Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại đi a đi, đi a đi, Ngân Tiểu Tiểu đã cảm thấy chúng nó càng đi càng hẻo lánh, mặc dù nói đầy khắp núi đồi vẫn là cây cỏ, nó và Hắc Thán cũng đi theo dọc con sông, theo lý thuyết chúng nó vẫn ở trên ngọn núi này, sao lại cảm thấy hẻo lánh như vậy?
Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù bây giờ còn không đến giữa trưa nhưng bình thường Ngân Tiểu Tiểu đã cảm thấy nóng, nhưng hiện giờ mặt trời vẫn ở trên không trung, mình vẫn cảm thấy mát mẻ như cũ, không đúng, nói là mát mẻ cũng không quá thích hợp, làm sao để hình dung đây? Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nửa ngày cũng không biết nên dùng từ nào.
“Hắc Thán, ngươi không thấy độ ấm nơi này không đúng lắm sao?” Do do dự dự, cuối cùng Ngân Tiểu Tiểu nhịn không được hỏi Mặc Lão Đại.
Mặc Lão Đại Nhất vừa tìm kiếm bốn phía có… sơn động thích hợp không, vừa không chút để ý trả lời: “Điều này thực bình thường, bây giờ chúng ta đang ở cấm địa, ngươi không biết sao?”
Thật ra Mặc Lão Đại chỉ thuận miệng nói, núi này độc xà nào không có trí nhớ truyền thừa, vừa nói là cấm địa liền biết là nơi được thủ hộ.
Ngân Tiểu Tiểu thực mờ mịt: “Cấm địa? Cấm địa gì?”
Mặc Lão Đại thầm nghĩ Tiểu Bạch Si này quả nhiên là ngu ngốc không trị được, đành phải nói: “Nhìn trí nhớ truyền thừa của ngươi chẳng phải sẽ biết sao?”
Ngân Tiểu Tiểu do dự một chút, nhỏ nhỏ nhỏ giọng nói: “Ta không có trí nhớ truyền thừa.”
Tuy rằng Ngân Tiểu Tiểu đã nói đến rất rất nhỏ, nhưng Mặc Lão Đại cách nó thật sự quá gần, thứ hai là thính lực của Mặc Lão Đại thật sự rất tốt, đương nhiên Mặc Lão Đại nghe rõ Ngân Tiểu Tiểu nói gì. Vừa nghe như vậy, Mặc Lão Đại mãnh mẽ dừng bò sát, trở mặt nhìn Ngân Tiểu Tiểu theo sát phía sau mình: “Cái gì? Không có trí nhớ truyền thừa?”
Ngân Tiểu Tiểu thấy trong ánh mắt Mặc Lão Đại chỉ có kinh ngạc không có bài xích cùng đề phòng, không biết như thế nào Ngân Tiểu Tiểu lại cảm giác rất vui mừng: “Ừ, ta sinh ra đã không có trí nhớ truyền thừa.”
Mà Mặc Lão Đại không ngờ lại như tỉnh ngộ ra: “À, thì ra là như vậy, chẳng trách được ngươi ngu ngốc như thế!” Nói xong Mặc Lão Đại dương dương tự đắc, một bộ “Ta đây sao lại thông minh thế, biết được ngươi ngu ngốc là vì sao rồi, mau khích lệ ta đi mau mau khích lệ ta “.
Ngân Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, mình cần cảm ơn Hắc Thán tìm cho mình nguyên nhân vì sao mình ngu ngốc sao?
Mặc Lão Đại ho hai tiếng, nếu Tiểu Bạch Si không có trí nhớ truyền thừa thì không biết nơi này cũng rất bình thường, nhịn tính khí giải thích cho Ngân Tiểu Tiểu nói: “Cái gọi là cấm địa chính là nơi phải thủ hộ, độc xà chúng ta có thể tới được, nhưng ngươi cũng cảm nhận được đó, độ ấm nơi này thấp hơn nơi khác trên núi, nếu không phải có chuyện cần đến cấm địa thì thông thường xà sẽ không tới gần nơi này.” Mặc Lão Đại nói thầm trong lòng một câu, cấm địa này trừ độ ấm thấp một chút cũng không khác gì chỗ khác, có việc đến cấm địa mới là lạ.
Ngân Tiểu Tiểu tỉnh ngộ, nói như vậy ba ba a cha không cho mình tới gần… Hẳn là cấm địa này đi? Nghĩ đến đây Ngân Tiểu Tiểu có chút không yên: “Hắc Thán, chúng ta tới đó nơi này làm gì?”
“Tìm sơn động ở lại, không phải ngươi nói muốn tìm nơi ít xà để nghỉ ngơi sao, chỗ này là nơi ít xà nhất .”
