Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mộc Tử Đằng

Dựa vào vách tường da hơi đen???

Có sinh viên cười trộm, Đinh Nhàn theo bản năng nhìn xung quanh một cái, cô còn hơi mơ màng không thể tin chỉ vào mình: "Em?"

Thời Dịch đứng thẳng tắp nhìn cô, "Không sai, chính là em."

Trong lúc nhất thời, sự chú ý của tất cả mọi người trong giảng đường đều tập trung lên người Đinh Nhàn, cô mím môi không thể không đứng lên.

Sợ cô không trả lời được, Chung Gia Mộc còn vội vàng mở sách ra, chỉ vào một mục rồi nhỏ giọng gọi cô: "Đinh Nhàn."

Đinh Nhàn liếc mắt một cái rồi nhìn người đàn ông trên bục giảng.

Mặc dù do sự kiện "bút chì" lúc nãy chỉ nghe được ít nội dung nhưng vấn đề mà Thời Dịch đang nói cô vẫn rất ấn tượng, cô suy nghĩ một chút, đang muốn mở miệng trả lời chợt giọng nói người đàn ông lại vang lên trong giảng đường rộng lớn:

"Không trả lời được đúng không, không trả lời được thì đứng đó đi."

Nói xong, Thời Dịch cũng không nhìn cô nữa, "Được rồi, chúng ta nói tiếp vần đề đang giảng..."

Đinh Nhàn khóc không ra nước mắt, cô cảm giác hình như anh cố ý.

Đứng một lúc lâu, chân đã có chút tê, cô hơi dựa người vào vách tường bên cạnh để không bị mỏi, ai ngờ mới vừa dựa vào liền bị người đàn ông nhìn tới, đôi con ngươi nghiêm nghị, cô bị dọa sợ lập tức đứng thẳng lưng.

Trong lòng Đinh Nhàn không ngừng mắng anh.

Thật đáng ghét, nói cô da đen không nói gì đi, còn bắt cô đứng trước mặt nhiều người như vậy, làm giáo sư mà cứ như ông trời á.

Chuông tan học vang lên, Thời Dịch nhìn cũng không thèm nhìn cô, cầm sách trực tiếp đi ra ngoài, Đinh Nhàn trừng mắt một cái. Cô ngồi xuống, đứng mấy chục phút chân đã tê rần hết rồi, xoa xoa hai cái rồi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn.

[Giáo sư Thời, anh ngược đãi bạn gái nhỏ của anh như vậy, anh có cắn rức lương tâm không hả?]

Anh không trả lời cô, Đinh Nhàn ném di động qua một bên, không thèm để ý đến anh nữa.

Chưa biết ai đang giận ai đâu.

Chung Gia Mộc nghiêng đầu nhìn thấy, không khỏi hỏi: "Đinh Nhàn, cậu ổn chứ?"

Đinh Nhàn khoát khoát tay, "Không sao."

Lưu Hân không nhịn được cười trêu: "Dựa vào vách tường, da hơi đen, hahahahaha... Giáo sư Thời đúng là không chừa mặt mũi cho nữ sinh mà."

Lời này vừa nói ra, xung quanh liền truyền đến tiếng cười vang dội.

"Mặc dù cậu rất đáng thương nhưng tớ vẫn không nhịn cười được, làm sao bây giờ, hahahaha..."

"Hahaha..Ôi bụng tớ đau quá...Ôi chảy cả nước mắt rồi."

"Hahahaha...Nữ sinh hơi đen, cười chết tớ..."

"..."

"..."

Tất cả đều là tiếng haha, các bạn học khác cười nghiêng cười ngã, mặt Đinh Nhàn đỏ bừng, chôn đầu dưới sách, gửi tin nhắn mắng anh: [Khốn kiếp! Khốn kiếp! Đầu heo thối tha!!!]

Lần này người đàn ông trả lời lại cô: [Tối nay về nhà nói lại nội dung trong lớp cho tôi nghe, không nói ra không cho phép đi ngủ.]

