Từ siêu thị đi ra, trời âm u, Ngô Cảnh An bước nhanh vài bước kịp về nhà trước khi mưa đổ xuống.
Trời tháng tư, anh chỉ mặc một cái áo len mỏng cũng thấy có vài phần nóng, mở cửa sổ nhìn ra ban công, châm một điếu thuốc, nhìn mưa tí ta tí tách từ trên trời rơi xuống.
Chờ điếu thuốc dài biến thành từng làn khói nhẹ và một ít tro tàn, Ngô Cảnh An xoay người đi vào bếp.
Thịt gà xào đậu phộng, đậu hũ ma bà, canh xương hầm.
Cơm trưa hai người, rất tốt.
Nhớ rõ có một người bạn miền Nam nói canh bọn họ ăn chưa bao giờ thêm đồ ăn, thuần canh thuần thịt.Lúc ấy Ngô Cảnh An kinh ngạc đến há to miệng, như vậy làm sao mà uống được.
Nhưng bây giờ nhìn một nồi canh nổi một tầng mỡ vàng rực rỡ, anh cũng không ăn nổi.
Anh như thường lệ đem canh nấu sẵn cho vào tủ lạnh, ngày hôm sau hâm nóng, thả vào ít rau xanh, đánh tan hai quả trứng gà, tắt lửa, bày lên bàn.
Dọn xong bát đũa, Ngô Cảnh An hướng về phòng ngủ gọi.
Sau một lúc lâu mới có người lững thững ra ăn.
Xoi mói cơm nước xong, người nọ xoay người trở về phòng.
Ngô Cảnh An thu dọn cọ rửa xong, đi vào phòng ngủ.
Người nào đó an nhàn nằm trên giường ôm một quyển sách cười đến ngửa tới ngửa lui.
Ngô Cảnh An nói: “Xem cái gì mà vui vậy?”
Hứa Huy nói, “Điền Quang thế mà lại xuất bản sách, tên nhãi này viết truyện hài đúng là có chút tài năng. Trước đây lúc đến trường anh và lão Liêu không ít khi bắt nạt hắn, tên kia thế mà đem không ít chuyện viết vào trong sách, anh với lão Liêu đã hẹn nhau hôm nào đến gõ cửa nhà hắn, nói thế nào bọn anh cũng coi như là cung cấp kinh nghiệm cuộc sống cho hắn mà.”
Ngô Cảnh An cởi áo khoác thay áo ngủ, “Họ Điền không ở trong sách thảo phạt hai người các anh sao? Cẩn thận fan làm thịt anh.”
Không biết là lại đọc đến phần nào vui vẻ, Hứa Huy cười liên tục.
Ngô Cảnh An đi đến bên giường xốc chăn lên, nhắm mắt lại ngủ trưa một lát.
Năm giờ chiều, anh trở về đơn vị.
Sòng bài trong ký túc xá chưa giải tán, Tiểu Kiều ngậm điếu thuốc chào hỏi, anh thay hắn đánh hai ván.
Hôm nay bài Tiểu Kiều rất cao, thắng cả ba nhà, mà ngay cả nửa đường đổi người cũng không ngắt ngang may mắn.
Bữa tối tự nhiên là hắn mời, một bàn người thêm cả Đại Cương cùng ăn uống nói chuyện.
Tan ca ngày hôm sau, Đại Cương làm tiệc rượu, đính hôn.
Nửa tháng trước đã đăng ký, Phương Xảo từ khi mang thai khẩu vị rất tốt, vóc dáng thay đổi rất nhanh, công việc hôn lễ vừa chuẩn bị xong liền vội vã làm cho xong.
Trương Kỳ ngồi cùng bàn cười xấu xa nhìn Ngô Cảnh An, “Lão Ngô, một đám đàn ông đến tuổi chúng ta, cũng chỉ còn dư mình cậu, không vội sao?”
Ngô Cảnh An cười cười, “Vội cũng không vội được.”
Tiểu Kiều an ủi vỗ vỗ bả vai anh, “Không có việc gì, lão Ngô đang chờ tôi, anh em một ngày còn chưa kết hôn, hắn phải sát cánh với tôi mới đủ nghĩa khí, đúng không?”
Một trận cười vang, đề tài thay đổi.
“Lão Ngô, di động cậu hỏng sao?”
Ngô Cảnh An nghi hoặc lấy điện thoại ra kiểm tra một phen, “Không mà, làm sao vậy?”
Tiểu Lý nhướng mày nhìn anh, một bộ dáng xem trò vui, “A, không hư sao, nhưng sao thời gian trước cứ một hồi đinh linh một hồi đinh linh, giờ lại không vang nữa.”Ngô Cảnh An tức giận trừng cô một cái.
Tiểu Lý cười ha ha, “Cãi nhau với bạn gái?”
“Không.”
“Vậy sao không gửi tin nhắn nữa, chuyển sang nấu cháo điện thoại?”
“Cũng không phải lúc mới bắt đầu yêu, làm gì có nhiều lời như vậy.”
Tiểu Lý nghĩ nghĩ hỏi, “Hai người bắt đầu lâu chưa?”
