Quán bar Huy Hoàng trước sau như một phi thường náo nhiệt, Tiểu Kiều tuổi trẻ còn đỡ, giống như Khổng Tân Đại Cương, mấy người bọn họ đi vào giống như già Lưu vào phủ, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu.
( nhắc đến lần đầu vào phủ Vinh Quốc của già Lưu trong Hồng lâu mộng, đại khái là kiểu như nhà quê lên tỉnh lần đầu ấy.)Trang hoàng xa xỉ khí phái, âm nhạc ồn ào sống động, ánh sáng lấp lóe mê ly đan chéo thành một thế giới khác xa hoa, lãng phí, điên cuồng.
Đối với mấy người Khổng Tân Đại Cương ở lâu quanh khu vực khai thác mỏ mà nói, tất cả những thứ này chỉ gặp qua trong TV, sau khi lạc vào cảnh giới kỳ lạ, rung động mà thị giác thính giác xúc giác mang đến cho họ mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Bọn họ không nhắc đến loại địa điểm ăn chơi này không chỉ vì tốn kém, còn có một loại tâm lý mâu thuẫn. Luôn cho rằng mấy chỗ này phải là mấy thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi mới tới, bọn họ nếu tùy tiện đi vào, không biết có thể từ trong góc nào đó có một cô bé ăn diện quái dị nào hướng về phía bọn họ gọi: “Chú ơi!” hay không.
Em họ Đại Cương gọi là Tiểu Thụy, năm nay hai mươi hai, là một phục vụ rất nhiệt tình, mời bọn họ đến một chỗ ngoặt, nơi đó đã có một người bạn của Tiểu Thụy ngồi, cười cười chào hỏi bọn họ.
“Đây là Lý Kỳ, bạn học của em, đây là anh họ tao, những người này là bạn bè anh ấy.” Tiểu Thụy giới thiệu.
Chào hỏi xong, đoàn người ngồi xuống, đầu tiên là trêu chọc Đại Cương vị tân lang này một phen, sau đó lại ngại chỗ này ồn ào, nói chuyện phải hét to rất phiền toái, vài kẻ ngứa ngáy trong người đều xuống sàn nhảy. Ngay cả Khổng Tân luôn ngại ngùng cũng bị Tiểu Kiều kéo xuống.
Ngô Cảnh An lấy cớ uống nhiều quá không muốn đi xuống, ngồi nguyên vị trí hút thuốc.
Lý Kỳ theo bọn họ chơi một lát lại trở về, uống một ngụm bia, cao hứng phấn chấn tán gẫu ngất trời với Ngô Cảnh An.
Hét vài câu xong thật sự mất sức, Lý Kỳ xích lại ngồi bên cạnh Ngô Cảnh An, “Anh Ngô, các anh làm ở quặng mỏ nào vậy?”
“Quặng mỏ W.”
“Cũng là một cái quặng mỏ lâu lắm rồi.”
Ngô Cảnh An có vài phần kinh ngạc, “Em biết à?”
Lý Kỳ khoát tay, tùy ý nói: “Em làm ở cục bảo vệ môi trường, nói không chừng ngày nào đó còn có thể gặp nhau ấy chứ.”
Ngô Cảnh An cười, “Hôm nào đến kiểm tra thông báo một tiếng, anh đổi ca với người khác.”
Lý Kỳ không hiểu, “Vì sao? Muốn gặp em sao?”
Ngô Cảnh An thật muốn chụp cái gáy hắn một phát, “Em nghĩ nhiều quá! Ngày các em đến kiểm tra chính là ngày bọn anh triệt để tổng vệ sinh, có thể làm người ta mệt như chó, anh biết trước mà không đổi ca thì mới là thằng ngốc.”
“Ha ha…” Lý Kỳ cất tiếng cười to.
Hàn huyên một lát, mấy người Khổng Tân mệt đến độ không xoay nổi nữa, ngồi lại trên ghế sa lông thở ồ ồ.
“Không được, già rồi già rồi, chơi một lát so với khiêng mười bao cát còn mệt hơn.”
Tiểu Kiều giễu cợt, “Coi chừng một chút, vặn gãy cái thắt lưng già kia chị dâu cũng không để yên cho anh.”
