~~Happy reading
===========================
◆Riran◆
Haa... mình làm quá rồi....
Dù biết là Sanada được yêu thích (?), nhưng mình lo lắng đến mức đi học trong tình trạng chưa khỏe hẳn.
Kết quả là lại gây thêm phiền phức cho mọi người....
Hơn nữa, lại còn khiến Sanada phải lo lắng nữa chứ... uuuh.
"Em ổn chứ, Kuonji-san?"
"V-Vâng, em ổn ạ... Em xin lỗi, vì đã khiến cô phải lo lắng."
"Đừng bận tâm. Khi người ta đang bệnh thì định mệnh lại lo lắng là chuyện bình thường thôi."
…………。
"Hể?"
"Là Sanada-kun, định mệnh của em đúng không?"
Sao cô biết!?
"Dù gì thì cô cũng đã chứng kiến hàng trăm đứa trẻ trưởng thành. Cô có thể đoán được qua phản ứng, hành vi, cử chỉ và lời nói của học sinh đấy nhé."
"V-Vậy ạ... Mà, cô dựa vào ai để đoán ra vậy? Em hay là Sanada?"
"Là em chứ ai. Siêu dễ luôn."
Vâng. Mình cũng tự hỏi liệu có phải đã quá lộ liễu không.
Vậy ra... vậy ra... mình dễ bị bắt bài đến vậy sao.
Nghĩ lại thì đúng là mình thích Sanada thật.
"... Vậy... các bạn trong lớp cũng biết rồi sao...?"
"Yên tâm đi. Hầu hết các bạn trong lớp đều không biết đâu."
"Thật, thật ạ?"
"Chỉ có Ryuguuin-san là biết, còn Kurashiki-kun và Jyumonji-san thì có vẻ hơi nghi ngờ."
Rion thì không sao, vì lúc đó là do em bất cẩn để lộ.
...Khoan đã? Hình như toàn bộ đều là lỗi của mình thì phải? Grrr.
Đột nhiên, điện thoại của mình vang lên.
...Ể, Sanada?
Akito: Cậu ổn chứ?
"!"
Ehee~, tự dưng lại nhắn tin là sao~.
Không phải lúc cười toe toét đâu, Kuonji.
Trước tiên phải xin lỗi đã.
Riran: Mình ổn rồi. Xin lỗi vì đã làm cậu lo.
Akito: Đừng bận tâm.
Lạnh lùng! Nhưng mà dịu dàng!
Mình đã chuẩn bị tinh thần để bị phũ rồi, sao cậu ta có thể dịu dàng đến vậy chứ.
Cậu ta cứ vô tư, dịu dàng với mọi người như thế này bảo sao các cô gái khác không đổ đứ đừ. (Có mình cô đổ à)
Riran: Lần tới mình sẽ đền bù cho cậu.
Akito: Không cần đâu. Bây giờ cậu lo mà nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Riran: Xin lỗi...
Aaaaaaaaaaaa thích quá đi mất.
Mình thích cậu ta đến thế này cơ mà, sao trước mặt cậu ta mình lại không thể nào thành thật được chứ. Ghét cái tính này quá đi. (Tsundere hate themself lol)
"Kuonji-san. Có phải là Sanada-kun không?"
"A!"
Khoan đã, bây giờ là giờ học mà...!
"Em không cần phải giấu đâu. Tôi biết mà, nhìn biểu cảm của em là đủ hiểu rồi."
Hay là mình đi học cách poker face nhỉ? Học ở đâu được vậy ta?
"Haizz... Sanada-kun lo lắng cho Kuonji-san cũng là điều dễ hiểu, nhưng em cũng nên điều độ một chút."
"E-Em xin lỗi. Tại vì em đã trả lời tin nhắn của cậu ấy..."
"Không sao đâu. Nhìn em tràn đầy hạnh phúc như thế này... cô sẽ bỏ qua lần này."
Sensei đúng là nữ thần! Cảm ơn cô!
...Nhưng mình không thể ỷ lại vào lòng tốt của sensei được.
Riran: Mà, bây giờ là giờ học đấy?
