~~Happy reading
===========================
◆
Tiết đầu vừa kết thúc, Kuonji đã phải xin về sớm vì lí do sức khỏe.
Nhìn mặt cô ấy đỏ bừng lên như thế, chắc là uống thuốc cũng chẳng đỡ được nhiêu.
Thế mà vẫn cố gắng đến trường... Phải nói là em ấy nghiêm túc quá mức việc học.
Đau thì ở nhà nghỉ ngơi có phải hơn không? Thật là...
Tiết kế là tiết của cô Michiin.
Nhưng mà cô ấy đã đưa Kuonji về nhà rồi, nên giờ là giờ tự học.
Chẳng có ai học hành gì cả, chỉ toàn tụm năm tụm ba buôn chuyện.
Cộng thêm chuyện của Kuonji nữa, tôi càng không thể tập trung được.
... Hay là nhắn tin hỏi thăm cô ấy một cái nhỉ?
Akito: Cậu ổn chứ?
A, seen ngay lập tức.
Riran: Tớ ổn. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
Akito: Không sao đâu.
Riran: Lần sau tớ sẽ đền bù cho cậu.
Akito: Thôi khỏi cần. Giờ lo nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Riran: Xin lỗi.
Hừm... Xem ra cô ấy vẫn mệt, tin nhắn cứ thiếu sức sống thế nào ấy.
Riran: Mà khoan, giờ là giờ học mà?
Riran: Lo mà học hành đàng hoàng điiii.
Biết ngay mà.
Akito: Giờ tự học.
Riran: Cô Michiin đang ngồi cạnh tớ này.
Akito: Này này, định méc à?
Riran: Không muốn bị méc thì lo mà học đi.
Akito: Rồi rồi.
Akito: (Sticker chú chó buồn bã)
Riran: (Sticker bàn tay đang vuốt ve chú chó)
......
Chết tiệt, mấy tin nhắn nhạt nhẽo thế này mà làm tôi cười tủm tỉm như thằng ngốc vậy.
"Ê ê, Akito. Mỉm cười vì gì thế?"
"Gì, gì chứ. Liên quan gì đến mày?"
"Rõ ràng là Kuonji chứ gì."
Sao thằng này tinh mắt thế?
Mà thôi, tôi không phải loại người dễ dàng nao núng trước mấy lời trêu chọc của lũ này đâu.
"Không phải, là em gái tao."
"A, Kotono-chan hả? Dạo này em ấy thế nào rồi?"
Yes sir, né được rồi.
"Vẫn tràn đầy năng lượng như mọi khi. Ước gì con bé bớt nghịch ngợm đi một chút, chứ cứ cái đà này, lớn lên kiểu gì cũng thành bà già lắm chuyện cho xem."
"Thế chẳng khác gì yêu quái cả."
Nếu con bé mà thành bà già lắm chuyện với cái tính cách ấy thật, thì chắc chắn tôi sẽ phát điên mất.
"Con bé năm nay 15 tuổi rồi nhỉ? Sang năm là đến tuổi nhìn thấy "Sợi Dây Đỏ Định Mệnh" rồi, chắc đến lúc đó nó chẳng còn bám lấy anh trai này nữa đâu."
"Hả? Thiên thần của anh mày mà, làm gì có chuyện có "định mệnh" với mấy thứ tầm thường đó. Mày đang nói linh tinh gì thế?"
"Chính mày mới là người đang nói linh tinh đấy."
Aiss, lại nhắc đến cái chuyện mình luôn cố gắng không nghĩ đến...
Nhưng mà đúng là như vậy, Ai rồi cũng sẽ lớn thôi.
Ryuuya thở dài ngao ngán.
"Này, giờ thì con bé có thể coi cậu là nhất, nhưng biết đâu được ngày nào đó, nó sẽ hét lên rằng "Em ghét anh nhất trên đời" thì sao?"
"Kotono sẽ không bao giờ nói thế đâu...!"
"Mày nghĩ con người sẽ không đổi thay sao?"
"Ư..."
Tên này cứ thích chọc vào chỗ thốn của mình.
"Con bé thì đang trong giai đoạn cuồng anh trai, còn mày thì nên nghĩ đến chuyện cai nghiện em gái đi là vừa."
"Khôôônnnngggg!!!"
Thì tại Kotono đáng yêu quá mà. Dù có thiên vị thế nào thì cũng phải công nhận con bé là một mỹ nữ.
Một cô em gái xinh đẹp như vậy, lại còn dựa dẫm vào mình như thế, mình làm sao nỡ từ chối chứ?
Nói thì nói vậy, nhưng tôi cũng không biết phải thay đổi cách cư xử với con bé thế nào nữa.
... Sao tự dưng mình lại đi lo lắng cho cả Kuonji lẫn Kotono thế này?
"Chán chết mất. Akito, chơi gì đi."
"Cậu là con nít lên ba à?"
"Cháááánnnnnnnnnnn vllllll."
"Đừng có lắc ghế nữa, ngốc à."
Này, nhẹ tay thôi...! Thằng này lúc nào cũng dùng hết sức vậy...
Tôi bất lực quay lại, nhìn cái bản mặt gian xảo của nó. Muốn đấm cho một nhát ghê.
"Được rồi, được rồi. Hay là chúng ta bàn về chuyện bình ổn thiên hạ nhé. Bắt đầu từ chủ nghĩa chống bạo động..."
"Bỏ đi, không có hứng."
"Ryuuya, mày nên thử bị Gandhi đấm cho một phát xem sao."
Mà thôi, tôi lỡ lời rồi.
Bỗng nhiên Ryuuya như nghĩ ra điều gì đó, reo lên
"Chiều nay tan học, chúng ta đến tiệm crepe mới mở gần nhà ga đi. Kêu cả Neika nữa."
"A, tiệm đó hả? Nghe nói ở đó có bán món crepe khổng lồ phải không?"
Món crepe khổng lồ, gấp 3 lần kích thước crepe bình thường. Chỉ được ăn tại chỗ, không được mang về.
Cái này trên TV cũng có giới thiệu rồi, chắc Neika sẽ thích lắm đây.
"Được đấy. Nhưng mà mày bao nhé, anh đây đang kẹt tiền."
"Akito, mày cũng nên đi làm thêm đi chứ?"
"Không được, lịch tập luyện dày đặc lắm."
"... Mà sao mày lại mê kickboxing thế? Định trở thành vận động viên chuyên nghiệp à?"
"Không có. Chỉ là sở thích thôi."
"Chỉ là sở thích mà cũng có thể nghiêm túc đến vậy sao? Chắc chắn là phải có lý do gì đó."
Thích... cũng không hẳn.
Lý do mình bắt đầu tập kickboxing cũng chỉ là tình cờ.
Chỉ là việc mình tiếp tục đến bây giờ, phần lớn là do ảnh hưởng từ một người chị hàng xóm mà mình từng rất ngưỡng mộ hồi mẫu giáo.
Chị ấy đã dùng một đấm để giải cứu một cô bé bị đám côn đồ quấy rối. Mình vẫn còn nhớ như in.
Mái tóc vàng óng dài.
Nụ cười rạng rỡ.
Và bóng lưng đầy mạnh mẽ.
Chị ấy đã nói gì đó với mình... nhưng mình lại không nhớ rõ lắm.
Nhưng hình ảnh của chị ấy vẫn luôn in sâu trong tâm trí mình, thôi thúc mình không ngừng rèn luyện bản thân để trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà... nếu mình kể chuyện này ra...
"Trẻ connnnn thếeeeeeeeeeeeeeeee."
Một cước là nằm!