Teia Eiichi, Izumikawa Yuujirou, Gotou Mitsuya và tôi, Keikain Runa, chẳng biết từ khi nào mà mọi người bắt đầu gọi chúng tôi là 『Bộ tứ Học viên quý tộc Teito』.
Thế, tôi đã gặp người cuối cùng là Gotou Mitsuya như vậy đây.
Tại một tiệm cà phê nằm ở một khu vực dân cư yên tĩnh trong đại đô thị Toukyou.
Cái tiệm cà phê trông giống như là khu vực trú ẩn hơn này có tên là 『Avantea』.
Nào có phải tôi chỉ có biết uống mỗi nước ép nho không đâu, tôi còn là một cô gái tiểu học mang niềm đam mê đáng kể với đồ ngọt nữa.
Ở cái độ tuổi này, ham muốn vóc dáng cũng không thể chiến thắng sự thèm ăn được, vậy nên mọi chuyện cũng chẳng có gì lạ khi mà cả Eiichi-kun lẫn Yuujirou-kun, mặc dù đang học ở thư viện nhưng vẫn quyết định sẽ đi cùng tôi.
「Tới rồi nè. Đồ ngọt ở đây thích lắm đó♪」
「Cơ mà, chẳng phải là cậu vừa mới ăn bỏng ngô ở rạp phim rồi hay sao」
「Eiichi-kun. Dạ dày con gái luôn có một phần riêng dành cho đồ ngọt đó♪」
「Ừ, rồi đến lúc bước lên cái cân thì khỏi mất công hét ngang hét dọc làm gì nhé」
「Yuujirou-kun. Cứ liệu cái thần hồn cậu đấy」
「Vâng vâng. Dừng cái chủ đề này lại thôi!」
Cả ba bước vào trong cửa hàng với mỗi người có một quản gia đi theo hộ tống, thực ra là mọi người cũng mới vừa đi xem phim về xong.
Với một người luôn quan niệm về sự khác biệt khi xem phim trên màn ảnh rộng như tôi, tôi phải dạy cho hai cậu nhóc nói rằng 『Ế? Thuê băng về được mà?』 này cái cách xem phim bình thường là phải như thế nào.
Bộ phim mà chúng tôi vừa đi xem chính là bộ anime quốc dân, thứ mà lúc bấy giờ đã xác lập nên kỷ lục phòng vé mới tại Nhật Bản. [note48179]
Và mặc dù tôi vốn đã xem nó trên TV nhiều rồi, thế nhưng cảm giác đi xem cùng mọi người trên màn ảnh rộng thế này vẫn hết sức tuyệt vời, bộ phim ấy.
「Nhìn thì cứ tưởng là vậy thôi, chứ đặt bản thân mình mà có tổ tiên bảo rằng hãy lấy đầu của họ đi, tôi hiểu cái cảm giác của họ lắm mà. À mà tôi gọi tiramisu với soda kem nhé」
「Này là lần đầu mới thấy cậu gọi bất cứ cái gì khác ngoài nước ép nho đấy…… Cơ mà cái kết như vậy có ổn không? Ừ thì đúng là môi trường quan trọng thật, thế nhưng dân làng mất đất thì sau đó sẽ sống kiểu gì? Của tôi là sachertorte với cola」
「Eiichi-kun cứng nhắc quá đấy. Theo tôi thấy thì họ đều là hậu duệ của những samurai đó cơ mà. Làm gì có chuyện một samurai có thể nhắm mắt làm ngơ cho cách nhân vật chính và dân làng sinh sống đâu. Mà nói mới để ý, chẳng phải cả ba chúng ta đây đều là kẻ thù của mấy nhân vật chính đó sao. Còn của tôi là trà sữa hoàng gia [note48180] và panna cotta」
Với những bộ quần áo hợp tuổi và ngồi bên dưới chiếc bàn ngập nắng, mỗi đứa lại đang kể những ấn tượng riêng của mình về bộ phim.
Và rồi cũng đã tới lúc thưởng thức đồ ngọt.
Ủa?
Cái này, chẳng phải là, cuộc sống của đám riajuu trong truyền thuyết sao?
「E hèm!」
「A. Xin lỗi. Chúng tôi có hơi làm ồn mất rồi nhỉ?」
Trước tiếng ho nghe chẳng hệ chân thật chút nào ở bàn bên cạnh, tôi mở lời xin lỗi.
Vào lúc đó, người đã ngoái sang chính là Gotou Mitsuya-kun.
Một cậu nhóc đeo kính đang ngồi đọc sách một mình.
Với trên bàn là tách cà phê latte đang bốc hơi không ngừng.
「N? Đằng sau ấy chẳng phải cũng là học sinh của học viên quý tộc sao?」
「Ừ. Hình như cậu ấy tên là Gotou Mitsuya thì phải」
「Sao cậu lại biết tên cậu ấy vậy」
Tôi tsukkomi với Yuujirou-kun vừa nói tên cậu ấy, còn Eiichi-kun thì chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Để ý mới thấy, hóa ra cũng chẳng lạ lẫm gì.