Lúc này Đinh Nhàn mới sực nhớ, hôm nay là thứ sáu, nhớ đến hình phạt trước kia của anh đã khắc sâu vào trí óc cô, cô đột nhiên hoảng sợ.

Buổi chiều sau khi kết thúc lớp học, Đinh Nhàn đeo balô đi ra cổng trường, đi được một đoạn xa điện thoại chợt vang lên, cô nhìn màn hình cố ý chờ cho tiếng chuông reo đến giây cuối cùng mới bắt máy, không đợi anh mở miệng cô đã nói trước: "Cho em tiền."

Thời Dịch lời đã đến môi phải thu lại, nhíu mi hỏi: "Làm gì?"

"không phải anh chê em hơi đen sao, em phải mua mỹ phẩm dưỡng da."

Thời Dịch trầm giọng: "Không cho."

Đinh Nhàn nói: "Vậy em không về nhà."

"Em thử xem."

Người đàn ông hừ một tiếng, giọng rất trầm, mơ hồ còn có chút uy hiếp, Đinh Nhàn giật mình, chợt có cảm giác gì đó, cô quay đầu nhìn sang.

Ven đường đối diện, người đàn ông đang ngồi bên ghế lái, cửa kính hạ xuống thấp, trong đối mắt thâm thúy chặt chẽ khóa người cô lại, ngay lúc cô nhìn thấy anh, điện thoại bên tai truyền đến âm thanh "Tút, tút, tút."

Anh đã cúp máy.

Đinh Nhàn le lưỡi, cất điện thoại vào balô rồi chậm rãi bước qua.

Mới vừa ngồi vào trong xe, người đàn ông liền nghiêng người qua giúp cô cài dây an toàn, Đinh Nhàn nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, hai tay trực tiếp ôm cổ anh kéo xuống, rồi dùng sức ngậm lấy môi anh, giống như lần trước anh đã làm với cô, từng chút từng chút một cắn, cô nhắm mắt, muốn trả thù nên dùng sức gặm cắn, nếu không làm anh đau quyết không buông ra.

Thời Dịch mới vừa cài dây an toàn cho cô xong liền bị cô gải nhỏ ôm hôn, trong lòng rối loạn cả lên, anh chịu đựng không nhúc nhích, hơi hạ mắt liền thấy mi mắt cô run lên một cái, ngoài miệng không lưu tình cắn xé môi anh, nóng nảy giống như một con mèo hoang nhỏ bé.

Thời Dịch để tùy ý cô muốn làm gì thì làm, một lúc sau anh mới ôm eo cô, đổi khách thành chủ, đầu lưỡi trực tiếp cạy hàm răng cô ra, tiến quân thần tốc càn quét khoang miệng cô, không quá hai phút, Đinh Nhàn bị thiếu khí không thở được, vô lực đẩy ngực anh, tỏ vẻ kháng nghị.

Đến khi sắp kết thúc nụ hôn, Thời Dịch còn hung hăng mút môi cô gặm cắn một cái mới nhanh chóng rời khỏi.

Đinh Nhàn đau đến hít một ngụm khí lạnh, thật không nghĩ tới, người đàn ông nhìn lạnh nhạt lại yên tĩnh này, lúc hôn lại kịch liệt như vậy, dường như muốn giết người luôn ấy chứ, cô sờ môi mình một cái, không nhịn được nói: "Anh Thời Dịch, đàn ông các anh có phải giả bộ rất hay đúng không?"

Thời Dịch đạp chân ga, nghiêng đầu nhìn cô một cái, môi cô gái nhỏ đỏ tươi ướt át, đặc biệt cám dỗ, yết hầu anh hơi động đậy, nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, không lên tiếng.

Về đến nhà, anh đi thẳng vào thư phòng, chỉ bỏ lại một câu: "Ăn cơm rồi đi đến thư phòng của tôi."

Biết rõ sẽ bị phạt, Đinh Nhàn rất thành thật, chậm rãi ăn cơm, ăn xong thì chạy nhanh đi tắm sau đó trực tiếp ngồi lên sofa xem tivi.

