~~Happy reading
============================
◆
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã đến thứ bảy.
Hoa anh đào đã bắt đầu tàn, nhường chỗ cho những chồi non xanh mơn mởn. Hôm nay cũng như mọi khi, tôi đang ở trong phòng, thư giãn và đọc một cuốn light novel mới ra lò.
"Này anh hai! Nhanh lên nào!"
... Em ấy đâu rồi nhỉ?
Trung tâm thương mại, tầng 3. Tầng này chủ yếu là quần áo dành cho nữ. Tôi bị Kotono lôi đến cái nơi chẳng liên quan gì đến mình này.
Hơn nữa, toàn là những bộ đồ trông rất “người lớn“.
Dù còn nhỏ tuổi nhưng Kotono lại có thân hình phát triển sớm, cộng thêm vẻ ngoài chững chạc, nếu nói em ấy là học sinh cấp 3... không, sinh viên đại học cũng có người tin.
Hôm nay, Kotono còn tết tóc hai bên, trông càng ra dáng “người lớn“ hơn mọi ngày.
Mỗi bước đi của em ấy đều thu hút ánh nhìn của đám con trai xung quanh. Này này, lũ kia, nhìn em gái đáng yêu của tôi mà không trả tiền à, muốn tôi tính phí đấy hả?
"Woa! Cái này dễ thương quá! Này anh hai, cái này đẹp lắm!"
"Đừng có làm ồn nữa, xấu hổ lắm đấy!"
Dù sao thì em ấy vẫn còn con nít mà.
Chưa kể còn bám dính lấy tôi như sam. Vừa nóng, vừa ồn ào đến khó chịu.
"Hứ! Đi hẹn hò với một mỹ nữ như em mà anh còn không vui sao? Phải vui lên chứ!"
"Ừ thì công nhận em là mỹ nữ. Nhưng mà anh sẽ không gọi khoảng thời gian bị em lôi ra ngoài xách đồ vào ngày nghỉ là hẹn hò đâu."
"Hử?! Gọi em gái là mỹ nữ nghe ghê quá đấy..."
"Muốn ăn đòn hả?"
"Á! Đau!"
Kotono xoa xoa trán, phụng phịu.
Dù nói vậy nhưng trông em ấy có vẻ rất vui, không hiểu sao nữa.
"Mà này, em còn học cấp 2, lấy đâu ra tiền? Đồ ở đây toàn trên 5000 yên đấy."
"Tất nhiên là có rồi! Em đã xin được kha khá sau khi năn nỉ ba với câu “Đi màààà♡”!"
Thật luôn á? Biết vậy hồi nãy mình cũng “làm nũng” xin thêm tiền tiêu vặt. Mà thôi, kiểu gì cũng bị ăn chửi.
Chúng tôi đi vào xem hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Đã hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa mua được gì.
"Anh hai, cái váy này có hợp với em không?"
"Ừm, hợp lắm."
"Cái quần short này thì sao?"
"Hợp."
"Cái áo trễ vai này?"
"Hợp."
".... Cái áo sơ mi in hình gấu này?"
"Đẹp, đẹp."
"Anh trả lời cho có lệ thôi phải không!?"
Này, đừng có đánh anh chứ!
Kotono chống nạnh, bĩu môi nhìn tôi rồi vẫy vẫy tay như một nhạc trưởng.
"Thật là! Anh mà cứ vô tâm như vậy là bị định mệnh sau này bỏ đấy! Hứ!"
"Không được chỉ tay vào người khác."
Mình chắc là sẽ không bị cô ấy ghét đâu nhỉ…, nhưng mình cũng không muốn cô ấy phải buồn... Khoan─ sao mình lại phải lo lắng cho cô nàng chứ!?
"Anh hai à. Em đã sống với anh suốt 15 năm qua rồi đấy."
"Chuyện đương nhiên, chúng ta là anh em ruột mà."
"Em sẽ dạy cho anh biết thế nào là phụ nữ!"
"Em thì biết gì chứ... Mà muốn tìm hiểu về phụ nữ thì đã có Neika rồi."
"Chị ấy là con nít, không tính!"
Nói cũng đúng. Mà thôi, nếu Neika nghe được câu này chắc chắn tôi sẽ bị “xử đẹp” mất.
"Tóm lại, từ giờ anh phải đối xử với em như người yêu của anh, hiểu chưa?"
"Hả? Coi Kotono là bạn gái?"
"Đúng rồi! Con gái ai mà chẳng thích được đối xử như một người phụ nữ!"
Hmm...
Không biết Kuonji cũng có thích được đối xử như bạn gái không nhỉ?... Khoan, hình như tôi chưa bao giờ thấy cô nàng vui nên tôi cũng chẳng thể tưởng tượng cô nàng sẽ vui như thế nào rồi.
Nhưng đúng là tôi không giỏi giao tiếp với con gái.
Tuy là em gái, nhưng công nhận Kotono là một cô bé rất xinh đẹp. Dù không thể gọi là “tập luyện” nhưng làm quen với việc ở cạnh con gái một chút cũng tốt.
"Này, chẳng phải là em muốn được đối xử như phụ nữ sao, đúng chứ?"
"Sa─sa-sao có chuyện đó được!"
Cảm ơn vì phản ứng dễ hiểu nhé.
"Với em thì con trai trong trường bu đầy ra đấy."
"Hứ, không đời nào! Đúng là có người tỏ tình với em, nhưng bọn con trai cùng tuổi thật trẻ con, chán chết!"
"Hả? Tỏ tình? Tên khốn nào dám ve vãn em gái tôi hả, nói ra địa chỉ để anh tẩn cho một trận!"
"Anh hai mà như vậy, siscon quá đấy!"
"Bảo vệ em gái là trách nhiệm của anh trai mà!"
"Haizz..."
Dù nói vậy nhưng rõ ràng là Kotono đang rất vui. Nếu em ấy có đuôi thì chắc chắn đang vẫy lia lịa rồi.
Kotono cười híp mắt, ôm chặt lấy tay tôi rồi kéo đi.
Nhưng mà...
"Giờ thì! Đi mua sắm thô—"
ọc ọc ọc ọc....
"Kotono?"
"K, không phải em! Không phải em đâu!"
Mặt em ấy đỏ hết cả lên rồi kìa... À.
"Xin lỗi Kotono. Hình như anh đói quá sắp chết rồi. Không ăn thì anh sẽ chết đói mất." [note61642]
"Ể...?"
"Hay là chúng ta đi ăn trưa trước nhé? Xin em đấy."
"Hì hì, được thôi! Thấy anh hai tội nghiệp quá, Kotono đáng yêu, xinh đẹp, dịu dàng này sẽ rộng lượng tha thứ cho anh!"
Thật là...
"Cảm ơn em."
"Không có chi!"
◆???◆
"Ể? Kia chẳng phải là... Sanada-kun sao? Còn đang... hẹn hò với một cô gái xinh đẹp nào đó nữa chứ!? Phải báo cho Riran-chan ngay!"