Đầu tiên là chương 1 đã hoàn thành 100% rồi nhé các bạn, ai nếu hôm qua đang đọc dở ở đoạn 35% hay 70% thì có thể quay lại đọc nốt nhé
Cái thứ 2 là minh họa của LN vol.1 cũng đã được hoàn thiện với gần như là đầy đủ các ảnh cùng chất lượng tốt nhất nhé các bạn (trừ các ảnh toàn chữ thì mình không thêm thôi)
====================
Chẳng mấy chốc mà tôi đã lên năm và trở nên vô cùng nghịch ngợm, qua bao lần lén lút đi khám phá khắp biệt thự, tôi đã dần biết hết được về những người đang sống tại đây.
Mà hãy để tôi giới thiệu về những người luôn ở bên tôi mỗi ngày nào.
“Tiểu thư à, chúng ta ăn sáng xong rồi hãy chơi sau nhé”
“Vâ~ng~♪”
Người mà vừa nói với tôi đó là Tokito Aki-san, hầu gái của nhà Keikain.
Đó là người hầu ở bên cạnh tôi nhiều nhất.
Cô ấy không hề có gia đình, vậy nên ngoài thời gian ở trên giảng đường cô ấy đều làm người hầu ở đây.
“Đã để tiểu thư phải đợi lâu rồi. Hôm nay chính là món phi lê cá hồi mà tiểu thư rất thích đây ạ”
“Sha~ke~” [note34171]
Saito Kako-san chính là người nấu các món ăn, cô vừa là bảo mẫu kiêm hầu gái trưởng.
Cô ấy hiện giờ vẫn còn độc thân, nhưng khi chúng tôi đi cùng Aki-san, cả ba chúng tôi nhìn kiểu gì cũng như một gia đình vậy.
À~…… thôi không cần quan tâm tới chuyện đó đâu.
Những gia đình không mang dòng máu quý tộc có những mặt tối rất sâu sắc.
Có một người làm nhiệm vụ thay phiên cho hai người kia, đó là Katsura Naomi-san.
Naomi-san hôm nay vắng mặt, cô ấy sẽ thường là người chăm sóc tôi khi mà Aki-san phải tới trường.
“Itadakimasu”
Mọi người đều cùng nhau chắp tay lại rồi bắt đầu ăn sau khi nghe tôi nói.
Tôi mới chính là chủ của căn biệt thự này cho dù mới chỉ là một đứa trẻ, vì vậy nên tôi luôn ngồi ở giữa bàn ăn.
Tất nhiên là ngoài nữ nhân ra cũng có cả nam nhân nữa, mọi người họ đều đang tham gia giúp vận hành căn biệt thự này.
“Tiểu thư à, sau khi học xong rồi thì buổi trưa chúng ta hãy một giấc nhé……”
Đó là ông Tachibana Ryuuji, ông là quản gia của gia tộc cũng như là quản gia riêng của tôi.
Ông ấy là một quý ông trung niên lịch lãm có nhiệm vụ đứng ra xử lý các vấn đề thay cho tôi, mặc dù đôi lúc tôi có chút sợ khi mà ông ấy lườm tôi.
Cho tới giờ, tôi vẫn chỉ đang giả bộ hồn nhiên ngây thơ như một đứa trẻ.
Xét theo vị trí là cháu gái của một gia tộc Công Tước mà nói thì gia nhân ở bên cạnh tôi là rất ít, nhưng đối với tôi thì như vậy đã là đủ rồi.
…… Toàn bộ những người ở đây đều không hề xuất hiện trong game, nhưng thế thì đâu có ảnh hưởng gì đâu?
“Tiểu thư ơi, cô đâu rồi nào?”
“Em không nói cho chị biết đâu ♪”
Tôi vừa dạo quanh biệt thự vừa cùng Aki-san chơi trốn tìm.
Nơi tôi sống trong trò chơi này là một căn biệt thự hai tầng mang phong cách phương Tây đã có tuổi thọ 50 năm. Khi mà phân cảnh trở thành hiện thực thì tôi cũng đã mường tượng ra tòa biệt thự này phần nào rồi.
Biệt thự này nằm ở quận Denenchofu, khu Oota, Toukyou, trước đây nơi này là nơi ở của gia tộc, sau đó nó đã được giao lại cho cha tôi, nhưng tới hiện giờ thì tôi chưa từng thấy ai tới thăm tôi cả.
Còn dịnh thự của gia tộc Keikain hiện nay nằm tại quân Shirokane ở khu Minato.
