-"Vậy là đủ rồi, Hakuji-san... mừng anh trở lại, chồng của em..."
Akaza tự dùng đòn của bản thân mình để kết liễu, Tanjirou ngửi thấy được. Mùi biết ơn từ hắn dành cho cậu, thoáng chốc cậu không kìm được nước mắt mà rơi lã chã xuống mặt. Ba người kia đừ người hồi lâu, họ biết được Tanjirou là một cậu bé có lòng thương cảm rất lớn. Nhưng đây là giữa trận chiến, họ không biết được liệu còn có nguy hiểm nào ập tới nữa.
-"Tanjirou, đừng có đứng đực ở đó! Là một đấng nam nhi ta phải có cốt cách của một đấng nam nhi, ui đau đau đau!!"
Makomo giẫm mạnh vào chân trái của chàng trai tóc màu cam đào rồi nở nụ cười giản dị chân thành, đáng sợ quá. Giyuu kế bên nhìn hai con người kia bằng ánh mắt khinh bỉ, đang trong trận chiến đấy, cơm cho chó ăn đầy mồm rồi.
-"Thôi nào mọi người, lấy lại sức nhanh đi. Đang trong trận chiến đó."
-"Yuki..."
Bàn tay chai sần vô cùng ấm áp khẽ vuốt mái tóc cô, đôi mắt màu xanh lục đầy tình yêu thương của một người mẹ. Cô không dám tin mình còn có thể nhìn thấy nó lần nữa, nước mắt không kìm được mà tự động rơi. Trong không gian bao trùm là màu đen tối, bóng hình người phụ nữ tầm tuổi bốn mươi đang ôn tồn an ủi con gái mình.
-"Tỉnh dậy nào, đồng đội con đang chiến đấu đấy."
Cô nàng với mái tóc trắng bừng tỉnh, áp lực xung quanh làm cô không thể thở được, nước? À đúng rồi, Yuki rơi vào hồ nước trong căn phòng này, quái lạ, sao trông nó sâu đến thế kia? Không nán lại giây phút nào nữa, nhanh chóng trồi lên - cầm theo thanh nhật luân kiếm để trở lại trận chiến.
Douma phất quạt che miệng, mày khẽ nheo trông rất thất vọng.
-"Sao cô lại chiến đấu nữa? Vết thương của cô có ổn không đó? Yuki-chan, ta nghĩ cô nên ngồi xuống và nghỉ ngơi đi. Chờ ta đến ăn cô vậy là xong, cần gì phải chịu khổ thế kia? Hửm?"
Đồng tử của cô co lại, Shinobu bị vết thương ở bả vai nên không di chuyển được liền bị đánh vào góc tường rồi bất tỉnh, Kanao bị vết cắt toàn cơ thể nên mất máu nhiều liền ngất đi. Inosuke cũng chẳng khá khẩm mấy, xương sườn và chân tay đều có vết nứt cả - nhưng có vẻ như hắn ta đang nương tay với cậu.
Cô hít vào một hơi rồi thở ra, hành động cứ thế lặp đi lặp lại. Nắm chặt thanh kiếm trong tay và tự nhủ không bao giờ buông nó ra lần nữa, Yuki đang chờ cái gì đó... đáy mắt hiện lên tia hi vọng. Douma lắc đầu ngao ngán, hắn đầu muốn tổn thương những thiếu nữ xinh đẹp thế này? Hắn rất sợ làm đau họ nên hắn luôn có một nhát chí mạng chứ không dây dưa như thế.
Tay Yuki run rẩy vì vết nứt ở xương, da thịt chắc hẳn đang bầm tím và sưng đau. Douma nhìn cô bằng đôi mắt thất sắc mang theo sự thương cảm giả tạo, thật đáng thương cho bông hoa kiều diễm đang nở rộ.
-"Yuki-chan, nên kết thúc rồi đó. Yên tâm đi, cô sẽ được chết nhanh thôi và cô sẽ hòa làm một với ta, ah, và cả bạn bè của cô nữa."
Hắn cười, một nụ cười từ bi độ lượng. Ăn cô? Muốn hấp thụ cô? Sao nhỉ... cái câu mà lúc trước cô nói với hắn ấy.
-"Tu ba kiếp cũng đừng hòng, nhanh nhanh chết rồi xuống dưới âm phủ dùm ta đi. Thật kinh tởm, ta ghét cay ghét đắng cái loại như ngươi."
Tà áo haori phất phơ theo làn gió, khói băng trắng xóa bay xung quanh khiến cô phải cẩn thận dè dặt. Nước mắt từ khóe mi của Douma chảy ra, tim hắn đang rất đau lòng vì sự bất khuất của thiếu nữ trước mặt. Thật kiên cường, chắc hẳn cô đã trải qua rất nhiều nỗi đau...
Tên ác quỷ lau đi nước mắt rồi lại mỉm cười, áp lực đè năng lên vai khiến mặt cô tái nhợt đi. Mẹ ơi... con phải làm sao đây...
Tuyết phủ vạn vật trắng xóa, người phụ nữ mặc kimono màu xanh đậm vuốt ve mái tóc mình, trầm ngâm đưa mắt nhìn những cọng tóc bạc trắng, chính là dấu hiệu bắt đầu bước vào tuổi già, nàng mím môi với đáy mắt ánh lên nổi buồn sâu thẳm.
-"Mẹ ơi!"
Cô bé chạy xộc vào nhà, thở không ra hơi. Cánh tay ngắn ngủn nhỏ bé chỉ chỉ trỏ trỏ ra bên ngoài cửa, nó làm nàng thấy ngạc nhiên và thắc mắc.
-"Có chuyện gì vậy con?"
Gò má cô bé ửng hồng trông rất đáng yêu, nụ cười rạng rõ trên môi khiến cho nàng cảm thấy xao xuyến.
-"Tuyết kìa mẹ, bên ngoài tuyết rơi rồi! Mẹ ơi, mình ra ngoài chơi ném tuyết đi!"
Rồi nàng đừ người ra một lúc, đó là lí do con bé chạy xồng xộc vào trong nhà sao? Thật là... trẻ con quá.
-"Ừ..."
.
.
.
Con gái nàng thở ra làn khói trắng, thích thứ nghịch ngợm những quả bóng tuyết tròn tròn nhỏ nhỏ. Bàn tay nhỏ bé của nó chạm vào quả bóng trông rất đáng yêu, năm ngón tay do lạnh mà đỏ ửng cũng khiến nàng chẳng an tâm tý nào. Rồi nó quay sang nàng hỏi khẽ.
-"Mẹ ơi, mẹ không thấy lạnh sao?"
Lạnh? Hỏi một người sử dụng hơi thở tuyết thì cái đó là hơi sai rồi đó con gái ạ. Nàng mỉm cười nhẹ, ôn tồn vươn tay xoa đầu con bé. Khẽ lắc đầu, từng cử chỉ hành động đều rất nhẹ nhàng tựa như bông tuyết mùa đông rơi chậm rãi. Cô bé với mái tóc trắng nghiêng đầu không hiểu, đôi mắt màu lục ngây thơ trong sáng đến đáng yêu. Nàng ôm nó vào lòng, truyền cho nó hơi ấm của mình, đáp.
-"Chỉ cần con thở đúng cách, con sẽ không bị lạnh. Yuki, con chỉ cần vững được hơi thở của mình, con sẽ nắm bắt được hơi thở của người khác."
Hơi thở của Tuyết, thức thứ ba: Tuyết Tam Ngân.
________________
Chà, có thể nói tôi siêng vl:)))