Đến nay đã năm từ ngày Thiên thần nhỏ của cả hai ra đời. Cậu bé là một Viên Phúc Khang thu nhỏ, tính khí, tàn độc, lãnh khó đều y chang nhau gương mặt lại càng không thể nói được vì càng lớn lại càng khẳng định đó là con của Viên Phúc Khang, hai ngừoi giống nhau như giọt nước, Nhất là cái ánh mắt màu hổ phách kia nó làm ngừoi ta phải bị hút vào. Viên Phúc Khôi dù nhỏ tuổi nhưng tài cán hơn ngừoi, thừa hưởng cả ba lẫn mẹ về tài nghệ nên cậu được xem là một thiên tài, tuổi cậu đã cho ra quyển sách nói về khái niệm cuộc sống, và đã được mời đi lưu diễn ở các nước về những bảng nhạc đánh bằng Piano.
Ba mẹ cậu không hề ngăn cản bất kì chuyện gì về vệc này, họ đáp ứng tất cả mọi thứ từ năng khiếu của cậu để cậu có được như ngày hôm nay phải nói sự giáo dục của Vien Phúc Khang kinh khủng đến nhường nào, nhưng luôn bị Hồng Nhi can ngăn khi nó quá áp lực. Nên cả nước coi cậu là một thiên tài rất sáng giá, Và cậu luôn là tâm điểm của các bạn nữ trong lớp nhưng với cái tính thừa hưởng của Viên Phúc Khang thì " CÚT " luôn là chữ mà cậu hay dành cho những con ong bướm mám trai kia. Không hề có một cô gái nào có thể lọt vào mắt của cậu được chỉ mỗi mình " Hồng Nhi "mẹ của cậu là vĩ đại nhất không ia có thể sánh bằng mẹ cậu.
Cho nen cha con họ đều có một điểm chung rõ nhất là cả hai đều rất yêu Hồng Nhi. Và khi ganh tị cũng giống nhau. Cứ mỗi tối đến là luôn có một trạn cãi giữa hai cha con không phải là họ bất hoà mà là dành nhau để được ngủ chung với Hồng Nhi
Riết rồi cũng như thành quen, việc mỗi tối có trận cãi thế này lúc đầu mọi ngừoi còn vô can nhưng mà sau rồi thì lại mặc kệ bọn họ
_ Ba! Bà là đồ vô sỉ dám cướp mẹ khi con đang ngủ say, con sẽ khoá cửa phòng - tiếng giọng nói trong trẻo thét lên khi cậu biết được mỗi tối khi mẹ ngủ chung với cậu là đến giữa đêm Người ba yêu quý của cậu lại mò vào phòng và dành lại mẹ của cậu.
_ Ta là ngủ chung với vợ ta, việc ta làm là đúng vợ chồng không bao giờ ngủ riêng, vô sỉ ở đây là con mới phải sao lại đi dành ngừoi phụ nữ của ngừoi khác như vậy - Viên Phúc Khang nhẹ nhàng từ tốn bưng chén trà lên hớp một ngụm.
_ Mẹ là mẹ của con, con có quyền ngủ chung - cậu vẫn bất mãn với ngừoi ba này liên không chịu thua nhất khuyết làm tới.
_ Ta không cho phép - Viên Phúc Khang mặt sắc lạnh nhìn Viên Phúc Khôi
_ MẸ! BA BẮT NẠT CON - cảm thấy cãi không lại cậu liền cầu cứu ngừoi mẹ yêu thương của mình
_Mẹ không can - Hồng Nhi từ trong bếp bước ra hai tay cầm hai cái đĩa trái cây rất ngon.
_ Mẹ! Mẹ không yêu Khôi sao? - cái tính trẻ con này là thường hưởng từ Hồng Nhi, nhưng mà cậu chỉ biểu hiện cái tính này với ba và mẹ mình thôi.
_ Tất nhiên là Không! - âm thanh trầm ổn đầy khiêu khích của ngừoi đàn ông ngòii ghế chủ đang thưởng thước trà chiều rất nhẹ nhàng thốt ra..
Viên Phúc Khôi thất thế liền không trả lời chỉ tặng cho ba thân yêu của mình một cái lườm khá bự, sau đó quay sang làm mặt cừu con với Hồng Nhi, thật lòng ngừoi mẹ thấy cái mặt này của Khôi không thể kềm chế được liền để ngay hai cái đĩa xuống ngồi xuống sofa đưa tay bế thẳng Con trai cưng của mình lên đuồi hôn riếu rít. Ngồi trong lòng của Mẹ yêu hưởng thụ cảm giác được hôn rối rít, còn bên tay phải của Hồng Nhi thì bầu không khí tự thay đổi đến chết người.
