~~Happy reading
===========================
◆
Đúng như dự báo thời tiết, trời đổ mưa phùn.
Vì nhà Kuonji ở hướng khác, tôi tạm biệt em tôi trước cửa nhà và một mình bước trên con đường đến trường.
Nhờ có Koto, tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều.
Mặc dù không thể nào vui vẻ được, nhưng ít nhất thì sự u ám cũng đã tan biến.
Tuy nhiên, cảm giác chiếc áo sơ mi ướt át dính vào da thịt thật khó chịu.
Vác ô trên vai, tôi nhìn lên bầu trời u ám. Đáng ghét thật, mưa rồi.
Đi qua khu phố là đến bờ sông, tôi bước lên cây cầu dài.
……Đi bộ thế này, thi thoảng cũng không tệ.
Thời tiết không nóng cũng không lạnh.
Âm thanh đều đều của những giọt mưa rơi trên ô.
Những người vội vã chạy, những người thong thả dạo bước.
Dòng chảy thời gian dường như chậm lại.
Nhưng dù sao thì mưa vẫn thật phiền phức.
Một ngày... à không, chỉ cần là buổi sáng đến trường thì còn chấp nhận được.
Nhưng kéo dài một tuần, hai tuần thì không thể tha thứ.
Haaiz... ước gì mùa mưa kết thúc sớm hơn.
"Này. Sao mặt mũi ủ rũ thế kia?"
"Hử? ... Ể, Kuonji?"
Ngay giữa cầu, Kuonji đang đứng đó, tay cầm chiếc ô màu hồng.
...Sao cô ấy lại ở đây? Khỏe hẳn rồi sao? Đứng đây lại cảm lạnh thì khổ. Mà nhà cô ấy ở hướng ngược lại cơ mà?
Vô số câu hỏi vụt qua tâm trí tôi.
"...... Chào."
Cuối cùng tôi chỉ thốt ra được một câu như vậy.
"Ừm. Chào buổi sáng."
Kuonji đáp lại một cách lạnh lùng.
Và rồi, một cách tự nhiên, chúng tôi bước song song bên nhau, hướng về phía trường học.
Một khoảng lặng bao trùm.
…Cứ im lặng thế này cũng kỳ.
"...... Bệnh đỡ chưa?"
"Ừm. Tôi khỏi hẳn rồi. …Mà tin nhắn của Koto-chan sáng nay, cậu quên nó đi nhé."
"Ờ. Tôi cũng đâu còn trẻ con mà đi trêu chọc cô mấy chuyện đó."
Thật ra thì tôi rất muốn trêu chọc cô nàng tsundere này lắm rồi.
Nhưng nếu làm quá thì cô ấy dỗi mất, thôi thì bỏ qua vậy.
"Mà sao cô lại ở đây? Đi thẳng đến trường có phải nhanh hơn không?"
"...... Não cậu để trưng à?"
Cái gì thế, ánh mắt đó là sao? Cứ như muốn nói "Không hiểu thì tôi cho một cước" vậy. Đáng sợ thật.
Thật ra thì... tôi không hiểu mà. Thẳng thắn là thượng sách.
"Xin thứ lỗi, tôi không hiểu thật."
"...... Hừ. Đùa thôi mà, đùa thôi. Nhìn cậu sợ thế kia, sao tôi giận được."
Không, ánh mắt đó là thật mà.
Nhìn vào gương đi rồi biết, đáng sợ lắm đấy.
Kuonji nhìn tôi, mặt mũi nhăn nhó như thể đang bực bội, nhưng cũng có chút gì đó ngại ngùng. Rồi cô nàng lấy ô che khuôn mặt ấy đi.
"...... Thì... thỉnh thoảng cùng nhau đến trường cũng tốt mà. Cậu lúc nào chả đi xe đạp."
"À, thì ra là..."
Đúng là hiếm khi chúng tôi đi bộ cùng nhau như thế này.
...Cảm giác này cũng mới mẻ đấy chứ.
"...... Gì thế. Có vẻ cậu muốn nói gì đó nhỉ?"
"À không... chỉ là thấy dạo này cô hơi hiền khiến tôi khá là bất ngờ."
"Là tại ai chứ, baka!"
(Bốp bốp). Này, đừng có lấy cặp đập tôi chứ!
Mà tại ai là tại ai?
Tôi? …Làm gì có chuyện đó. Tôi đâu có làm gì để cô nàng phải thay đổi đâu.
Phụ nữ thật khó hiểu. (K biết lần thứ bao nhiêu nữa...)
Nhìn sắc mặt cô nàng có vẻ đã dịu lại, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Chắc chắn là đã khỏi cảm rồi.
Hơn nữa còn có vẻ vui vẻ nữa.
Nhìn cô ấy như vậy, tự dưng tôi thấy ngại ngùng.
Kuonji đang đi trước mặt bỗng quay đầu lại.
"Lạ thật đấy. Không ngờ lại có ngày chúng ta cùng nhau đến trường như thế này."
"...... Ừm, thiết nghĩ đến mối quan hệ của chúng ta hồi cấp hai thì đúng là..."
Bây giờ thì nhờ có "Sợi Dây Đỏ Định Mệnh" mà cả hai chúng tôi đều đã dịu dàng hơn một chút.
Nhưng hồi mới gặp, đúng là chúng tôi không ưa gì nhau.
Chủ yếu là vì con nhỏ đó lúc nào cũng kiếm chuyện với tôi.
Nếu mấy khứa hồi cấp hai mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ không thốt lên lời.
"...... Nhân tiện đây cho tôi hỏi, sao hồi đó cô cứ thích gây sự với tôi thế?"
"Không nói."
"...Tại sao?"
"Không nói đâu. Hứ!"
Biết ngay mà.
"Biết đâu sau này tôi sẽ nói cho cậu biết."
"Thế chẳng phải là không bao giờ sao?"
"Tôi đã nói là biết đâu mà. Có thể là ngày mai, cũng có thể là năm sau. Biết đâu là 10 năm nữa."
"Nói xa xôi vậy."
"Thì cứ chờ đi."
Kuonji mỉm cười tinh nghịch.
Hương thơm dịu nhẹ của cô ấy hòa quyện cùng mùi mưa thoảng qua mũi tôi.
Tôi ghét mưa.
Nóng nực, ẩm ướt, lại còn phải đi bộ.
………
Nhưng mà. Có lẽ... chỉ là có lẽ thôi nhé.
Những ngày mưa thế này... cũng không đến nỗi.
Tôi đã nghĩ như vậy.