Thời Dịch nhìn qua đồng hồ một chút, đã hai tiếng rồi mà cô nhóc còn chưa vào, anh hơi nhíu mi, nơi nào còn tâm tư làm việc nữa, cách mấy phút liền không nhịn được ngước mắt nhìn đồng hồ.

Khi kim giờ chỉ đến số chín, anh ngồi không yên được nữa, dứt khoác đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa ra thì thấy Đinh Nhàn đang ngồi trên sofa xem tivi, lửa giận trong lòng nhanh chóng bốc lên, bước vài bước qua tắt tivi rồi tực tiếp bế người lên.

Đinh Nhàn ngọ ngoạy, "Anh Thời Dịch, sao có người thô lỗ như thế này chứ, khó trách lúc trước anh cũng không tìm được bạn gái."

Thời Dịch liếc cô một cái, trên tay dùng sức ôm chặt hơn, rồi đi vào thư phòng.

Cửa "Rầm" một cái đóng lại, đặt cô lên cánh cửa, hai tay chống hai bên, cúi đầu nói: "Xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai?"

"Hả?"

Lúc anh nói những lời này, đến âm cuối đột nhiên cao lên, con ngươi đen như đầm nước chăm chú nhìn cô, lộ ra một cổ khí nguy hiểm.

Đinh Nhàn xoa xoa bả vai mình, tố cáo nói: "Anh Thời Dịch, anh làm em đau."

Trong mắt cô gái nhỏ có nước mắt, oan ức nhìn anh, thật giống như giây kế tiếp có thể khóc vậy.

Thời Dịch xem như đã nhìn ra, cô nhóc này nhìn về ngoài thành thành thật thật vậy thôi, nhưng trên thực tế rất lanh lợi, nhất là cặp mắt long lanh kia, nhất định rất lừa người.

Anh hừ lạnh một tiếng, "Chê tôi thô lỗ?"

"Chê tôi thô lỗ thì tìm người dịu dàng đi."

Vừa dứt lời, Thời Dịch đứng thẳng người, quay đầu nhìn đi nơi khác, môi mỏng mím thành một đường.

Anh cũng buồn bực với chính mình, bình thường là một người yên tĩnh nhưng khi găp cô nhóc này đã không còn bình tĩnh được nữa, khi yêu chỉ số thông minh sẽ hạ xuống, câu này nói không sai mà.

Nhìn anh tức giận như một đứa con nít, Đinh Nhàn không nhịn được bật cười, cô ôm eo anh, trên tay dùng chút lực muốn kéo anh qua, người đàn ông vẫn không nhúc nhích gì, cô không thể làm gì khác hơn là tự mình bước qua, "Anh Thời Dịch, anh ghen."

Anh cố ý trong lớp phạt cô, lúc hôn cô rõ ràng cũng có chút buồn phiền, trừ cái này, cô không thể nghĩ đến nguyên nhân nào khác được.

Thời Dịch hơi sững sờ, kéo người ra, nói: "Đừng cười đùa hí hửng với tôi, trong giờ học không chịu..."

Anh nói được một nữa, cô gái nhỏ mềm nhũn người dính sát lại, cô mới vừa tắm, tóc còn ướt, trên người mang theo một mùi hương mát lạnh thoang thoảng, mê hoặc lòng người, cô còn cố ý cọ sát hai khối mềm mại trước ngực vào người anh. Dựa vào cơ ngực cứng rắng, hai tay ôm cổ anh, nhón chân lên hôn môi anh rồi gằn từng chữ một: "Bình, giấm, chua."

Thời Dịch mới vừa nhướng mày lên, chỉ thấy cô gái nhỏ kề sát hơn, đến gần bên tai anh, hơi thở nóng hổi phả ra, thanh âm hoạt bát mang theo mấy phần đạt được ý đồ cười nói: "Anh Thời Dịch, anh có phản ứng."

Truyện Chữ Hay