Tại dinh thự chính của gia tộc Keikain.
Trong khi nơi Runa đang sống chỉ là một trong những căn biệt thự thuộc sở hữu của gia tộc, dinh thự chính ở mang phong cách phương Tây đây vừa là nơi ở của tộc trưởng vừa là đại bản doanh của cả gia tộc.
Và bên trong phòng khách của dinh thự chính đó, Keikain Kiyomaro đang ngồi đọc sách.
「Con xin phép. Thưa cha. Cha có muốn uống một chút không ạ?」
Người con trai Nakamaro tiến vào căn phòng với trên tay là hai ly rượu vang.
Kiyomaro đánh mắt xuống tỏ vẻ đồng thuận, thấy vậy Nakamaro tiến tới ngồi xuống trước mặt cha mình.
「Rượu hiếm sao」
「Nghe bảo là vang Tokachi đó ạ. Khách sạn Keika hiện đang bán loại này với số lượng lớn và trở nên phổ biến vì rất hợp để dùng bữa đó cha」
Được Nakamaro cho gọi, hầu gái mang tới cá hồi hun khói và phô mai để làm đồ nhắm.
Đây cũng là những sản phẩm có xuất xứ từ Hokkaido.
Lướt trên làn sóng rượu vang mới đang bắt đầu trở nên bùng nổ, Khách sạn Keika tập trung chủ đạo vào bán thực phẩm tươi sống và rượu vang từ Hokkaido.
Mặc dù vốn đã có mối liên kết với tổ chức mà tiền thân là Ngân hàng Tiên phong Hokkaido, tuy nhiên với sự hỗ trợ từ Ngân hàng Keika, khỏi phải nói rằng họ đã tận dụng một nguồn sản phẩm chất lượng cao có xuất xứ từ Hokkaido với số lượng rất lớn.
「Hương vị tuyệt nhỉ. Cô ấy có vẻ sẽ khá thích nó đấy. Từ giờ trở đi hãy cho phục vụ nó ở các buổi tiệc nhé」
Cả hai khẽ thưởng thức đồ nhắm bên ly rượu vang.
“Cô ấy” ở đây chính là Ruriko, người vợ của Kiyomaro hay mẹ của Nakamaro đã qua đời từ lâu.
Nakamaro cất lời, nhưng đó là sau khi đã uống một lượng rượu đáng kể.
「Em ấy thực sự thông minh lắm. Runa ấy. Mọi chiêu trò của chúng ta đều bị em ấy nhìn thấu hết cả」
Cách đối xử đối với Runa bên trong gia tộc vốn đã chẳng khác gì một qua bom chưa phát nổ, sự cố lần này có thể nói rằng lại càng khiến cho cách đối xử trở nên khó khăn hơn nữa.
Giả dụ như cô bé không đủ khả năng nhận thức về bất cứ chuyện gì thì họ đã đơn giản là sử dụng Runa như một con rối để gả cho người thừa kế của một gia tộc có tiếng tăm hay một tập đoàn nào đó.
Dẫu vậy, có một điều mà cả hai người họ đều có thể khẳng định sau sự việc lần này.
Người thực sự đang kiểm soát quỹ Moonlight hóa ra lại chính là Runa.
「Mặc dù vậy, gia tộc chúng ta lại chẳng có ai. Trong trường hợp chúng ta lấy lại Ngân hàng Keika từ tay Bộ Tài Chính, sự hiện diện của cả Tachibana và Ichijou là không thể bỏ qua được. Ít nhất là bản thân Runa không có ý định độc lập khỏi gia tộc」
Kiyomaro khẽ ngước nhìn lên trần nhà đôi chút.
Kể từ sau khi người vợ cả là Ruriko qua đời, chắc chắn là sẽ có những lời bên trong gia tộc thúc giục ông đi lấy vợ hai. Để rồi kết quả là Kiyomaro cứ bỏ ngoài tai những lời nói đó, có lẽ là do tình yêu mà ông dành cho bà ấy.
Và đứa con độc tôn của họ trưởng thành một cách đầy kiêu hãnh, thấy Nakamaro rồi sẽ kế nhiệm gia tộc Keikain trong tương lai không xa, Kiyomaro cũng cảm thấy có chút tự hào.
Dẫu vậy, vì Keikain Otomaro tức cha của Runa chỉ là một đứa con ngoài giá thú, vì không được phép thừa kế gia tộc nên ông ta mới thành lập nên cái được gọi là Tập đoàn Viễn Đông.
