... Phải rồi, ý hay đấy.
"... Chắc là phiền lắm nếu tớ cứ lẽo đẽo theo cậu về tận nhà, nên tớ sẽ dừng ở đây. Hôm nay thật sự cảm ơn cậu nhiều nhé."
Chưa kịp để tôi thực hiện kế hoạch, Mizoguchi-san đã chủ động dừng lại. Chẳng lẽ cô ấy nhìn ra vẻ mặt không thoải mái của tôi? Mình sẽ bị bắt nạt mất... thôi nào, đừng nghĩ linh tinh nữa, cứ suy nghĩ tiêu cực thế này thì chỉ thêm phiền lòng thôi.
Cuối cùng, cô ấy vẫy tay chào từ phía sau rồi đạp xe đi mất.
"Mệt thật đấy."
Tự nhiên lại nói chuyện nhiều đến thế với một người mà bình thường mình còn chẳng dám nhìn. Thôi thì, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe vậy.