Khổng Tân tùy tay cầm một cái gì trên bàn muốn đập cho hắn một cái.
Tiểu Thụy từ toilet trở về, thần bí cười hề hề, “Các anh đoán em thấy ai?”Lý Kỳ hỏi, “Ai vậy?”
“Hứa thiếu! Chính là người giới thiệu công việc cho tao đó, mấy người anh tao cũng biết, nghe nói trước kia gã từng theo đuổi hoa khôi trong xưởng.”
Khổng Tân kinh ngạc, “Hứa thiếu? Gã cũng ở đây?”
Tiểu Thụy nói: “Nghe Willian nói, gã là khách quen ở đây, mấy người bạn gái mang đến trước đây đều là mỹ nữ đứng đầu.”
Lý Kỳ nói: “Công tử phong lưu! Quả là sinh hoạt làm người ta hâm mộ!”
Tiểu Kiều không cho là đúng, “Chẳng qua là trong nhà có vài đồng tiền, còn thật cho rằng con gái đều thích gã.”
Tiểu Thụy không đồng ý, “Anh nói sai rồi, giống như DJ Lisa ở đây, điên cuồng mê gã đã lâu, Hứa thiếu kia vẫn luôn không phản ứng. Mấy ngày nay không biết là cảm thấy nhàm chán cái gì, liền cùng cô ta chơi một trận. Lúc nãy em ở tầng hai, trên hành lang liền thấy hai người bọn họ thật sự chơi đến bốc lửa. Cái loại công tử ca này chơi phụ nữ cũng như thay quần áo.”
Khổng Tân gật gật đầu, “Cũng đúng, tôi còn nghĩ sao không còn đến xưởng chúng ta nữa, ra là chơi chán. Aiz, thật là, nhìn biểu hiện lúc đó, còn tưởng gã là thật sự nghiêm túc chứ! Cho nên mới nói, chó không đổi được thói ăn phân!”
Đại Cương chỉ ngây ngốc hỏi một câu, “Các người nói xem, tôi kết hôn có nên mời gã hay không?”
Mọi người đồng loạt liếc hắn một cái xem thường coi như trả lời.
Ngô Cảnh An không đổi sắc mặt nghe xong những lời này, thân mình mỏi mệt dựa vào ghế sa lông, thở ra một hơi khói, không đếm được phiền muộn.
Thì ra, tình yêu của Hứa Huy, thực sự cũng chỉ đến thế.
Chỉ chốc lát, bọn Khổng Tân Đại Cương lại trở về chiến trường, Tiểu Kiều hỏi Ngô Cảnh An, “Cậu không muốn ra chơi sao?”
Mắt Ngô Cảnh An lờ đờ sương mù, khoát tay, “Các cậu chơi đi, tôi dựa vào đây tỉnh rượu một lát.”
Tiểu Kiều nghi hoặc mà lầu bầu, “Không thấy cậu uống bao nhiêu mà!” Sau đó, biến mất trên sàn nhảy.
Trên ghế sa lông chỉ còn dư lại Ngô Cảnh An cùng Lý Kỳ, người thanh niên nhàm chán nghịch điện thoại, “Aiz, anh Ngô, cho em số điện thoại của anh đi, nếu thực sự kiểm tra, em báo cho anh.”
Ngô Cảnh An lấy điện thoại trong túi áo ra ném cho hắn, “Anh đi toilet một chút.”
Nước lạnh xối vào trên mặt, Ngô Cảnh An nháy mắt tỉnh táo rất nhiều.
Rượu, anh không uống nhiều, lại vẫn là say.
Hoặc là nói, say càng tốt.
Say, có phải có thể đem những lời vừa rồi nghe được coi như nằm mơ.
Tỉnh mộng, Hứa Huy vẫn là người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời dịu dàng gọi tên anh.
Không phản bội, không có tổn thương, không có không thể đứng dưới ánh sáng, anh còn có thể làm bộ hạnh phúc mà đứng bên người đó, mong đợi một tương lại không có khả năng.Giờ khắc này, anh thậm chí căm hận những nguyên tắc, điểm mấu chốt đó của chính mình.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, luôn nghiêm túc như thế, thật sự không thể tìm nổi một người có thể làm bạn.
