~~Happy reading
============================
Tôi dẫn Kotono đến quán ăn gia đình quen thuộc mà nhà tôi vẫn thường lui tới.
Quán nằm trên tầng 10 của trung tâm thương mại, thuộc khu vực nhà hàng. Nơi này nổi tiếng với giá cả phải chăng, nên thu hút rất đông các bạn trẻ.
Chúng tôi được hướng dẫn đến một bàn 4 người cạnh cửa sổ.
Kính cửa sổ được thiết kế với một mặt là kính mờ, nên từ bên ngoài khó có thể nhìn vào trong, còn từ bên trong thì có thể dễ dàng quan sát khung cảnh bên ngoài.
Vừa ngồi vào bàn, Kotono đã hào hứng xem thực đơn.
"Ưm~, được bố cho tiền rồi nên chắc phải gọi món gì đó ngon ngon mới được."
"Vậy thì anh cũng..."
"Bzzz~"
Kotono đưa tay làm dấu "X", nhìn tôi với vẻ mặt ngán ngẩm. Tôi làm gì sai à?
"Anh trai à, lúc nãy là "Bzzz~" đấy nhé."
"Cái gì cơ?"
"Phải là "Để anh trả cho, em cứ gọi món em thích đi" chứ! Con trai ai lại để phụ nữ trả tiền, đúng là không thể chấp nhận được."
"Ể có vụ đó nữa à?"
"Chính xác là vậy đó."
Haiya, làm bạn trai thời nay khổ thật đấy.
"Nào anh trai, mau lên nào."
"......Để anh trả cho, em cứ gọi món em thích đi."
"Woa, cảm ơn anh! Nhưng mà để em trả một nửa cho! Cùng nhau thưởng thức mấy món ngon nào!"
"Không cần đâu."
Tôi vừa dứt lời thì Kotono đã lắc ngón trỏ qua lại. Sai gì nữa ta?
"Tsk tsk tsk, anh chẳng hiểu gì cả. Phụ nữ tốt là phụ nữ không dựa dẫm vào đàn ông. Vô lý hết sức. Luôn biết cách nâng niu, ủng hộ chồng trong mọi trường hợp, đó mới là phụ nữ tốt."
Kotono này, em học được những điều đó ở đâu vậy? Anh trai đây thật sự lo lắng cho tương lai của em đấy.
Haa... Các cặp đôi thời nay đều như vậy sao... Có khi cả đời độc thân cũng tốt đấy chứ.
Mà thôi, dù sao thì tôi cũng là người trả tiền mà.
"Anh trai, chọn xong chưa?"
"Ừm. Đặt món như thường lệ đi."
"Rõ!"
Kotono bấm chuông gọi phục vụ.
"Xin lỗi đã để quý khách chờ đợi ạ. Quý khách muốn dùng gì ạ?"
"Cho 2 phần bánh hamburg phô mai, 2 phần cơm, 1 phần cơm lớn. Thêm 1 phần khoai tây chiên, 1 phần salad Caesar. Cho chúng tôi thêm 2 ly nước ngọt ở quầy nữa."
Kotono nói một mạch không vấp một chỗ. Đúng là người nhà với nhau, chỉ cần nói "như thường lệ" thôi là em ấy đã hiểu rồi.
"Kotono, em uống nước cam được chứ?"
"Vâng ạ, cảm ơn anh."
Nói xong, con bé lại chúi mũi vào điện thoại, chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện nữa.
Mà thôi, tôi cũng quen rồi.
Tôi lấy 2 ly nước cam nguyên chất, không đá.
Đá lạnh tuy giúp đồ uống thêm mát lạnh nhưng lại làm nhạt vị, nên nhà tôi hiếm khi sử dụng.
"Của em đây."
"Vâng ạ~"
Tôi đặt một ly trước mặt Kotono, một ly trước mặt mình.
Phù~... Đi bộ gần 2 tiếng đồng hồ cũng mệt phết đấy.
