Edit: Mộc Tử Đằng
"Có chuyện gì xảy ra?"
Là tiếng nói của Bạch Tử Đình.
Đinh Nhàn che miệng lại, sợ đến không dám thở mạnh, Thời Dịch cười một tiếng, hơi thở ấm ấp lập tức phả lên mặt cô, nhuộm mặt cô đỏ thành một mảnh.
Lại nghe được giọng nói của một bạn nữ khác: "Hình như bị khóa rồi."
Bạch Tử Đình: "Đi gọi nhân viên đến đây để họ xử ly thôi."
"Chúng ta đi nhà vệ sinh ở tầng trên đi."
Bạch Tử Đình hơi nghi hoặc mấy giây rồi mới cất bước rời đi.
Tiếng bước chân dần biến mất, lúc này Đinh Nhàn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhớ đến nụ hôn vừa rồi, trong lòng cô giống như được nếm mật vậy, ngọt ngào khó tả, cô ôm anh thật chặc, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh Thời Dịch, anh mới vừa...Tại sao lại hôn em?"
Đôi con ngươi trong suốt của cô gái nhỏ không giấu được vui mừng, lại mang theo một tia chắc chắn, cô nâng môi lên, "Anh đã hôn em rồi, có phải chứng minh anh đồng ý đúng chứ?"
Thời Dịch cũng không ngờ bản thân mình sẽ hành động như vậy, cô nhóc này mới tuổi thôi, anh làm sao có thể nảy sinh cảm tình này với cô được? Chẳng lẽ như lời thầy giáo nói, vì quá lâu không gần phụ nữ nên ngay cả một cô gái nhỏ cũng không tha?
Rốt cuộc hôn cũng hôn rồi, không thể chối cãi được.
Anh hơi mấp máy môi, có chút mất tự nhiên nói: "Đinh Nhàn, năm nay tôi rồi."
Con người Thời Dịch, từ nhỏ tính tình đã khá lạnh nhạt, không thích biểu đạt cảm xúc nhất là trong phương diện tình cảm, bạn muốn anh chính miệng thừa nhận điều gì thì anh liền cảm thấy không được tự nhiên, kiểu cách, anh muốn đối tốt với ai cũng không dùng miệng lưỡi trơn tru mà chỉ dùng hành động thực tế.
Lúc anh mới vừa học lớp một, thầy cho một nhiệm vụ yêu cầu về nhà nói với mẹ rằng "con yêu mẹ", với tính tình này của Thời Dịch thì tất nhiên là không có cách nào mở miệng được, về đến nhà, công việc nhà gì cũng tranh làm, vắt khăn lông cho mẹ rửa mặt, chuẩn bị tốt nước rửa chân cho mẹ, nghĩ đủ mọi cách đối xử tốt với mẹ, và anh cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi, mỗi ngày cũng không nói được câu nói kia.
Còn phương diện trai giá lại là, lần đầu tiên Đinh Nhàn hôn anh, đã để anh ý thức được hai người dù sao cũng là người trưởng thành, ở chung một chỗ lâu ngày sợ sẽ phát sinh vấn đề, nên khi lãnh đạo nói muốn mượn tạm người anh liền chủ động xung phong, trong lòng anh nghĩ rằng chỉ cần hai người tách ra thì anh sẽ không bao giờ làm trễ nãi con gái người ta. Dĩ nhiên, khi đó Thời Dịch không cảm thấy tình cảm của Đinh Nhàn đối với anh sâu đậm, Thẩm Ngạn từng nói, cô gái mười mấy tuổi, là lúc đang tuổi biết yêu, gặp phải anh đàn ông như vậy nên tất nhiên sẽ dễ dàng động tâm.
Tình cảm phức tạp, nói không chừng ngay cả Đinh Nhàn cũng không hiểu rõ, cô đến tột cùng là lưu luyến anh vì anh mang đến cho cô cảm giác an toàn, hay là thật sự có ý với anh. Thời Dịch đã từng nghĩ qua vấn đề này, cuối cùng không có kết quả, cho đến khi cô gái nhỏ đến thành phố D tìm anh, anh lại phát hiện ra mình vậy mà rất mừng rỡ, vào khoảng khắc nhìn thấy cô, anh thậm chí nghĩ rằng, thích thì cứ thích đi, ở bên nhau thì cứ ở bên nhau đi, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên, có cái gì mà không thể chứ?
Kết quả ngày đầu tiên đến, Đinh Nhàn phí hết tâm tư khiêu khích anh, ngày hôm sau liền rời đi, Thời Dịch có loại cảm giác mình bị người ta đùa bỡn tình cảm, lập tức không muốn để ý đến cô nữa.