「Bảng tổng sắp điểm số. Nhớ xem ai mà luôn xếp trên cậu ấy」
「Ồ」
Hiểu hiểu.
Ba cậu nhóc với Mitsuya-kun trong đó luôn giật lấy điểm tuyệt đối, còn tôi thì toàn dính phải một hai lỗi cơ bản nên luôn quanh quẩn ở vị trí thứ tư. [note48181]
Đối với tinh thần của mấy cậu bé ở tầm tuổi này, chuyện ganh đua sau đó là không thể tránh khỏi.
「Dường như tôi cũng đã gặp cậu ấy vài lần trong lúc cha tổ chức tiệc rồi. Cha cậu ấy hiện đang làm Vụ trưởng Vụ Ngân Sách [note48182] đấy」
Vụ trưởng Vụ Ngân Sách thuộc Bộ Tài Chính.
Cái chức danh Vụ trưởng Vụ Ngân Sách thuộc Bộ Tài Chính chẳng khác gì ông vua trong giới quan chức.
Quan hệ trong giới thượng tầng về cơ bản giống hệt như một vòng tròn khép kín, bất kỳ ai cũng đều dây mơ rễ má ở một mức độ nhất định với nhau.
Vậy nên việc có được quan hệ ở đây chắc chắn không hề tệ tí nào.
Mà dù gì thì trong tương lai tất cả cũng sẽ đều liên can tới nhau thôi mà.
「Nè. Nếu có thể thì cậu sang bên này cùng trò chuyện với chúng tôi luôn nhé?」
Cứ những lúc như vậy, tôi sẽ tận dụng tối đa vị thế là con gái của mình.
Mặc dù vậy, một người thuộc dạng chỉ thích đọc sách một mình như Mitsuya-kun chỉ liếc nhẹ qua nhìn.
Kể từ khúc này trở đi, con game này mới bắt đầu trở nên thú vị đây.
Thẻ bài cần thiết đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi rồi.
「Cuốn sách đó, mình cũng đang đọc nữa à. Nếu đã vậy thì cùng thảo luận cảm nghĩ về nó thì sao?」Bên trong ánh mặt của Mitsuya-kun chợt lóe lên vẻ chú ý.
Ở chiều ngược lại, hai người còn lại đang bị bơ kia cố gắng tìm cách khai thác thông tin bằng cách nhìn vào tên cuốn sách mà cậu ấy đang cầm. [note48183]
Tôi mỉm cười và đưa ra nhận xét của bản thân.
「Một câu chuyện về những người có sở hữu một vài năng lực bí ẩn nhỉ, thực sự là nó chẳng phải có thể giúp câu làm nên điều gì to tát cả, cơ mà lại có cảm giác thư thái khi đọc phải không. Nếu có trót spoil thì cho mình xin lỗi nhé, cơ mà mình thích nhất là khúc du hành thời gian ở giữa và đôi tai xuất sắc của người nhạc sĩ ở cuối truyện đó」
「......Cậu không phải lo. Hiện tôi đang đọc nó đến lần thứ hai rồi. Đúng là cậu biết cách thưởng thức đấy. Bản thân tôi cũng thích những câu chuyện của người nhạc sĩ nữa」
Tôi mỉm cười đáp lại vẻ mặt ngạc nhiên của Mitsuya-kun.
Ấy suýt thì lại quên mất, chúng tôi vẫn chỉ là học sinh tiểu học thôi.
「Oi~. Đặt mua hộ tôi cuốn sách đó」
「Cả tôi nữa nhé」
Cả hai người đều nói với quản gia đi cùng để đặt mua cuốn sách mà Mitsuya-kun đang đọc.
Nhân dịp này, tôi cũng nên giới thiệu với cậu ấy muốn cuốn mà tôi khá tâm đắc.
「Vậy thì hãy để tôi giới thiệu cho cậu một cuốn rất đáng đọc nhé. Cuốn cũng này mới chỉ phát hành cách đây ít lâu thôi, cơ mà chắc là sẽ hợp với Mitsuya-kun đó」
「Này. Runa. Cái kết của nó là sao vậy. Tôi không thực sự hiểu nổi」
「Tôi thì lại thích cái kết đó đấy. Như là cách bà già sử dụng chiếc vé đó chẳng hạn
「Câu chuyện đầu tiên có tác động lớn quá mà. Cơ mà, Keikain không thấy nó cứ bị khúc mắc ở đó sao?」
Sau vài ngày, người ta bắt đầu thấy cảnh nhóm bốn người đang cùng nhau ngồi thảo luận cảm nghĩ bên trong thư viện.
Cứ như vậy, liệu rằng con game này sẽ tiếp tục tiến triển ra sao? Liệu rằng viễn cảnh mà tôi bị cả ba người họ luận tội trong tương lai có xảy ra hay không? Tôi cũng chẳng rõ nữa.