Tôi uống một ngụm nước cam, thở ra một hơi. Vị ngọt ngào này khiến tôi như được giải thoát.
"Nè anh trai."
"Gì thế?"
"Dạo này chị Riran có khoẻ không?"
"À... Anh chắc cô ấy ổn. Anh không biết nữa."
Kể từ sau vụ việc ở cầu thang, tôi và cô ấy cũng ít nói chuyện hơn hẳn.
Mà nhìn chung thì, cô ấy vẫn như mọi khi.
Tuy hơi buồn vì cứ hễ chạm mắt nhau là cô ấy lại lảng tránh, nó làm tôi hơi buồn một xíu, nên tôi cũng mong cô ấy nhìn mình nhiều h-.... Mà mình đang nghĩ cái quái gì vậy?
Kotono dường như không hài lòng với câu trả lời của tôi.
"Không được đâu anh trai. Phụ nữ rất nhạy cảm, anh phải quan tâm đến cô ấy nhiều hơn nữa."
"Con nhỏ đó mà nhạy cảm á? Không đời nào."
"Nhất là chị Riran đấy. Theo em thấy thì chắc chắn là chị ấy rất để ý đến anh trai rồi. Chỉ là không biết cách thể hiện ra thôi."
Làm gì có chuyện đó.
... Tôi muốn nói vậy lắm, nhưng không hiểu sao dạo gần đây, có lẽ là do ảnh hưởng của sợi dây đỏ, tôi cảm thấy cô ấy cũng có chút ý thức về sự tồn tại của tôi.
Tuy nhiên, nói cô ấy nhạy cảm thì nghe sai sai.
"Tsundere, tsundere đấy. Haiz Anh trai mình chẳng hiểu gì cả."
Bớt cái vẻ mặt "Anh thật là hết thuốc chữa" đó đi!
Tsundere... Tsundere cái nỗi gì. Rõ ràng là cô ấy chưa từng "dere" với tôi lần nào, nói đúng ra là chỉ có "tsun" thôi!
... Không biết giờ này con nhỏ đó đang làm gì nhỉ?
Khoan đã khoan đã. Sao ngày nghỉ mà mình cứ phải nghĩ đến cô ta thế này?
"A~a. Đúng là chị Riran là người có duyên phận với anh trai mà."
"C-Cái gì cơ?"
"Rõ ràng hai người rất đẹp đôi mà. Trông cứ như vợ chồng son ấy."
Sao cả Ryuya lẫn Kotono đều muốn gán ghép tôi với Kuonji vậy?
Tôi và con nhỏ đó mà thành vợ chồng á? Ha ha ha, không thể nào... Không thể nào đâu....
-------
『Mừng anh về nhà, Akito.』
『Anh vất vả rồi. Cảm ơn anh vì đã luôn cố gắng.』
『Anh muốn tắm trước, ăn cơm trước, hay là... e-em? ♡』
-------
"......Tuyệt thật..." [note61647]
"Hể? Anh trai "dere" kìa."
"H-Hả!? Đâu có, đâu có...!"
Khốn kiếp, từ khi nhìn thấy sợi dây đỏ đó, đầu óc tôi cứ như bị đảo lộn vậy.
Đúng lúc đó, món ăn được dọn ra.
Mùi thơm hấp dẫn xộc vào mũi, tiếng xèo xèo vui tai của nước sốt trên đĩa gang nóng hổi khiến tôi không khỏi rạo rực.
Phải rồi, đến đây là phải ăn món này mới được.
"Nào, ăn thôi. Itadakimasu."
"Itadakimasu ♪ ... Ơ? chị Riran?"
"Hả... HẢAAAAAAA?!?"
K-Kuonji!? Sao cô ấy lại ở đây...?
Kuonji đứng bên ngoài cửa sổ kính, nhìn về phía... Kotono chứ không phải tôi, với vẻ mặt hung dữ tột độ. (aka "Ghen")
Quỷ dữ... Hay là ác quỷ? Trông thật đáng sợ.
Mà sao cô nàng lại tức giận...? [note61648]