“Hai tháng.”
Tiểu Lý thích bênh vực kẻ yếu không thể tin nổi há to miệng, “Đàn ông các anh đều là kẻ bội bạc, mới được hai tháng đã mất cảm giác mới mẻ. Khó trách anh cả đời cũng không tìm được vợ, quá kém!”
Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, không để ý cô nàng hô to gọi nhỏ.
Cảm giác mới mẻ, hai tháng là đủ rồi.
Anh và Hứa Huy từ tình cảm mãnh liệt ban đầu đến bây giờ bình thản như nước.
Hứa Huy không còn cố gắng đưa đón anh đi làm, số lần gọi điện thoại cũng càng ngày càng ít.
Cuối tuần ở nhà, bình thường cũng là mỗi người một phòng, làm việc của mình, tự tìm vui.
Rất nhiều người yêu, vợ chồng ở cùng nhau lâu cũng là như vậy, Ngô Cảnh An cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt.
Mỗi một đoạn tình cảm đều có một bên trả giá nhiều hơn, độ coi trọng tình cảm của mỗi người cũng không giống nhau.
Đã từng, đó cũng là sinh hoạt Ngô Cảnh An hi vọng.
Hứa Huy từng nói, gã không phải là một kẻ trường tình.
Có thể chống đỡ được đến hôm nay, anh cũng đã rất cảm ơn.
Ca đêm thứ hai, Tiểu Lý ưa bà tám một bên cắn hạt dưa một bên thần bí nói với anh: “Nghe nói Lâm Giai Giai xin nghỉ phép, một tuần, anh nói xem lúc này không tết không lễ, chẳng lẽ cô ta về nhà sao? Ừm… em thấy không giống lắm. Nghe người cùng ký túc xá nói cô ấy đi rất vội vàng, rất nhiều đồ cũng bỏ quên. Quan trọng là, sắc mặt cô ấy trắng bệch, giống như cha chết vậy.”
Ngô Cảnh An cũng không quan tâm sinh hoạt của Lâm Giai Giai lắm, nghe qua cũng không để ý.
Lại không nghĩ rằng, người phụ nữ không đơn giản này, trực tiếp gián tiếp mà ràng buộc vào cuộc đời anh.
Sau tan tầm, Đại Cương lôi kéo anh vào thành phố, nói là mua vài bộ quần áo mặc kết hôn.
Ngô Cảnh An đen mặt ngồi trên xe, không hứng thú mà hỏi, “Loại chuyện mua đồ cho chú rể này không phải là nên đi cùng vợ mới cưới sao?”
Đại Cương cười hắc hắc, “Cô ấy ốm nghén dữ lắm, vốn cũng có chứng say xe, hơn nữa ngồi xe xóc nảy, đối với thai nhi không tốt.”
Ngô Cảnh An vẻ mặt buồn khổ vò đầu, “Lão Đại, nếu tôi nói thứ trong bụng tôi cũng đã ba tháng, cậu có thể thông cảm với tôi không?”
“Trong bụng cậu có thể có cái gì vậy?”
“Sỏi.”
“Tới địa ngục đi!”Liều mình đi dạo cùng Đại Cương cho tới trưa, rốt cuộc mua được hai bộ âu phục, Đại Cương nói muốn mời anh ăn trưa, anh khoát tay, “Cậu tha cho tôi đi, tôi hiện tại chỉ cần ngủ đông.”
Bắt xe về nhà, Ngô Cảnh An gọi điện thoại cho Hứa Huy, “Em về rồi, anh ở đâu vậy?”
“Quán ăn XX, cùng vài người bạn, em tới không?”
“Không, em muốn nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh về không?”
“Không chắc, quá muộn anh không qua nữa.”
Ngô Cảnh An cúp điện thoại, cơm cũng không ăn liền nằm trên giường ngủ bù.
Vừa ngủ một giấc thẳng đến hơn năm giờ, tỉnh lại xong cũng không thấy người nọ trở về, anh cũng lười nấu cơm, quyết đoán tới nhà chú Câm cọ một bữa.
Trên bàn cơm chú Câm hỏi anh sao lâu vậy không thấy tới, Ngô Cảnh An gặm chân gà nói mơ hồ: “Gần đây trong xưởng nhiều việc, thường tăng ca, cũng ít về.”
Chú Trương gắp chút đồ ăn vào bát anh, “Ăn từ từ, đói như vậy sao? Giữa trưa chưa ăn cơm?”
Ngô Cảnh An cười, “Ha ha, ăn rồi, ai bảo con còn trẻ, trao đổi chất nhanh.”
Cơm nước xong, chú Trương ở trong phòng bếp gọt hoa quả, Ngô Cảnh An cùng chú Câm hỏi thăm vài chuyện.
Chú Câm tán gẫu chuyện con trai anh họ, mới hai mươi hai tuổi đã định kết hôn.
Ngô Cảnh An liếc chú, thản nhiên nói, “Lại muốn vay tiền chú phải không?”
Chú Câm nhìn thoáng qua phòng bếp, có chút áy náy cúi đầu.