Chỉ trong một nháy mắt, Ngân Tiểu Tiểu hoài nghi Hắc Thán cố ý tìm nơi như vậy để trả thù mình không giới thiệu nó cho Tứ ca của mình.
Ngân Tiểu Tiểu vừa muốn trả lời liền phát hiện trong tầm mắt của mình có một cái gì đó thật lớn thật tối, cả người Ngân Tiểu Tiểu cứng đờ đồng thời không quên giữ chặt cái đuôi Mặc Lão Đại phía trước, Mặc Lão Đại bị bắt dừng lại, quay đầu lại hơi có chút không kiên nhẫn hỏi Ngân Tiểu Tiểu làm sao vậy.
Ngân Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước bọt, bò lên phía trước hai bước gần sát lại Mặc Lão Đại, cố lấy dũng khí nhìn qua nơi mình vừa thấy cái kia, vừa nhìn như thế, Ngân Tiểu Tiểu vốn cả kinh, lúc sau lại mờ mịt không biết phải làm sao .
“Làm sao vậy?” Mặc Lão Đại đang bực mình lại vì Ngân Tiểu Tiểu yêu thương nhung nhớ mà trở nên vui mừng, vì thế hỏi lại một lần.
Ngân Tiểu Tiểu không để ý Mặc Lão Đại, rời khỏi người Mặc Lão Đại bò đến thứ mình thấy, bò đến dưới chân vật kia ngẩng đầu nhìn lên xem, kết quả phát hiện mình rất tự tin về thân cao của mình, vì thế đành phải liên tục lui về sau vài bước mới dừng lại, nhìn lại vật kia, tốt lắm, lần này đã thấy rõ ràng toàn diện. Nhưng càng xem Ngân Tiểu Tiểu lại càng muốn ngất đi.
Ngân Tiểu Tiểu trước kia là một cô nhi, chỉ tiếc luôn luôn không có ai nhận nuôi cậu, đợi cho cậu đã lớn thì càng không có người nhận nuôi, nhưng cũng may cô nhi viện ở một thành phố kinh tế phát đạt dân cư đông đúc, luôn luôn có một số người rất có tiền nhân danh từ thiện mà quyên tiền cho cô nhi viện, Ngân Tiểu Tiểu còn nhớ rõ mỗi lần có chuyện lặt vặt, cô nhi viện luôn có rất nhiều rất nhiều nhà báo phóng viên đến, cô nhi bọn họ đứng ở trên đài, sẽ đối lấy ánh mắt cảm kích hoặc làm động tác gì đó để cảm ơn người quyên tiền cho bọn họ, ánh đèn loang loáng chung quanh, ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu mở ra không nổi, cũng vì vậy cô nhi viện vẫn là có tiền nuôi nhi đồng không ai nhận nuôi đến trường, Ngân Tiểu Tiểu tốt nghiệp trung học liền thi đậu một trường đại học, nhưng cô nhi viện không có năng lực tiếp tục cung cấp cô nhi học đại học, hơn nữa, tốt nghiệp trung học cũng đã là trưởng thành, cô nhi viện không có lý do gì mà bỏ tiền cho một người có năng lực kiếm tiền, nhưng may mắn lúc đó xã hội nổi lên phong trào giúp đỡ học sinh nghèo khó học đại học, Ngân Tiểu Tiểu cũng may mắn trở thành một người trong đó, lúc chọn chuyên ngành Ngân Tiểu Tiểu do dự thật lâu, cuối cùng bỏ qua lịch sử mình hứng thú nhất mà lựa chọn tài chính.
Khi đó đã biết, lý tưởng không phải vì thứ mình theo đuổi, ít nhất bây giờ không phải. Nhưng cho dù lựa chọn tài chính cũng không có cách nào ngăn cản Ngân Tiểu Tiểu hứng thú với lịch sử, trong bốn năm đại học, trừ đi học trên trường và đi làm thêm, thời gian còn lại Ngân Tiểu Tiểu đều ở trong thư viện đọc sách lịch sử, mà đọc sách lịch sử thì đương nhiên cũng lướt qua khảo cổ học, chỉ là rất ít mà thôi.
Mà trước mặt Ngân Tiểu Tiểu là một thị vệ cầm đao cao gần một thước tám làm bằng đồng đen. Ngân Tiểu Tiểu theo bản năng nhìn về phía đối diện thị vệ cầm đao đồng đen, quả nhiên, còn có một thị vệ cầm đao đồng đen giống nhau như đúc. Trên người đồng nhân đã sớm có vết tích loang lổ, nhưng vẫn có thể thấy được năm đó khi đúc ra trông rất sống động, bộ mặt đồng nhân rất lợi hại, ánh mắt đầu tiên liền làm cho lòng người run rẩy.