Viên Phúc Khôi ngồi trong lòng của Mẹ yêu mở mắt to nhìn ba mình khiêu khích như cậu là ngừoi thắng cuộc còn cái con ngừoi kia là kẽ thua cuộc.
Viên phúc Khang quả thật độ ghen đã lên đến điểm, anh không nói nhiều chỉ dùng tay búng một cái ra lênh cho Trần quản gia, Trần quản gia gật đầu đi vào phòng bếp đem một cái khăn trắngti h ra đưa cho Thiếu gia. Phúc Khang cầm lấy cái khăn kia rồi đứng dậy đi đến chỗ đang hiện đầy trái tim kia dùng cả hai tay bế tách con trai hư ra khỏi vợ yêu của mình sau đó dùng khăn lau mặt cậu bé nhất là những nơi mà Hồng Nhi đã hôn, sau đó quay lại nắm tay Hồng Nhi đi lên phòng khoá cửa lại phạt Cô vì dám hôn ngừoi khác ngoài anh.
Viên Phúc Khôi do bị ba mình hành động quá nhanh nên khi cậu còn chưa định hình là ba mình đã đem mình biến mất và cậu tỉnh lại được là nhờ tiếng đống của của Viên Phúc Khang.. Cậu tính chạy lên phá rối dành lại mẹ nhưng quản lý đã đến nơi vì tới giờ cậu phải đi lưu diễn ngày tại New York. Nên cậu phải kềm lòng mà đi, đợi sau khi về cậu sẽ sử lý ba mình sau vì dám mặt dày dành mẹ với cậu. Dù lòng không muốn nhưng vẫn phải bước ra khỏi nhà leo lên chiếc xe dành cho các thần tượng. Nghe hơi vị hoan đường nhưng cậu có tính tự lập rất cao những buổi lưu diễn đầu tiền mẹ luôn bên cậu nhưng sau khi đã quen dần với việc này cậu lại không muốn mẹ phải cực khổ đi theo mình thức khuya chờ cậu diễn xong nhiều lần như vậy nên cậu đã tự muốn mình phải thật ngoan tự lập.Viên Phúc Khang nghe con trai nói liền đồng ý, dù sao Viên Phúc Khôi cũng là ngưòi thừa kế tập đoàn Viên Thành để cho con tự lập, quyết đoán từ nhỏ sẽ lợi ích sau này khi nó bước vào ghế Tổng Giám Đốc. Hồng Nhi trước không hề đồng ý dù sao cậu vẫn còn nhỏ nhưng ba cậu nói được nên không thể nói gì hơn.
Nơi căn phòng ấm kia ; nữa nhân xinh đẹp đang chốn cực quyết liệc.
_ Khang... ngừng lại.... nghe em nói.... úm... Khang - câu nói của cô không rõ rệt vì bị đôi môi cuồng dã của anh lấn chiếm.
_ Cừu con, em còn dám lên tiếng - câu nói cùng ánh mắt đầy kích tình của Viên Phúc Khang thổi vào tai Hồng Nhi.
_ Em đã làm gì.. úm - tay thì chống lại những ngón tay của Viên Phúc Khang đang trên người cô
_ Em dám hôn ngưòi đàn ông khác trước mặt anh - thì ra là anh ghen với chính con trai của mình.
_ Khang! Em hôn con của em và anh. Chứ ai là ngưòi ngoài - Hồng Nhi đẩy mạnh Phúc Khang ra.
tỏ vẻ mặt bất mãng
_ Anh mặc kệ, em chỉ được phép hôn anh - Khang vẫn cứ theo ý của mình.
_Khang! Không lẽ con của mình anh cũng ghen sao? - Hồng Nhi hôn má của Phúc Khang to ý trêu chọc.
( Đối với Hồng Nhi hôn má đã đủ nhưng với người kia nó không hề đủ tí nào)
_ Chính là như vậy - anh dừng lại giây lát rồi lại tiếp tục hành động của mình khiến cho Hồng Nhi hết thồn phải rên lên. Lúc này thì ạn đã thật sự không ổn tí nào không cần đợi Hồng Nhi trả lời anh đã trưc tiếp đưa cô thẳng vào nơi mê người cuộc đối thoại đến đây kết thúc. Thân nhiệt của cả hai tăng cao nhịp thở càng dồn dập. Hôm nay Viên Phúc Khang triền miên cùng cô đến sáng.