Từ khi Mặc Lão Đại biết nhóm lửa, thức ăn của Ngân Tiểu Tiểu lại khôi phục tới tiêu chuẩn dĩ vãng, hơn nữa Mặc Lão Đại cũng không tiếp tục buộc Ngân Tiểu Tiểu ăn nhiều, điều này làm cho Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ suýt hỏng, cuộc sống gia đình mỗi ngày tạm ổn quả thật phải gọi là thảnh thơi a.
Nhưng thời gian dài, Mặc Lão Đại đã cảm thấy ngày không thể cứ tiếp tục như thế, nếu mỗi ngày Tiểu Bạch Si chỉ ăn ngủ ngủ ăn có thể đảm bảo thân thể lớn dần thì Mặc Lão Đại không có ý kiến, nhưng mắt nhìn đã qua nửa tháng, Tiểu Bạch Si không có dài ra a! Mỗi lần ăn cũng không được bao nhiêu, theo như lời Mặc Lão Đại nói, thì phải là con chuột còn ăn nhiều hơn cả ngươi! Cuối cùng Mặc Lão Đại nhìn không được, suy nghĩ nếu vận động nhiều thì Tiểu Bạch Si có thể ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể lớn nhanh hơn bộ dạng cường tráng hơn! Vì thế Mặc Lão Đại ra mệnh lệnh bắt đầu từ ngày mai chúng ta cần trên du đãng quanh ngọn núi, những ngày khó khă gian khổ của Ngân Tiểu Tiểu bắt đầu .
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Ngân Tiểu Tiểu, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đi dọc theo con sông, Ngân Tiểu Tiểu đã từng hỏi qua nếu sông nhỏ này chảy ra khỏi núi thì làm sao bây giờ, Mặc Lão Đại chẳng hề để ý nói vậy đổi một cái thôi, được rồi, ở ngọn núi này sông nhỏ dòng suối nhỏ gì đó đều có thể tùy ý gặp được.
Nói là “Khó khăn gian khổ”, thật ra cũng chỉ có chuyện như vậy, buổi sáng xuất phát, sắp đến giữa trưa Ngân Tiểu Tiểu xuống sông nhỏ ngủ trưa, Mặc Lão Đại ở bên cạnh sông nhỏ tìm khối đá ngủ trưa, tỉnh ngủ đã là buổi chiều ba bốn giờ, đi xa hơn trước một đoạn, Mặc Lão Đại tìm sơn động, chờ bầu trời tối đen tiếp tục đi vào ngủ, cũng không có khó sống như Ngân Tiểu Tiểu tưởng tượng, ai bảo Mặc Lão Đại luyến tiếc Ngân Tiểu Tiểu chịu khổ cho nên luôn luôn căn cứ theo cước trình của Ngân Tiểu Tiểu, nhưng sức ăn của Ngân Tiểu Tiểu thật là tăng lên.Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac.wordpress.com)
Dọc theo đường đi cũng gặp qua xà khác, Ngân Tiểu Tiểu phân không rõ có bao nhiêu cái, nhưng nhớ rõ hồng lục hoàng trắng màu gì cũng đã gặp qua, à, nhưng chưa thấy qua Mặc xà, xà khác vừa nhìn thấy Hắc Thán liền lẫn mất rất xa, ánh mắt còn mang theo đồng tình nhìn Ngân Tiểu Tiểu, đương nhiên là Ngân Tiểu Tiểu không biết, khoảng cách quá xa nha, cho nên nói cách khác, một đường này Ngân Tiểu Tiểu trừ Mặc Lão Đại ra không nói chuyện với một con rắn nào khác, Ngân Tiểu Tiểu có chút buồn bực, tiếp tục như vậy cũng không được, không thể lắc lư trên núi hai mươi năm mà ngay cả một con rắn cũng không quen.
“Tiểu Bạch Si, ngươi ở đây chờ, ta đi bắt đồ ăn.”
“Tốt tốt.” Ngân Tiểu Tiểu vui vẻ quơ cái đuôi, vận động nhiều liền đói mau, Ngân Tiểu Tiểu bây giờ cũng cảm giác mình rất rất cái gì kia, đợi cho Mặc Lão Đại đi xa, Ngân Tiểu Tiểu liền vào sông nhỏ tắm rửa, à, nói là tắm rửa, thật ra là quay tới quay lui trong sông nhỏ, chỗ nào bẩn thì dùng cái đuôi vuốt vuốt, Ngân Tiểu Tiểu đang tắm chợt nghe bụi cỏ bên cạnh truyền ra tiếng rắn bò, Hắc Thán trở về rất nhanh á, Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu sang chỗ khác vừa muốn nói, thấy con rắn kia thì thiếu chút nữa đầu đều đi vào trong nước.
“Í? Tiểu Tiểu? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Ngân Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, ngọn núi này cũng không nhỏ, sao lại gặp phải Ngân Tiểu Tứ chứ: “Ta, ta chẳng phải là đi ra một chút thôi sao.”
“Đi ra? Không thể chỉ có một mình ngươi đi?” ngữ khí của Ngân Tiểu Tứ thực nghiêm túc, “Hai ngày trước ta đụng phải đại ca , đại ca nói với ta trong sơn động chỉ còn lại mình ngươi, nếu ngươi ở trong sơn động chúng ta thực yên tâm, dù sao còn có Lục thúc chăm sóc ngươi, nhưng nếu ngươi tự mình đi ra thì khó mà làm được.”
