_ Chị Doãn! Chị Doãn ơi! - Tiếng của Hồng Nhi gọi vọng từ trong phòng ra.
_ Tôi đây thưa phu nhân - Y tá Doãn từ dưới nhà đang chuẩn bị vài món ăn dinh dưỡng cho Hồng Nhi liền nghe thấy tiếng kêu.
_ Chị lên đây với em - Hồng Nhi nghe tiếng đáp liền hớn hở.
Y tá Doãn chạy thật nhanh lên để xem phu nhân cần gì, vội mở cửa ra thì thấy Hồng Nhi đang bày bừa cả đống ra trên sàn nhà. Y tá Doãn có chút nhíu mày nhưng liền rất nhanh đi lại ngồi ngay xuống.
_ Phu nhân sao người bày nhiều đồ như thế - Y tá Doãn liết liết nhìn mọi thứ.
_ Chị xem, đây là đồ mà Khang mua cho bảo bối đó.- Hồng Nhi vui vẻ khoe những món đồ mà chồng yêu đã mua cho bảo bối.
_ Đẹp lắm! Người thật có phúc Phu Nhân - Giọng nói có chút khen ngợi xen lẫn sự ganh tị, người con gái nào chẳn ước mơ có chồng giàu có lại được cưng chìu như Hồng Nhi thì thật là phúc đức tích rất nhiều nên mới được cả hai như thế này, thật khiến cho người khác phải ganh tỵ.
Cô y tá chỉ ngồi đó cười với một nụ cười ngượng ngạo chứa đầy sự ganh tỵ và mơ ước cho vị trí đó là của mình, một người chồng giàu có thế này thật cô sẽ không phải cực khổ chạy ngược chạy xuôi thế này. Cũng chẳng trả lời Hồng Nhi cứ ừ ờ à rồi cười chỉ có Boss tỉ tỉ nhà ta là luyên thuyên khoe của thôi.
Theo như bác sĩ Lưu dự đoán Hồng Nhi sẽ hạ sinh thiên thần nhỏ vào ngày nữa nên Viên Phúc Khang đã túc trực bên cô / do cũng có y tá chăm sóc đặc biệt nên anh cũng có chút rãnh tay rãnh chân mà đi đến phòng kiểm tra tài liệu chuyện lớn nhỏ gì cũng chiếu qua máy kết nối chứ anh không đi bất kì nơi nào sợ rằng cô sẽ sinh sớm hơn dự định, và thời khắc quan trọng thế thì nhất định phải có anh bên cạnh cô mới được.
Bữa cơm trưa cũng đã xong, Hồng Nhi vui vẻ để cho Khang tiếp tục công việc của mình ngồi bên cạnh, còn cô thì lên mạng xem những bộ đồ dể thương, những clip hài vui nhộn của những đứa trẻ, lâu lâu lại cười tóa lên làm cho Khang có chút giật mình, rồi những đoạn nào hay không thể tả thì cô lại kéo Khang lại và cho anh xem, cả hai cùng xem cùng cười với những hành động đáng yêu của đứa trẻ trong clip.
Việc khiến cô cười nhiều sẽ rất tốt cho thai nhi, bác sĩ Lưu đã tặng riêng cho Khang quyển sách dày trang nói về sản phụ, thai nhi, cách chăm sóc, lợi ích. Khang không ngần ngại bỏ ra tuần để nghiên cứu cho hết trang sách đó và anh đúc kết ra được rất nhiều thứ nên việc chăm sóc Hồng Nhi khi mang thai được anh hoàn thành rất chu đáo, chủ yếu anh cho Hồng Nhi cười thật nhiều, tâm tình lúc nào cũng vui vẻ là được. Không để cô phải buồn bực ngày nào trong tháng qua, cô muốn gì anh mua náy cô thích gì anh cũng cho.