Trong lúc tôi còn đang núp dưới lùm cây, tôi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía bên kia bức tường.
“Đây là dinh thự của gia tộc Keikain đấy à? Cứ đóng cửa im ỉm suốt nhỉ”
“Ừ, nhưng căn này là biệt thự thôi. Dinh thự của họ nằm ở quận Shirokane cơ. Ở đây hiện giờ chỉ có một cô bé tiểu thư sống một mình thôi”
“Nghĩ cũng tội nhỉ. Thời huy hoàng của gia tộc Keikain đã qua rồi, còn hiện giờ thì họ lại ngập trong khó khăn chồng chất”
“Thì chuyện này đang xảy ra ở khắp mọi nơi mà. Bong bóng kinh tế sụp đỏ vẫn còn quá ám ảnh mà”
Bong bóng kinh tế sụp đổ.
Sự kiện đã đưa đất nước rơi vào trạng thái trì trệ dài đằng đẵng, cho dù đó có là 1 hay 2 thập kỷ đã qua.
Hiện giờ mới chỉ là gian đoạn giữa mà hậu quả của nó mang lại, những bà nội trợ ở phía bên kia bức tường cũng xen lẫn cả sự lo lắng khi nói nữa.
Vấn đề nằm ở chỗ mọi thứ vẫn đang ngày càng tệ hơn, nhưng đó là lại là điều mà chỉ mình tôi biết.
“Wa~! ?”
“Cuối cùng cũng tìm thấy tiểu thư rồi. Tôi đã từng dặn tiểu thư là không được trốn xuống lùm cây rồi mà, đúng không nào?”
“Ehehe~, em xin lỗi mà”
Tôi bị Aki-san mắng sau khi cô bế tôi lên từ lùm cây.
Tôi hỏi cô ấy khi mà đang cảm thấy tò mò.
“Aki-san đang đi học phải không? Ở đó có vui không vậy?”
“Vâng, tôi đang theo học cao trung, và nếu tôi xin được học bổng thi tôi sẽ lên học đại học nữa. Tất nhiên là tôi chắc chắn sẽ không rời xa tiểu thư đâu”
Chỉ một từ vậy thôi là tôi hiểu rồi.
Quý tộc là những kẻ rất ưa vẻ ngoài hào nhoáng.
Nếu người hầu của họ đi học đại học, họ sẽ phải là người chi trả khoản học phí đó nếu muốn giữ thể diện với xã hội.
Còn không thì có thể sẽ bị người ta dị nghị rằn:
“Tiềm lực tài chính của gia tộc đó có vấn đề phải không?”
Vậy nhưng Aki-san lại nói là cô sẽ xin học bổng.
Điều đó cũng giống như bảo rằng gia tộc Keikain không đủ khả năng chi trả học phí cho cô.
Dù cho tôi biết rõ rằng cuộc đời này cũng chẳng kéo dài được lâu.
“Uwa. Nó nhiều tới vậy luôn à……”
Tôi liền kiểm tra sổ sách ngay sau khi biết được rằng ông quản gia Tachibana đang vắng mặt.
Thứ mà tôi thấy được chính là chi phí sinh hoạt thường ngày của quý tộc.
Tiền thuê người hầu lên tới 2 triệu yên chỉ cho 4 người, đấy là chỉ có mình tôi nên còn bị cắt giảm rồi đấy.
Cộng thêm 1 triệu yên cho hàng loạt các khoản chi tiêu khác, tổng cộng là 3 triệu yên cần phải bỏ ra mỗi tháng. [note34172]
Khoản chi này thực ra đều được gia tộc Keikain trợ cấp toàn phần, nhưng gần đây nó đã bị giảm xuống rõ so với trước.
Khoản hỗ trợ đó trước đây lên tới 5 triệu, nhưng giờ đã bị giảm xuống còn 3 triệu, Tachibana đành phải bỏ tiền túi ra để bù vào các khoản nhỏ còn thiếu.
Bong bóng kinh tế vẫn đang trong quá trình sụp đổ, con số này thậm chí trong tương lai sẽ còn giảm nữa.
“Ưm. Tôi không hề muốn rời xa Tachibana, Kako-san, Aki-san hay là Naomi-san đâu”
Cho dù tôi rồi sẽ trở thành nữ phản diện, mà không, tôi vẫn sẽ đối xử tốt nhất đối với những người đang hết lòng phụng sự tôi hiện tại.
Và bởi vì tôi không hề muốn rời xa họ, tôi quyết định rằng đã đến lúc cần phải tháo cái mặt nạ ngoan ngoãn này xuống.