Vào thời điểm bong bóng chạm đỉnh, dẫn tới những khoản nợ xấu khổng lồ liên quan đến bất động sản, Tập đoàn Keika đứng trước nguy cơ bị Tập đoàn Viễn Thông thâu tóm.
Sự sụp đổ diễn ra sau đó chỉ như đang che mắt lại.
Dẫu sao thì, thành phần đóng vai trò hạt nhân của Tập đoàn Keika là Dược phẩm Keika vì không lướt trên bong bóng kinh tế nên vẫn có thể tồn tại.
Trong quá trình đó, họ đã trở nên không thể tự bảo vệ mình trước phe cảnh sát, cộng với những trò hề vừa mới xảy ra, thành ra cuối cùng thì chẳng có ai nợ ai điều gì.
「Vậy thì, vị hoàng tử trong lòng Runa chắc hẳn là một trong ba cậu nhóc đó nhỉ. Đối với ta thì điều này nghe không hề tệ đâu」
Để đi tới quyết định hôn ước cho người thừa kế của gia tộc Teia, không còn lựa chọn nào tốt hơn là mối quan hệ giữa các tập đoàn tài phiệt nữa, các tập đoàn tài phiệt khác và giới quý tộc chắc chắn cũng sẽ không chịu ngồi yên.
Chưa hết, những nghị sĩ từng ngồi trên cái ghế bộ trưởng đều là những người được phong tước vị và nằm trong hàng ngũ quý tộc thế hệ đầu tiên, đại diện cho gia tộc Izumikawa cũng được phong làm Nam tước và là một phần của giới quý tộc âu cũng là một cái kết không tồi.
Còn đơn giản nhất là với trường hợp của Vụ trưởng Gotou của Vụ ngân sách, chỉ cần giữ nguyên vị trí như hiện tại đã là chấp nhận được.
Mà nếu ông ta có thể ngồi lên cái ghế Thứ trưởng Bộ Tài Chính thì càng tốt.
Ngay cả khi không có mối liên kết đối với Tập đoàn Keika, nơi đây vẫn sẵn lòng trở thành điểm đến của các quan chức cấp cao đã nghỉ hưu nắm rõ trong tay những kiến thức giá trị về kỹ thuật tài chính thực hành và sẽ được coi như một phần của Tập đoàn Keika.
「Còn con thì sao? Nakamaro. Dưới tư cách anh trai thì con nghĩ thế nào về Runa?」
Những lời nói đó không khác gì như một lời tuyên bố rằng Runa sẽ là con gái nuôi của gia tộc trưởng.
Phong tục nhận làm con nuôi rồi sau đó gả đi như con của trưởng tộc tại Nhật đã tồn tại từ lâu, vậy nên đó không phải là điều mà người khác sẽ để tâm tới.
Nhưng điều mà Kiyomaro để tâm chính là thiện cảm của Runa đối với hai người họ.
「Con sẽ cố gắng hết sức như một người anh trai ạ. Em ấy dù sao cũng là cô bé bị bỏ lại một mình nhỉ. Tài năng của em ấy chính là minh chứng như để nói lên rằng bản thân rất có ích đó」
「Anh trai ta, chẳng phải là người xấu đâu」
Kiyomaro khẽ nói những lời đó.
Với chất giọng chìm trong nuối tiếc.
「Mặc dù rất muốn được cha công nhận, thế nhưng lại chẳng biết cách nghi ngờ người khác. Để rồi đến khi mâu thuẫn nội bộ giữa Tập đoàn Keika và Tập đoàn Viễn Đông nổ ra, anh ấy chỉ biết nhìn vào với vẻ kinh ngạc. Chỉ là, ta không muốn phải trông thấy cảnh Runa phải nhìn vào với ánh mắt đó……」
Sự việc lần này cũng làm bộc lộ nỗi bất hòa xảy ra ngay trong chính gia tộc, khiến việc kiểm soát gia tộc giờ đây thực sự đã trở thành một vấn đề.
Nhằm bảo vệ Runa, họ chỉ còn một cách duy nhất là coi cô bé như là con gái của gia tộc trưởng.
「Xin cha đừng nhúng tay vào. Ít nhất thì con sẽ là người bảo vệ Runa」
Nakamaro nói rồi đặt ly rượu trống rỗng xuống bàn.
Cùng lúc đó, Kiyomaro chuyển sang chủ đề khác.
