Douma sống dai vãi nồi:)))
______________
Hàng loạt các chiêu thức được tung ra bởi hai phía, không bên nào chịu thua bên nào. Tên ác quỷ cứ tung ra các chiêu thức chí mạng thì cô sẽ đỡ được bằng các chiêu thức vốn dùng để tấn công nay lại quay sang phòng thủ. Douma thật sự rất mạnh, so với những tên quỷ trước đây thì những tên đó chỉ là nhãi nhép tép riu.
Làn khói mờ mờ ảo ảo bay xung quanh, Yuki hít thở sâu để tập trung hết mức. Douma vẫn giữ nguyên nét mặt buồn bã ấy, đôi mắt bảy màu chứa chan đầy sự thương cảm nhìn cô.
-"Yuki-chan... ta thật sự không muốn phải làm tổn thương cô đâu, suy nghĩ lại đi được không? Chỉ cần cho ta ăn cô là cô có thể giải thoát rồi..."
Lãi nha lãi nhãi nãy giờ cũng chỉ là câu đó, hắn không biết mệt sao? Hay hắn giữ nguyên một ý định chính là ăn cô và đồng đội của cô? Douma tên chết tiệt này muốn cô nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa thì hắn mới hiểu đây?
-"Không bao giờ...!!"
Cô không cho phép nỗi hận thù trong lòng mình bị dập tắt, cô không cho phép bản thân được nghỉ ngơi hay yếu đuối một giờ khắc nào. Bởi như vậy, mọi sức mạnh đều biến mất, cô chẳng còn gì để lấy làm động lực cả. Cũng chính vì như vậy, Yuki Yatogama chẳng khác nào rơi vào vực thẳm cả.
Haori màu lam rách rưới tàn tạ, kể cả đồng phục cũng bị thương tổn, cô điều chỉnh hơi thở của mình - nắm chặt cán thanh kiếm tránh để vụt mất khỏi tầm tay. Douma lắc đầu ngao ngán, chán nản bảo.
-"Yuki-chan, ta thật sự không muốn đánh nhau với cô mà. Ta ghét đánh nhau lắm, hay chúng ta ngồi xuống nói chuyện ha?"
Gân guốc cô nổi lên cuồn cuộn, sắc mặt cô đen lại.
Sao cái tên này... nhây đến vậy!? Nhưng... như vậy cũng tốt, nét mặt giận dữ của cô chợt chuyển sang một nụ cười nhẹ... đầy ẩn ý đến đáng sợ. Douma không hiểu, hắn hoàn toàn không hiểu bên trong nụ cười đó có gì, nhưng hắn hoàn toàn cảm nhận được sát khí dày đặc bên trong. Thoáng chốc hắn có chút sợ hãi.
-"Yuki-chan, đừng có cười như vậy chứ, một cô gái mà cười như thế thì không đẹp tý nào đâu."
-"Không, ta lại thấy đây chính là nụ cười đẹp nhất của ta ấy chứ."
-"Heh...?"
Chợt đồng tử hắn co giật, khóe miệng trào ra chất lỏng ấm nóng, mắt hắn rơi xuống khiến cho cơn đau lan ra toàn cơ thể, Douma khuỵa xuống. Tầm nhìn của hắn nghiêng sang một bên, và rồi hắn thấy những người đã bị hắn đánh bay dần ngồi dậy. Ah... ra vậy, hóa ra nãy giờ Yuki đang câu giờ cho những người đó hồi phục?
Douma lại ngớ người, hắn không thể thi triển tuyệt kĩ huyết quỷ của bản thân mình? Tay hắn rã ra, điều hắn ngạc nhiên hơn chính hắn không thể hồi phục được. Là độc? Nếu là độc vậy thì tại sao hắn lại không phát hiện ra thế này?
-"Ngạc nhiên chưa?"
Giọng nói thanh tao nhã nhặn vang lên, nụ cười đã bị dập tắt nên gương mặt cô trở về hình thái hằng ngày. Shinobu nhảy tới kế bên, nhoẻn miệng lên cười vui sướng, Kanao cũng kè Inosuke đi lại. Nhưng cậu ta vẫn còn sung sức lắm, còn đòi chém đầu hắn mới hả dạ cơ. Douma không hiểu, đây rốt cuộc là độc gì mà lợi hại như vậy?
-"Không chỉ là độc đâu, nhát kiếm mà ta đâm ngươi chính là hạt giống đấy."
Đúng, hạt giống kíƈɦ ŧɦíƈɦ độc lên cường đại. Yuki nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại như đáp trả vậy. Chà... vậy là hắn sắp chết ư? Hắn không tỏ ra ngạc nhiên vì hắn không sợ chết, hắn chỉ thấy tiếc nuối vì mình đã bỏ mất những món ăn ngon lành bày ra trước mắt.
Nhưng hắn lại mong được chết nhiều hơn, chết đi... để được gặp người đó.-"Douma-sama, tuyệt quá! Sao ngài có thể làm vậy ạ?"
Nữ nhân trước mặt ồ lên kinh ngạc, trên tay bồng bế đứa trẻ cũng đang chăm chú nhìn. Douma bật cười thành tiếng vì độ ngây ngốc của hai mẹ con nhà này, thật đáng yêu.
Nước mắt từ khóe mi bắt đầu chảy xuống, Kotoha. Ta xin lỗi rất nhiều... nếu như được bắt đầu lại một lần nữa, ta muốn chung sống với em một lần nữa. Kotoha...
Đám Yuki nhìn khoảnh khắc trước lúc chết của hắn, đôi mắt bảy màu ánh lên vẻ đau thương, một nỗi cô đơn tương tư của tình yêu. Yêu ư? Yuki không hiểu và cũng không muốn hiểu, có gì quan trọng hơn là việc đi trả thù cho mẹ sao?
Cuối cùng, trận chiến với thượng huyền nhị đã kết thúc.
_______________
Xong, trận chiến khá nhanh nhưng phải vậy thôi vì con au ngu nhất là miêu tả cảnh chiến đấu:)))