Nhưng trong đầu đều là cô, một cái nhăn mày hay một tiếng cười, anh vẫn luôn không khống chế được suy nghĩ của mình.
Cô gái nhỏ cười gọi anh "Anh Thời Dịch".
Cô gái nhỏ tủi thân đôi mắt rưng rưng gọi anh "Anh Thời Dịch".
Gặp lại lần nữa, cô gái nhỏ nhào vào ngực anh, đầu cọ cọ trước ngực, mở miệng câu đầu liên chính là "Anh Thời Dịch".
Anh Thời Dịch, anh Thời Dịch.
Từng tiếng từng tiếng một, mềm mại ôn nhu, làm cho lòng anh cũng mềm nhũn theo không còn giữ được bình tĩnh nữa, ngay lập tức suy nghĩ gì cũng trống rỗng, chỉ muốn ôm cô vào trong ngực ra sức mà yêu thương.
Thậm chí trong một cái chớp mắt còn cảm thấy, đầu óc mình bị úng nước hay sao mà phải lựa chọn chia cách với cô nhóc một năm trời.
...
Lời này của Thời Dịch là muốn nhắc nhở Đinh Nhàn, muốn cô suy nghĩ cho kỹ càng, anh lớn hơn cô mười tuổi, đã xấp xit gần người ba mươi rồi, là người trầm ổn nỗi liễm, cuộc sống rất yên bình, có lẽ cũng không thể mang đến cho cô nhiều lãng mạn, hay tình yêu oanh liệt gì.
Không cần nghĩ, Đinh Nhàn đã hiểu theo một ý khác, "Anh Thời Dịch, người nhà anh thúc giục anh sao?"
Trong tình yêu, Đinh Nhàn đã nhận định ai thì chính là người đó, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Luật phát quy định con gái phải đủ hai mươi tuổi mới được kết hôn, anh nói với bọn họ có thể đợi thêm một năm nữa được không?"
Từ trước đến giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề hôn nhân, thậm chí còn nghĩ phụ nữ hai tám hai chín tuổi kết hôn là còn quá sớm, nhưng nếu người đó là anh thì cô cảm thấy không có vấn đề gì, cô vẫn có thể tiếp tục đi học, bây giờ người kết hôn lúc học đại học cũng nhiều mà.
Thời Dịch làm sao cũng không ngờ cô sẽ nói vậy, ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Nếu không đi ra, lại có người đến đó."
Đinh Nhàn cười: "Dù sao đây cũng là nhà vệ sinh nữ."
"..."
Thời Dịch kéo cô từ trên người xuống, rồi đi mở cửa, Đinh Nhàn chợt đè lại chốt cửa, "Hỏi câu cuối cùng."
"Anh Thời Dịch, nếu em đen như một cục than thì anh còn thích em không?"
Thời Dịch nhéo mi tâm, "Là sao?"
Cô gái nhỏ kêu rên một tiếng, "Phải tham gia kỳ huấn luyện quân sự liền rồi, bây giờ mặt trời nắng chói chang như vậy, không qua mấy ngày thì làn da trắng nõn của em sẽ..."
Cô hơi dừng một chút, than thở: "Đoán chừng cũng có thể so với người châu Phi luôn rồi."
Thời Dịch liếc nhìn cánh tay cô, đúng là trắng nõn mềm mại, khiến người khác không thể dời mắt được.
Anh nói: "Đen cũng đẹp."
Da trắng sáng quá dễ dàng thu hút ong bướm.
Đinh Nhàn: "..."
Đây là thẩm mỹ gì vậy?
Đinh Nhàn nhảy chân lên cắn môi anh một cái, rồi mới mở cửa đẩy người ra ngoài, sau đó "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Thời Dịch sờ sờ mũi, cười nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, thật tốt khi cô gái nhỏ cũng thích anh, với tính tình này của cô, nếu người không phải của mình thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Sau một lúc, Đinh Nhàn mới mở cửa đi ra, vừa vặn đụng phải nhân viện của quán ăn.
"Cửa này không phải bị khóa sao?"
"Không có mà." Đinh Nhàn nói xong rồi quan sát cửa một lượt, "Lúc tôi đến nói vẫn mở mà."
Nhân viên có chút mơ màng gãi gãi đầu nói một câu: "Kỳ lạ."
...
Trở lại bàn ăn, Hoàng Di liền kích động nói: "Đinh Nhàn, cậu thật là xui xẻo đó, cậu biết không, mới vừa nãy chúng tớ đã thấy giáo sư Thời đó, không ngờ thầy ấy cũng đến đây ăn cơm."
Một người khác phụ họa: "Đúng đó, lúc nào không gọi điện lại gọi ngay lúc này chứ."
Đối với những cô gái si mê như thế này, các nam sinh khác không biết phải nói gì, Đinh Nhàn cười cười.