“Thần Đạo sao?” Ngân Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói, “Không ngờ là đồng đen ?”
Thần Đạo, là thông đạo trước lăng mộ của đế vương cổ đại, ý là “hướng thần chi ngôn”. Lý Hiền từng viết: “Trước mộ khai đạo, xây cột đá làm mốc, nghĩa là Thần Đạo.” Căn cứ trí nhớ của Ngân Tiểu Tiểu, xây Thần Đạo làm đường dẫn vào mộ bắt đầu sau thời Hán, mà mộ đại tướng Hoắc Khứ Bệnh thời Hán là nơi được phát hiện ra Thần Đạo sớm nhất, mộ Hoắc Khứ Bệnh là do Hán Vũ Đế xây vì khen ngợi vị ái tướng này, đặc biệt chỉ định xây ở khu đồi riêng của mình, hai bên Thần Đạo là đá khắc hình cỡ lớn. Thần Đạo có bia mộ, Trần Kế Nho có nói: “Nhà có trạng, mộ có minh, Thần Đạo có bia, có truyền có tru (giết) có tụng có khen có mộ từ mà vẫn còn không đủ.”
[Lý Hiền: Vua Đường Trung Tông, con trai thứ sáu của Võ Tắc Thiên.
Trần Kế Nho: người đời nhà Minh tức là Trần Mị Công tài cao, học rộng trước thuật rất nhiều. Ông ẩn cư dạy học, mấy lần vua triệu ra làm quan cũng không chịu ra.]
Thật ra Thần Đạo không đơn chỉ có đế vương cổ đại biết sử dụng, đế vương ban ân, vương hầu quý tộc, nhà lập chiến công ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy. Mà hai bên Thần Đạo để nhiều tượng người bằng đá hoặc thạch thú, nói cách khác đa số đều là khắc đá, ngẫu nhiên cũng có đồng nhân xuất hiện, mà bây giờ trước mặt Ngân Tiểu Tiểu rõ ràng là đồng nhân.
“Hắc Thán, vì sao nơi này có đồng đen… à, thứ này?” Ngân Tiểu Tiểu nghĩ cho dù nói là đồng đen Hắc Thán cũng không hiểu, vẫn nói thẳng là thứ này tốt hơn.
Mặc Lão Đại nhìn thứ làm Ngân Tiểu Tiểu thực kích động, vật này lần đầu tiên nhìn tất cả mọi người sẽ thực ngạc nhiên: “Cụ thể ta cũng không quá rõ ràng, nhưng nghe nói thật lâu thật lâu trước kia, thứ này đã có ở đây, có xà từng hưng trí bừng bừng theo mấy thứ này đi tới.” Mặc Lão Đại quay đầu chỉ chỉ một phương hướng, ý bảo bên kia còn có rất nhiều mấy thứ này, “Nhưng bò đến cuối cũng không phát hiện cái gì liền bỏ qua. Dù sao thứ này không có quan hệ gì với chúng ta, cũng không có xà đi quan tâm nó nữa.”
Nghe Mặc Lão Đại nói còn có rất nhiều cái, Ngân Tiểu Tiểu thật hưng phấn, chẳng lẽ là Thần Đạo như mình đoán sao? Chẳng lẽ nơi này có một ngôi mộ? Mà thứ độc xà bộ tộc đời đời kiếp kiếp thủ hộ lấy thật ra là một tòa cổ mộ, Ngân Tiểu Tiểu không ngờ kiếp trước chưa từng thấy cổ mộ, thế nhưng trở thành xà lại có thể gặp một cái, hơn nữa nhìn qua còn là cổ mộ chưa bị khai quật, tâm Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu hoạt động, nếu mình có thể đi vào trong cổ mộ hẳn là sẽ có rất nhiều kim ngân tiền bạc châu báu đi, nghĩ vậy Ngân Tiểu Tiểu suýt chảy nước miếng, không phải là rồng đều thực thích tiền bạc châu báu tỏa sáng linh tinh sao, như vậy thì người được xưng là “tiểu long” chúng ta cũng không thể thua kém đi! Ngươi nói gì? Người chết? Yên tâm yên tâm, mình sẽ không động vào quan tài, ngay cả chủ mộ thất cũng không tiến vào! Huống chi còn có Hắc Thán cùng mình!
Thật ra ý nghĩ này của Ngân Tiểu Tiểu và chuyện nó muốn đi làm, người Trung Quốc có thói quen xưng là kẻ trộm mộ, bị bắt sẽ bị xử hình phạt, nhưng ngươi không thể dùng pháp luật để quản một con rắn, cho nên phía sau, Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn xem mình là một con rắn.