Từ toilet đi ra, âm nhạc ầm ĩ không lưu tình chút nào gõ vào màng tai và não người, mới vừa đi tới bên cạnh sô pha, sau lưng bị người ta đụng phải một chút, anh lảo đảo vài bước, xoay người.
Phía sau là một cô gái trẻ xinh đẹp, cũng đang quay đầu lại nhìn anh, không hề gì mà nói tiếng xin lỗi liền xoay người sang chỗ khác kéo người đi bên cạnh.
Ngô Cảnh An liếc về phía bên cạnh cô một cái.
Khi còn bé từng có lần anh thừa dịp mẹ không ở nhà chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh lấy trộm kem ăn, vừa mới xé bao gói được một nửa đã bị mẹ nhìn thấy, lúc ấy anh nghĩ mình thật là oan uổng, kem chưa ăn miếng nào mông đã bị đánh vài bàn tay.
Sau này anh nghĩ, người ấy mà, thật sự là không thể làm chuyện xấu, đừng cho rằng những sự trùng hợp ấy chỉ diễn ra trong TV hay sách vở, cuộc sống, luôn có rất nhiều việc xấu, luôn khiến cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Giống như hiện tại, ánh mắt anh vửa vặn đối diện với Hứa Huy.
Đây gọi là gì, bắt quả tang sao?
Ngô Cảnh An có lẽ nên kéo tóc cô gái kia, tát cho cô vài cái, “Cho mày đoạt đàn ông của tao! Cho mày đoạt đàn ông của tao!”
Sau đó bay lên đá cho gian phu kia một cước, tốt nhất chặt đứt cái thứ gây họa kia luôn, “Thứ đồ không biết xấu hổ, chết đi!”
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là anh tưởng tượng.
Sự thật là, cái gì anh cũng không làm, bình tĩnh nhìn Hứa Huy, xoay người ngồi vào ghế sô pha, ngồi bên cạnh Lý Kỳ, nghe thanh niên kia nói hôm nay thế nào thế nào, ngày mai thế nào thế nào, cả đầu đều là tương hồ.
Anh nghĩ thế là ổn thỏa, nhưng gian phu làm chuyện xấu kia hình như không nghĩ như vậy, vẻ mặt oán khí trừng anh một hồi lâu.
Lisa bên cạnh không muốn, lắc lắc cánh tay, giục gã rời đi.
Ngô Cảnh An lấy thuốc từ trong ngực ra, Lý Kỳ đem điện thoại di động cho anh, “Anh Ngô, tên em lưu rồi, có việc thì liên hệ nha!”
Ngô Cảnh An cười cười, “Được, đừng quên lúc kiểm tra thông báo cho anh một tiếng, đến lúc đó mời em ăn cơm.”
“Đồng ý! Đúng rồi, Tiểu Thụy nói lát nữa còn có tiết mục, các anh có tham gia không?”
Ngô Cảnh An cau mày, “Còn chơi sao? Ngày mai có để cho hắn kết hôn nữa không, đến lúc đó cô dâu còn không đến nhà chém đầu các cậu!”
Lý Kỳ thoải mái cười to.
Hai người trò chuyện với nhau thật vui, ai cũng không chú ý tới gian phu đứng cách bọn họ vài bước đang lấy đao mắt nhìn chăm chú vào bọn họ.
Lisa không hiểu Hứa thiếu rốt cuộc đang nhìn cái gì, người trên ghế sa lông đối diện là người quen sao? Ánh mắt kia sao lại cứ như đang nhìn kẻ thù.Cô nói: “Hứa thiếu, đi thôi!”
Hứa Huy vung tay, bỏ tay cô ra, bước đến trước mặt Ngô Cảnh An.
Lý Kỳ bất an nhìn nhìn người đàn ông trên mặt ghi rõ mấy chữ khiêu khích gây chuyện, một từ “Này” vừa mới ra khỏi miệng, người đàn ông đã mở miệng, “Ngô Cảnh An!”