“Sao, nào phải như thế, tại sao ta có thể tự mình đi!” trong lòng Ngân Tiểu Tiểu run rẩy, cũng không thể nói mình nhập bọn với một Mặc xà đi, nếu Tứ ca biết, không có khả năng tiếp tục để mình đi theo Hắc Thán, nghĩ đến đây, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu rất khó chịu, “Ta, ta đi theo Lam Nhất Nhất! Đúng vậy, ta đi theo Lam Nhất Nhất tới đây!”
“Lam Nhất Nhất?” Ngân Tiểu Tứ lập lại một lần, “Vậy Lam Nhất Nhất đi đâu?”
“Cái đó, Lam Nhất Nhất đi bắt thức ăn rồi.” Ngân Tiểu Tiểu vội nói.
“Như vậy à, ta ở chỗ này chờ Lam Nhất Nhất trở về có vài lời muốn nói với nó.” Nói xong Ngân Tiểu Tứ liền vòng tại chỗ bất động, tư thế rất rõ ràng là ta đang đợi Lam Nhất Nhất trở về.
Ngân Tiểu Tiểu nóng nảy, nhìn thời gian Hắc Thán cũng sắp trở về rồi, vạn nhất Hắc Thán cùng Tứ ca đụng phải thì phiền toái: “Tứ ca, ngươi còn có lời gì để nói sao, ngươi đi bận việc của ngươi đi thôi.”
Ngân Tiểu Tứ liếc Ngân Tiểu Tiểu một cái, không nói chuyện, nhưng nhìn bộ dáng thì không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Ngân Tiểu Tiểu sắp khóc đến nơi, mình chạy đi đâu tìm Lam Nhất Nhất cho Tứ ca chứ, mình vốn vì trốn Lam Nhất Nhất mới chạy đến được chứ!
“Tiểu Tứ! Tiểu Tứ!”
Ngân Tiểu Tiểu đang căng thẳng chợt nghe có xà đang gọi Ngân Tiểu Tứ, cẩn thận nghe, thanh âm này không phải Lam Tam Tam sao, Ngân Tiểu Tiểu mừng rỡ, vội hỏi: “Tứ ca, Lam Tam Tam gọi ngươi đấy, ngươi mau đi đi.”
Ngân Tiểu Tứ rõ ràng không kiên định giống như vừa rồi, bắt đầu dao động, mở miệng nói: “Tam Tam, ta ở bờ sông!” Rõ ràng là muốn Lam Tam Tam lại đây cùng chờ với mình.
Ngân Tiểu Tiểu nghe có tiếng rắn bò tới bờ sông, đợi cho con rắn kia chui ra, đúng là Lam Tam Tam. Lam Tam Tam nhìn thấy Ngân Tiểu Tiểu cũng thân thiết hàn huyên một chút, sau đó mới đến bên tai Ngân Tiểu Tứ nhỏ giọng nói nói mấy câu, Ngân Tiểu Tiểu nhìn ra Ngân Tiểu Tứ có chuyện muốn đi làm, vội vàng rèn sắt khi còn nóng nói: “Tứ ca, nếu ngươi có chuyện thì đi đi, dù sao ta cũng ở trên núi, sau này vẫn còn có thể gặp được ta, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình.”
Ngân Tiểu Tứ nói : “Lần này bỏ qua cho ngươi, ta còn có việc muốn đi làm.”
Ngân Tiểu Tứ nhìn ra Ngân Tiểu Tiểu chột dạ, muốn không nghi ngờ Ngân Tiểu Tiểu cũng không được, liền muốn ở tại chỗ xem rốt cuộc Ngân Tiểu Tiểu nói dối cái gì, nhưng mà đột nhiên có việc, Ngân Tiểu Tứ chỉ có thể từ bỏ mà đi theo Lam Tam Tam.
Thấy Ngân Tiểu Tứ đi rồi, Ngân Tiểu Tiểu thở ra một hơi, may quá may quá, Tứ ca không đụng phải Hắc Thán, bằng không mình thật sự xong rồi.
“Ta không thể gặp xà như vậy sao?” thanh âm sâu kín của Mặc Lão Đại vang lên bên tai Ngân Tiểu Tiểu, dọa Ngân Tiểu Tiểu nhảy dựng.
Nhìn thấy mặt Mặc Lão Đại còn đen hơn thường ngày, Ngân Tiểu Tiểu nuốt ngụm nước bọt, xả tươi cười: “Sao, nào có, ngươi hiểu lầm rồi.”
Mặc Lão Đại trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Lam Nhất Nhất là ai?”
“Là một hàng xóm của ta, chơi từ nhỏ đến lớn.”
Mặc Lão Đại không tiếp tục hỏi.
“Cái đó, ta nghĩ là.” Ngân Tiểu Tiểu cân nhắc một chút, nói : “Hai ta hãy đi tìm một nơi an an ổn ổn ở lại đi, phải là nơi ít xà, ừm, chọn nơi rất ít đụng phải xà khác để ở.”
Ngoài Ngân Tiểu Tiểu dự kiến, Mặc Lão Đại đồng ý, Ngân Tiểu Tiểu còn tưởng rằng mình phải diễn thuyết một trận mới có thể thuyết phục Mặc Lão Đại chứ.Edit: ĐầmCơ (Được đăng tại phuanhcac.wordpress.com)
Vì thế ngày hôm sau, hai xà bắt đầu tìm nơi chúng nó chuẩn bị chung sống, mà phương hướng, đúng là nơi phải thủ hộ ở ngọn núi này.
——-
Đầm: Vậy là hai xà nhà chúng ta đã quyết định đi xây tổ rồi ~ Những chương tiếp theo sẽ mở ra bí mật của ngọn núi này cũng như khu mộ cổ mang theo mối tình ngàn năm chưa vẹn toàn của CP chính thứ ^^~
P/s CP này là huynh đệ nhé :)))