Boss tỷ tỷ khả năng mua sắm cũng rất cao, nhất là những bộ đồ lấp la lấp lánh ( Chiếu và chụy chịu) nên thường lên mấy trang web online để mua hàng, cô mua gì cũng hỏi ý Khang, dù anh có nói rằng thích gì cứ mua vậy mà cái gì cũng hỏi, anh riết không thèm trả lời chỉ gật gật gật gật và gật gật gật thế thôi, thiên thần nhỏ chưa ra đời mà đồ dùng của bé đã mua gần ngập phòng, Khang lại không hề phiền hà gì khi cô mua cả tá đồ như vậy. tất cả đều được đặc và mang về Biệt thự của Viên gia, Viên lão gia lúc đầu không sao lại cũng rất hứng thú với những món đồ bé con này nhưng rồi lại thành ra quá nhiều nên cũng nhiều lần gọi điện thoại nhắc nhở Khang nên ngăn Hồng Nhi lại nhưng khi thấy con cừu con của anh vui vẻ cười toe toét thế thì anh lại thôi mặc kệ.
Khang vừa check xong tài liệu giờ thì đã thảnh thơi cùng Hồng Nhi rồi, nhưng mà lo làm việc quá nên anh cũng chẳng để ý rằng bà bầu kế bên anh đã lăng đùng ra ngủ lúc nào không hay, anh chỉ biết lắc đầu cười rất vui vẻ kí nhẹ đầu của cừu con một cái làm cô cựa quậy tí rồi chui rút vào trong gối sofa ngủ mặc kệ anh. Viên Phúc Khang thấy vậy liền sợ cô bị cảm lạnh nên đã bế nhẹ cô lên đi vào phòng ngủ, đặt cô êm ái trên chiếc giường, hôn nhẹ bờ môi quyến rủ của cô.
_ Cừu con, mau mau sanh bảo bối, anh thật không nhịn được rồi. - Viên Phúc Khang thì thào bên tai Hồng Nhi ( tg: Biến thái..... biến biến biến thái thái thái....)
_ Ứ, em cũng vậy... hí hí... em cũng muốn... em cũng muốn - chả hiểu Hồng Nhi đang mơ thấy gì mà lại quay lại ôm Viên Phúc Khang nói mớ lại cười thật tươi ( tg: đâu ra mà trùng hợp quá vậy tỉ)
_ Cừu con, em đang trêu anh đó à - Viên Phúc Khang thoạt đầu có chút giật mình với câu nói này nhưng xem kỹ lại thì có vẻ cừu con của anh đang mơ thấy gì rồi nên trả lời đại nhưng lại trùng hợp với câu nói của anh, làm anh có chút chịu không nổi nhịn cười không được liền cười thành tiếng khá lớn.
Sau khi để cho Cừu con yên giấc, anh trở lại phòng sách tìm vài thứ rồi quay lại. Vừa lúc anh đi, được khoảng phút thì Hồng Nhi chợt đỗ mồ hôi đầm đìa, cô đã vội tỉnh giấc ngủ, cơn đâu kinh khủng đồn đập tới, cô chỉ vừa thốn lên chữ " KHANG " là đã la toán lên vì quá đâu. Y tá Doãn đang bưng ly sữa lên cho cô liền nghe tiếng la từ trong phòng, chạy ngay tới mở cửa ra liền thấy cảnh tượng này, cô biết rằng Hồng Nhi đang lâm bồn, liền vội bấm nút đỏ ngay đầu giường báo hiểu. Tiếng báo hiệu vang lên khắp nhà, Viên Phúc Khang đang lục lọi đồ thì nghe tiếng kêu anh như người mất hồn bỏ hết tất cả chạy thật nhanh đến phòng ngủ. Bác sĩ Lưu đang tra cứu tài liệu cũng vừa nghe thấy tiếng kêu cũng chạy nhanh ra khỏi phòng. Xem ra thiên thân nhỏ đã ra đời sớm hơn dự định.