「Mà cũng đã đến lúc con phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi đó. Có một tiểu thư trẻ đến từ một gia tộc Hầu tước có mối quan hệ mật thiết với gia tộc tài phiệt Iwazaki tức gia tộc của Ruriko đấy, con tính sao đây?」
Keikain Ruriko tức vợ của Kiyomaro và là mẹ của Nakamaro, tên từ thời còn con gái của bà là Iwazaki Ruriko.
Bà là thành viên thuộc gia tộc Iwazaki và từng ngồi lên chiếc ghế giám đốc điều hành của Hóa dược Iwazaki, một trong những công ty trực thuộc Tập đoàn tài phiệt Iwazaki với quy mô thuộc nhóm hàng đầu Nhật Bản.
Trong thời kỳ vẫn chưa sở hữu tiềm lực kinh tế ổn định, cuộc hôn nhân chính trị với gia tộc tài phiệt Iwazaki đã giúp Tập đoàn Keika vượt qua giai đoạn khốn khó đó.
Trong trường hợp tệ nhất, thậm chí họ đã tính đến chuyện để cho Tập đoàn Iwazaki thâu tóm lấy Tập đoàn Keika.
Và với một cô bé mà năm nay chỉ mới bước chân vào tiểu học như Runa, ai mà ngờ rằng cô bé đó lại có thể lập ra một tập đoàn với quy mô thậm chí còn lớn hơn cả tập đoàn Keika cơ chứ?
Nhằm mục đích bảo vệ Runa, củng cố mối quan hệ với tập đoàn Iwazaki là việc làm rất cần thiết.
Chỉ khi dám chắc rằng cha mình đang không trong cơn say, Nakamaro mới bắt đầu điềm tĩnh thốt ra những lời nói thật lòng như thể là nó vốn phải vậy.
Vì đó chính là nghĩa vụ của một quý tộc.
「Con xin cha chấp thuận」
「Về chuyện bảo vệ…… sao」
Rời khỏi phòng khách, Nakamaro đang tự lẩm bẩm một mình.
Nakamaro chỉ đang tự nói với mình mà thôi, và khi ngoài nhìn ra khu vườn từ phía hành lang, anh cứ thế hướng mắt về phía những tòa nhà chọc trời nằm tại mảnh đất Toukyou này.
(Bản thân cô ấy. Cô thực sự yêu quý khung cảnh này lắm. Ở cái nơi mà cô đã từng sống, nơi đó chẳng thể ấm áp cũng như không có những tòa nhà chọc trời giống như nơi đây được)
Đứng trước một người mà còn chẳng thể nhớ nổi gương mặt mẹ mình như Nakamaro, anh nhớ rằng chỉ có người phụ nữ đó thì mới có thể thốt ra những lời như vậy.
Dẫu cho, cô ấy là vợ của chú cậu, thế nhưng ký ức thoáng qua về mái tóc vàng tuyệt đẹp đó là thứ mà cậu không sao quên được.
Đối với cậu, dường như đó chính là mối tình đầu.
Chính vì những mảnh ký ức mờ ảo thoáng qua đó khiến cho cậu càng không thể quên.
(Xin cậu. Runa. Về con bé…… Nakamaro-kun……)
Anh cũng chỉ đành bất lực nhìn người phụ nữ đó ra đi, sau đó chú của cậu cũng tự sát như để đoàn tụ với cô ấy, bỏ Runa lại bơ vơ.
Và bên trong trái tim Nakamaro, anh vẫn còn giữ lời hứa với cô ấy.
「Giờ đây mình đã không còn giống như lúc đó nữa rồi. Ít nhất thì mình phải khiến cho Runa có được hạnh phúc」
Tất cả là vì nỗi hối hận hay là vì mối tình đầu, Nakamaro chẳng thể hiểu nổi mà chỉ cố gắng giữ vững lời hứa.
Bên trong khu vườn, những hạt tuyết bắt đầu rơi.
「Cô ấy có vẻ không thích tuyết nhỉ. Hiện cũng đã sắp tới giáng sinh…… phải rồi. Chuộc lỗi sao」
Chắc hẳn những bông tuyết từ trong ký ức là thứ khiến cho cô ấy nói ra những lời đó.
Dẫu vậy, những lời nói đó lại rất có ý nghĩa đối với Nakamaro chỉ đang nán lại ngắm nhìn những hạt tuyết rơi, anh vẫn tiếp tục đứng lại thêm một lúc nữa.