“Chúng ta cũng đi nhìn xem đi!” Ngân Tiểu Tiểu cực kỳ hứng thú, vừa dứt lời liền dẫn đầu đi, khóe miệng Mặc Lão Đại run rẩy một chút, chấp nhận số phận bất hạnh đi theo sau Ngân Tiểu Tiểu, không phải là đi xem những sinh vật xấu xí đứng ở trên đường thôi sao, Mặc Lão Đại tỏ vẻ nó và Ngân Tiểu Tiểu còn có nhiều thời gian, lãng phí một chút cũng không sao.
Ngân Tiểu Tiểu vừa đi vừa đếm số đồng nhân hai bên, đếm tới chín mươi chín là tới cuối.
Chín mươi chín? Ngân Tiểu Tiểu nghi hoặc trong lòng lập lại một lần mấy chữ này, Trung Quốc cổ đại lấy cửu vi tôn, chín mươi chín đồng nhân đương nhiên tốt, cũng càng làm Ngân Tiểu Tiểu nhận định đây là một ngôi mộ đế vương, nhưng hai bên Thần Đạo đều là đồng nhân đứng đối xứng, thấy thế nào thì cuối cùng phải là số chẵn mới đúng, hoặc là có cái hoặc chín mươi tám cái, làm sao có thể sẽ xuất hiện số chín mươi chín?
Nhưng thực hiển nhiên, một kẻ gà mờ lịch sử nửa vời khảo cổ một chữ Ngũ Hành Bát Quái càng không hiểu – Ngân Tiểu Tiểu, cộng với một kẻ ngay cả nhân loại còn chưa từng thấy qua càng không biết độc xà bộ tộc thủ hộ là một tòa mộ – Mặc Lão Đại, là không thể nào biết được vì sao cuối cùng số đồng nhân hai bên Thần Đạo cộng lại chỉ có chín mươi chín cái.
Cho dù trong lòng Ngân Tiểu Tiểu tiếp tục nghi hoặc, giờ phút này cũng không có thời gian rỗi đi quan tâm thứ này, ở cuối Thần Đạo là vách núi, trụi lủi làm cho người ta không trèo lên được, đây là trong mắt Mặc Lão Đại, mà ở trong mắt Ngân Tiểu Tiểu, dưới vách núi trụi lủi có một cái cửa đá.
Ngân Tiểu Tiểu không biết thước tấc bao nhiêu, giống như đồng nhân phía trước, Ngân Tiểu Tiểu chỉ biết khoảng một thước tám, nếu đổi lại là một học giả chuyên gia thì vừa ra khỏi miệng chính là tám thước bảy tấc abc gì đó, cho nên bây giờ ở trong mắt Ngân Tiểu Tiểu, cửa đá hơn ba thước, rộng chừng hai thước.
Làm Ngân Tiểu Tiểu không còn gì để nói chính là, dưới cửa đá đóng chặt có một cái lổ nhỏ, lổ nhỏ nhỏ đến trình độ gì sao… Thoạt nhìn là làm để cho loại sinh vật dài nhỏ như xà chui vào.
“Hắc Thán, chúng ta vào xem đi.” Ngân Tiểu Tiểu nói, nếu cửa đá đóng chặt thì mình có tìm chung quanh một vòng cũng không tìm được cơ quan, nhưng bây giờ phía dưới cửa đá có một cái lổ nhỏ nha, cơ hội như thế tại sao mình có thể không nắm lấy!
Mặc Lão Đại nghe xong Ngân Tiểu Tiểu nói mờ mịt hỏi: “Hả? Đi đâu?”
Ngân Tiểu Tiểu không quay đầu lại đi về phía trước vài bước để sát vào lổ nhỏ, vẫn chưa yên tâm so đo một chút, phát hiện mình muốn vào chỗ này là dư dả, vì thế yên tâm: “Vào trong lỗ nhỏ này, nhanh lên nhanh lên, ta đi vào trước!” Sau đó Ngân Tiểu Tiểu liền khẩn cấp chen vào, sau đó quay đầu lại tiếp đón Mặc Lão Đại: “Hắc Thán, ngươi mau… chút.” Ngân Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, quay đầu lại không thấy được cái lỗ! Trước mặt là một mảnh nham thạch bóng loáng!
Mà ở trong mắt Mặc Lão Đại, tình hình là như vậy: Ngân Tiểu Tiểu bò đến trước vách núi trụi lủi bộ dạng rất vui vẻ, sau đó tiến đến trước vách núi, nói câu đi vào trong lỗ nhỏ này muốn mình cũng tiến vào, sau đó Ngân Tiểu Tiểu thế mà lại chui được trong vách núi! Tiếp tục sau đó… Không có.
Mặc Lão Đại cũng trợn tròn mắt, sửng sốt chừng một phút đồng hồ mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì, tổng kết thành câu nói đầu tiên là: không thấy Ngân Tiểu Tiểu!