Riran: Lo mà học hành tử tế đi!
...Nghe mình giống mẹ cậu ta quá nhỉ?
...À, tin nhắn đến rồi.
Akito: Giờ tự học.
Giờ tự học thì cũng không được phép dùng điện thoại chứ bộ.
...Hay là, cậu ta cố tình nhắn tin vì lo lắng cho mình? Không biết nữa, vui quá đi mất. Heheeeee~.
Khôngggggggggggggggg! Phải tập trung vào~, Kuonji!
Riran: Sensei đang ngồi ngay cạnh mình đấy, biết chưa hả?
Akito: Ra là vậy, định méc à?
Xin lỗi, nhưng cô ấy biết tỏng rồi.
...Để mình chọc cậu ta một chút.
Riran: Muốn mình méc không thì lo mà học đi!
Akito: Rồi rồi.
Akito: (Sticker chú chó buồn bã)
Hả? Cái sticker ủ rũ đó là sao? Định làm nũng mình đấy à?
Đừng có mà bất ngờ làm nũng như thế chứ. Tim mình chịu không nổi đâu~.
Nhìn chú chó ủ rũ trong sticker, mình lại liên tưởng đến Sanada... và rồi vô thức gửi sticker tiếp theo.
Riran: (Sticker vuốt ve chú chó)
Hehee... mình đang cảm nhận được hạnh phúc thật sự là đây.
"Kuonji-san. Dù em có tỏa ra hào quang ngọt ngào như kẹo đường thì chúng ta cũng đã về đến nhà rồi đấy."
"Ể? ... A. E-Em xin lỗi."
"Không sao. Vậy thì, lần sau nhớ nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy đến trường nhé. Giữ gìn sức khỏe."
"Vâng, em cảm ơn cô."
Khi mình bước xuống xe, sensei khẽ cúi đầu chào rồi rời đi.
...Một người phụ nữ trưởng thành, thật ngầu! Mình ngưỡng mộ sensei quá!
Sau khi tiễn sensei đến khi chiếc xe khuất bóng, mình mới bước vào nhà.
"Em về rồi đây."
Dù mình có nói vậy, nhưng chị Carol đang học đại học nên không có ở nhà...
Mình vừa nghĩ vậy thì một bóng người từ trong nhà bếp ló đầu ra.
"Ồ, chào mừng con gái yêu về nhà."
"...... Hả? Mẹ?"
S-Sao mẹ lại...?
Mái tóc vàng óng được tết thành bím tóc lỏng lẻo, vắt qua vai -
kiểu tóc quen thuộc của mẹ.
Đôi mắt màu đỏ thẫm giống hệt em và chị Carol.
Nhưng mẹ không phải là con lai, mà là người Anh chính gốc.
Mẹ mỉm cười rạng rỡ, tay cầm chiếc muỗng.
"Mẹ nghe nói con gái rượu bị cảm nên đã xin nghỉ làm về sớm. Bây giờ mẹ đang nấu cháo, con chờ một lát nhé."
"Vâng... Vâng ạ..."
Uuu... Đến mẹ cũng phải lo lắng cho mình nữa... Hôm nay mình đúng là vô dụng mà.
"Không sao đâu con yêu."
"... ...Ể... ?"
"Là con người thì ai cũng có lúc gây ra rắc rối và mắc sai lầm. Quan trọng là đừng lặp lại sai lầm đó nữa. Hãy coi như mình bị chó cắn và quên chuyện này đi nhé. (?)"
... Quả nhiên mẹ là người tuyệt vời nhất!
Mẹ lúc nào cũng thấu hiểu mình, cứ như là có siêu năng lực vậy.
"Nào, con đi rửa tay, thay quần áo rồi ra đây đi."
"......Vâng ạ. Cảm ơn mẹ."
Liệu sau này mình có thể trở thành một người mẹ tuyệt vời như mẹ không nhỉ?
Có ba đứa con, và người chồng tất nhiên là... Khoan đã! Mình đang nghĩ gì thế này, thật là...!!
Mình vội vàng chạy vào phòng tắm để tránh ánh mắt tinh quái của mẹ.