Từ khi quan hệ cùng cha mẹ bên kia dịu đi, chú Câm ba năm lần đều nhận được thông báo muốn tiền, đủ các loại lý do, số tiền mượn cũng càng lúc càng nhiều.
Cái gì mà con gái bà cô đi học, cái gì mà chú dượng điều động công tác, cái gì mà trang hoàng phòng ở, tóm lại một câu, muốn tiền.
Mỗi lần chú Câm cũng đều có cầu tất ứng, chú Trương tuy rằng không nói gì, chú Câm vẫn cảm thấy áy náy.
Ngô Cảnh An không rõ, trong đầu cha mẹ chú Câm nghĩ cái gì, chẳng lẽ con trai ruột cũng không so được với một đám anh chị em tham lam, chỉ vì là người câm, máu thịt trên người hắn liền không phải của mình?
Nhìn bộ dạng áy náy của chú Câm, Ngô Cảnh An cũng không biết nói gì nữa.
Chú Trương bưng dâu tây đã rửa sạch ra, bảo hai người ăn.
Chú Trương cẩn thận nhìn Ngô Cảnh An một hồi, đột nhiên hỏi, “An Tử, có phải tìm được đối tượng không?”
Ngô Cảnh An bị sặc dâu tây, mặt đỏ lên, vờ trấn định nhìn chú Trương, “Chú, chú nói gì thế, nếu con tìm được, có thể không nói với hai người sao?”
Chú Trương hỏi: “Thật sự không có?”
Ngô Cảnh An trả lời như đinh đóng cột: “Không!”
Chú Trương cười lắc lắc đầu, chuyển hướng đề tài.
Ở nhà chú Câm đến hơn tám giờ, Ngô Cảnh An ngồi chuyến xe bus cuối cùng về nhà.Trong phòng tối như mực, Hứa Huy vẫn chưa trở về.
Ngô Cảnh An lấy di động ra gọi cho gã, điện thoại được bắt xong chỉ nghe thấy từ bên kia truyền đến âm thanh ồn ào.
Hứa Huy hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Cảnh An nhíu mày, “Buổi tối về không?”
“Sợ là không về được, em ngủ đi, đừng chờ anh.”
Cúp điện thoại, Ngô Cảnh An thở dài một tiếng, đổi ca giữa buổi sáng với người ta.
Xem ra, sau này không có chuyện gì đặc biệt, anh cũng có thể bớt số lần về nhà.
Hết ca hôm đó, Ngô Cảnh An về nhà sớm, mở cửa ra vừa vặn thấy Hứa Huy mặc đồ vận động đi ra ngoài.
“Về rồi à.” Hứa Huy vỗ vai anh xem như chào hỏi, cúi đầu đi giày, “Anh đi chạy bộ, em ngủ đi, buổi trưa ăn cơm cùng nhau.”
Ngô Cảnh An thuận miệng hỏi một câu, “Ăn ở đâu?”
Hứa Huy nói, “Lát nữa xem đã.”
Cửa bên ngoài đóng lại, trong phòng yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Về phòng ngủ cởi áo khoác, mệt mỏi ngồi bên giường, mở tủ đầu giường, lấy ra cái hộp nhung màu xanh đen, bên trong là một cái nhẫn bạch kim có khắc chữ.
Anh chú ý tới Hứa Huy mỗi lần ra cửa trở về trên tay đều đeo nhẫn, nhưng Hứa Huy lại không để ý anh đã sớm đem nhẫn thả lại trong hộp.
Có đôi khi người còn gần trong gang tấc, trái tim đã sớm xa xôi đến thảm thương.
Ăn bữa trưa xong Hứa Huy cùng anh đi dạo siêu thị một vòng mua chút đồ dùng sinh hoạt xong liền lấy cớ tụ họp bạn bè ra cửa.
Tới chạng vạng, anh nhận được điện thoại của Đại Cương, hẹn anh ra ngoài ăn cơm.
Tới khách sạn, bọn Khổng Tân Tiểu Kiều đều đã đến, Ngô Cảnh An vung ống tay áo, hưng phấn nói: “Hôm nay dù nói gì cũng muốn để anh chàng sắp bước vào phần mộ hôn nhân vui vẻ một phen, anh em chúng ta phải chuốc say hắn, ném vào trong khách sạn lại tìm hai cô em, để chúng ta chứng kiến uy phong bảo đao của tân lang!”
Bọn Khổng Tân phụ họa theo, Đại Cương dù thoái thác thế nào cũng bị rót vài chén, rượu và thức ăn ăn xong, em họ Đại Cương gọi điện thoại tới, nói là phải chúc mừng đêm độc thân cuối cùng này của hắn, mời bọn họ cùng đi quán bar Huy Hoàng mở mang kiến thức.
Ngô Cảnh An không nghĩ nhiều liền cùng đi, lại không dự đoán được lần tụ họp tạm biệt cuộc sống độc thân của Đại Cương, lại cũng trở thành đêm cuối cùng của anh và Hứa Huy.
Tình cảm, có đôi khi, yếu ớt đến độ không đỡ nổi một kích.