Cô không những thấy mà còn hôn nữa kìa.
Bạch Tử Đình nhìn về phía cô, "Đinh Nhàn, cậu vừa mới vào nhà vệ sinh gọi điện hả?"
"Đúng vậy." Đinh Nhàn hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Tử Đình còn định nói gì nữa nhưng thấy vẻ mặt cô đầy thản nhiên thì chỉ nói, "Không có gì."
Trở về ký túc xá, Đinh Nhàn mới nhận được tin nhắn của Giang Ti Kỳ.
[Sợi Gừng: Đinh Tiểu Nhàn, tình huống này không ổn rồi, cậu rốt cuộc đã làm gì giáo sư Thời mà khiến thầy ấy không dám quay về luôn vậy.]
Đinh Nhàn tắt âm điện thoại, kéo chăn trùm phủ đầu, nằm sấp trên giường rồi mới nhắn tin trả lời lại: [Xong rồi, bây giờ đã thu phục được, anh ấy còn ám chỉ với tớ chuyện kết hôn nữa.]
Sợi Gừng:!!!!
Sợi Gừng: Cậu trâu bò quá. Éc!!! Có bí quyết gì không mau chỉ cho tớ! Hôm nay tớ gặp một đàn anh vô cùng đẹp trai, nói chuyện đặc biệt dịu dàng, còn rất quan tâm người khác nữa, vừa thấy anh ấy, lòng thiếu nữ mười sáu tuổi của tớ đã không kìm được động lòng rồi, anh trai đó quá đẹp trai!!!!
Đinh Nhàn:...
Đinh Nhàn: Cậu phải lòng học trưởng còn Địch Nhiên phải làm sao? Cậu ta không phải sẽ khóc chết mất ư.
Sợi Gừng: Đinh Tiểu Nhàn, cậu đừng ghép loạn uyên ương, tớ và cậu ta không có quan hệ gì cả.
Lại nhấn mạnh thêm một chút: Một chút quan hệ cũng không có!
Mỗi lần Đinh Nhàn nhắc đến chuyện này thì Giang Ti Kỳ đều chối bỏ với cô, rõ ràng hai người đều có ý đó với nhau vậy mà còn không chịu thừa nhận, cô muốn đẩy bọn họ một cái cũng không biết biết phải ra tay từ đâu.
Đinh Nhàn đổi chủ đề: Đúng rồi, tay cậu bình phục sao rồi, có rèn luyện thật tốt không?
Sợi Gừng: Yên tâm đi, mỗi ngày tớ đều dựa theo lời dặn dò của bác sĩ mà luyện tập, chưa tới nửa năm nữa là có thể cùng cậu gậm cánh gà rồi, đến lúc đó phải khao tớ đó.
Đinh Nhàn: Được, hẹn đến lúc đó đi, Sợi Gừng, đến giờ tắt đèn rồi, ngủ ngon.
Sợi Gừng: Ngủ ngon, sờ sờ to!
Đinh Nhàn cười một cái, không khỏi nhớ đến lúc đầu cô than thở mình ngực nhỏ, cô ấy đã chuyển tin nhắn từ "moa moa daz" thành "sờ sờ to".
(Sờ sờ to: ý của Giang Ti Kỳ là muốn sờ cho nó mau to ra ấy mà.)
Dĩ nhiên, cái câu này cũng từ cô và Thời Dịch mà có. Mặt Đinh Nhàn nóng lên một chút, không dám nghĩ tiếp nữa, cô vội vàng vén chăn ra để thông khí, nụ cười trên khóe miệng cũng không mất đi, nhắm mắt lại đều là hình ảnh khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông.
...
Ngày hôm sau bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, các cô gái thích đẹp nên chuyện đầu tiên sau khi thức dậy chính là bôi kem chống nắng, trên lưng, trên đùi, bôi cả toàn thân. Đến một cái sân to, trên đỉnh đầu là mặt trời chói lọi, mồ hôi mồ kê chảy dài trên mặt, không biết kem chống nắng còn có tác dụng hay không.
Quân sự, chính là rèn luyện thể lực con người, sức chịu đựng, rèn luyện ý chí, tuy giang khổ nhưng là một trải nghiệm đáng giá.
Sau khi kết thúc nửa tháng thời gian học quân sự, các cô gái đều so sánh lẫn nhau xem ai đen hơn, tiếp đó lại thảo luận đến mỹ phẩm trắng da nào tốt hơn, Đinh Nhàn nằm trên giường nghe, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, cô cầm điện thoại lên, soạn một tin nhắn cho Thời Dịch: Đen thành than rồi, huhuhu QAQ anh Thời Dịch, anh không được phép chê em đâu đó.