Dường như sợ anh không nghe được, âm lượng rất to, lại giống như đang cố ý biểu hiện gã đang tức giận.
Trong nháy mắt Ngô Cảnh An nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, ngồi trên chỗ của mình không hề có ý tứ đứng dậy, liếc mắt nhìn gã, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Hứa Huy cố gắng đè nặng lửa giận, hầu như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đi ra với anh!”
Bởi vì do đang ngồi, Ngô Cảnh An liếc mắt liền thấy được cái nhẫn trên tay Hứa Huy, quen thuộc, chói mắt.
Ra ngoài tìm phụ nữ cũng vẫn đeo nhẫn đính ước với anh, người đàn ông này rốt cuộc là nên nói gã thâm tình hay là kiêu ngạo đây?
Thật sự là không đem Ngô Cảnh An anh cho vào mắt sao!
Ngô Cảnh An chống đầu gối chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh đối diện gã, hơi hơi hất cằm lên, hiện ra vài phần kiêu căng.
Anh nói: “Có chuyện gì ngày mai lại nói, đừng ở đây làm mọi chuyện quá khó coi!”
Trên sân khấu vang lên một âm thanh kim loại chói tai, độ cao cơ hồ xuyên thủng cả nóc nhà.
Ngọn lửa trong mắt Hứa Huy nháy mắt thăng cấp lên thành đám cháy hừng hực, dường như muốn đem người trước mặt đốt rụi.
Trong mắt Ngô Cảnh An là một mảnh hồ bình tĩnh, không gió không sóng, khóe miệng câu lên một nụ cười, dường như muốn đem nước trong hồ tháo ra, dập tắt ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Trong trận đấu không tiếng động này, không ai nguyện ý lùi bước.
Lý Kỳ thấp thỏm nhìn trường hợp trước mặt, hắn đang nghĩ có nên đi đến sàn nhảy gọi mấy người kia, nhìn tư thế này, lỡ như thật sự đánh nhau thì nhiều người cũng không đến mức chịu thiệt.
Một khúc ca mạnh mẽ sống động chấm dứt, âm thanh đột nhiên dịu đi cũng làm cho lý trí hai người thoáng thu hồi.
Ngô Cảnh An không đổi sắc mặt mà nói: “Đồng nghiệp của tôi đều ở đây, đừng ầm ĩ ở chỗ này được không?”
Hứa Huy xem xét khuôn mặt lạnh lùng cứng cỏi kia, giọng nói mang theo khách sáo xa lạ không thể xen vào làm tâm gã luống cuống như ngã vào nước lạnh.
Gã không nói được một lời, quay đầu, đi về hướng khác.
Lisa vội vàng gọi tên gã, bước nhanh đi theo.
Lý Kỳ thả lại tâm tình bất an vào trong bụng, tò mò hỏi, “Anh Ngô, người kia là ai? Anh nợ tiền gã?”
Ngô Cảnh An cười cười, dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
“Đúng thế, một khoản lớn, không biết có thể trả được không.”
Nếu nói không rõ, đại khái sẽ bị người nọ ngũ mã phanh thây, phơi xác đầu đường.Tới chết, anh cũng không biết mình sai ở đâu.
Bởi vì làm hỏng chuyện tốt của gã, gã thẹn quá thành giận?
Bởi vì không ngoan ngoãn ở nhà chờ, loại chuyện như bắt quả tang này làm gã mất mặt?
Bởi vì bắt được quả tang còn thờ ơ, không cùng tình nhân vung tay đánh nhau, nên không thể hiện được giá trị của đại thiếu gia?
Bởi vì…
Ai mà đoán được, người như tên nhóc kia, vĩnh viễn chỉ suy xét hỉ nộ ái ố của chính bản thân mình.
Nói thật, anh cũng không phải thầy giáo nhà trẻ, không kiên nhẫn cũng không tin tưởng có thể tiếp tục dỗ gã sống qua ngày.
Hai tháng cảm giác mới mẻ, dù là đối với gã hay là đối với mình mà nói, đều đã đủ!
Hứa! Huy!
Chạy về nhà cậu bú sữa mẹ đi, ông đây không hầu hạ nữa!