Tối đó Thời Dịch ngủ sớm nên sáng hôm sau khi thức dậy mới nhìn thấy tin nhắn của cô.
Trên tin nhắn và hình ảnh gửi đến hoàn toàn không thích hợp, gửi cho anh chính là đôi chân dài của cô, rõ ràng là sắc dụ mà.
Sáng sớm, Thời Dịch có chút không bình tĩnh nỗi, đè huyệt thái dương lại một cái rồi ném di động đi, chạy nhanh vào phòng tắm tắm nước lạnh.
...
Hôm nay, Đinh Nhàn mới vừa vào phòng ký túc đã nghe Hoàng Di nói: "Lần này vận khí của chúng ta rất tốt, lần trước gặp phải giáo sư Thời đã có dự cảm rồi mà, không nghĩ được sẽ hạnh phúc như vậy!"
"Xem ra lịch học tuần này của tớ không trống nổi rồi." Bạch Tử Đình vừa nói vừa giơ di động ra, "Tớ còn sẵn lòng đi, đi nhiều lần nữa là."
Lưu Hân liếc mắt nhìn cô ta một cái, "Được rồi, các cậu thu liễm lại một chút đi, coi chừng dọa sợ giáo sư Thời đến nổi thầy ấy không dám dạy luôn đó."
Đinh Nhàn mới vào nghe ù ù cạc cạc, không khỏi hỏi: "Các cậu đang nói cái gì vậy?"
"Cậu không đọc thông báo sao?" Hoàng Di giơ di động lên, nói: "Trên diễn đàn đã thông báo, giáo sư Thời hôm nay sẽ dạy học."
Đinh Nhàn vội vàng lấy điện thoại mở trang diễn đàn của trường ra, quả nhiên chiều nay có lớp của anh.
Đáng ghét, anh dám không nói cho cô biết, nếu không phải nghe được bạn cùng phòng nói thì thiếu chút nữa cô đã bỏ lỡ rồi.
Bốn người dự định đi sớm để chiếm chỗ ngồi, mới vừa đi ra khỏi ký túc xá đã đụng phải Chung Gia Mộc nên cùng nhau đi.
Trong phòng học sớm đã có một đám người, cũng may bọn họ đến sớm nếu không ngay cả hàng cuối cũng không giành được.
Đinh Nhàn ngồi trong góc, một bên là tường một bên là Bạch Tử Đình. Sau một lát, Chung Gia Mộc đụng đụng cùi chõ vào Bạch Tử Đình, cô ta quay đầu qua nhìn, cười hỏi: "Làm sao?"
"Tử Đình, chỗ này của tôi nhìn tốt hơn, hai ta đổi chỗ đi." Lúc Chung Gia Mộc nói những lời này, ánh mắt luôn nhìn Đinh Nhàn, nụ cười trên mặt Bạch Tử Đình hơi nhạt đi, gật đầu một cái, nhẹ giọng nói "Được."
Hai người vừa mới đổi chỗ ngồi xong, chuông vào tiết liền vang lên, trong chốc lát, Thời Dịch cầm sách tiến vào, thân ảnh cao ngất của anh đi thẳng đến phía bục giảng, nghiêm túc vô cùng, dáng vẻ anh lúc giảng bài vô cùng cẩn thận và nghiêm túc, thật đúng là không dính chút bụi trần nào.
Lớp của anh rất đặc biệt, toàn là ánh mắt si mê của nữ sinh, Đinh Nhàn sợ mình không nhớ hết nên vừa nghe vừa cầm bút ghi chép lại, đang viết bút lại không ra mực nữa, cô ném nó qua một bên, đang lúc buồn bực trước mặt đột nhiên xuất hiện một cây bút chì, cô nghiêng đầu qua nhìn sang, Chung Gia Mộc cười cười với cô, "Cậu dùng của tôi đi."
Đinh Nhàn nhìn cây bút trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi: "Vậy còn cậu?"
"Tôi không có thói quen ghi chép." Cậu ta theo bản năng che sách lại, có thể nhìn thấy được phía trên ghi chú không ít, cô đem bút trả lại nhưng mới vừa đưa tay ra đã bị bàn tay Chung Gia Mộc ngăn trở lại, cậu ta thấp giọng: "Đinh Nhàn, thật sự tôi không cần."
Lòng bàn tay Chung Gia Mộc vừa vặn chạm vào tay cô, Đinh Nhàn giật mình, phản xạ có điều kiện rút tay về, một giây kế tiếp, người đàn ông đứng trên bục giảng liền nói: "Vị bạn học này, đúng, chính là em, nữ sinh hơi đen đang dựa vào vách tường kia, em đứng lên nói cho tôi biết vừa rồi tôi đã nói đến vấn đề gì?"