Khang nắm tay Hồng Nhi, nhìn cô trong cơn đau đớn lòng anh đau không thể tả được, anh nắm thật chặc tay cô chỉ mong rằng cơn đau kia là anh phải gánh chịu chứ không phải Hồng Nhi chỉ mong rằng cô thật nhanh hết đau, thiên thần nhỏ ra thật nhanh để cô không phải đau đớn như thế này nữa, ruột gan tim của anh cũng sẽ không nhảy loạn xạ như thế này.
Bác sĩ Lưu phải mời Khang ra khỏi phòng, để lại anh và y tá làm việc, Khang nhất khuyết không chịu muốn rằng sẽ ở bên cô trong thời khắc thế này, nên bác sĩ Lưu cũng yên lặng, để anh nắm tay Hồng Nhi cho cô thêm niềm tin và sức mạnh. Cơn đau làm cho Hồng Nhi khóc rất nhiều, co làm theo bác sĩ, nhưng đứa bé thật cứng đầu lại nằm im không ra làm cô ngày một đau hơn. Viên Phúc Khang thấy vậy liền quát to mắng đứa nhỏ một cái vì đám lì như thế khiến cho bảo bối của anh phải chịu đau thế này.
Sau phút cuối cùng, thiên thần nhỏ cũng đã chịu rời khỏi nơi ấm áp trong bụng mà chui ra chào đón thế giới này, Quòa, nó là Viên Phúc Khang thu nhỏ, một cậu bé khấu khỉnh, vừa xin ra đã cười rồi, không hề khóc lóc như những đứa trẻ khác, Cậu chỉ " Ê ê ê " rồi cười thật tươi, Viên Phúc Khang bế lấy đứa bé từ tay Bác sĩ Lưu, dùng ngón tay của anh đánh nhẹ lên mũi nhóc con cái vì dám cứng đầu làm cho bảo bối của anh phải chịu đau dài như vậy.
Hồng Nhi nhìn thấy hành động của Viên Phúc Khang liền phản ứng không đồng ý bằng cách nhíu mầy, sau đó đón nhận đứa bé từ tay Viên Phúc Khang, Hôn lên trán của đứa bé một nụ hôn đầy tình yêu thương và sự mong đợi của cô trong tháng qua. Phúc Khang nhìn cô hạnh phúc như thế liền ngồi lên ôm thẳng hai mẹ con vào lòng hôn lên mỗi người một cái. Lúc này đây căn phòng đó hơi ấm hạnh phúc gia đình loan tỏa khắp nơi khiến cho Bác sĩ Lưu và y tá Doãn cũng phải hạnh phúc lay.
Sau khi Hồng Nhi an giấc và đứa bé cũng đã no say ngủ, Viên Phúc Khang mới gọi điện thoại thông báo cho từng người về việc cậu bé đã được sinh ra đời khiến cho tất cả mọi người đều rất vui mừng. Anh cũng dự tính rằng sau tháng khi Hồng Nhi cùng đứa bé khỏe hơn thì sẽ đưa cô quay lại đất liền để tiện bề chăm sóc, ba và mẹ của Hồng Nhi cũng sẽ đến Thượng Hải ở năm để phụ cô chăm sóc đứa bé.
___________________________________________
Đúng tháng sau, Viên Phúc Khang cũng đã đứa Hồng Nhi cùng bảo bối quay lại đất liền, tất cả mọi người đều đã có mặt ở đó chờ đón gia đình hạnh phúc kia. Trực thăng vừa đáp xuống, Viên Phúc Khang tay đỡ Hồng Nhi đi vào, còn Hồng Nhi thì ôm đứa bé bên mình, cả hai cùng đi vào nhà, mọi người thật rất vui mừng khi nhìn thấy họ.
Một bữa tiệc gia đình đã được diễn ra rất đầm ấm, mọi người đều rất yêu đứa bé này.
_ Đúng là! y hệt thằng cha nó - Viên lão gia trên tay bế đứa bé nhìn đứa bé với gương mặt đầy hạnh phúc nói.
_Cha! - Viên Phúc Khang nghe thấy Viên lão gia nói điều này trước mặt mọi người liền nhíu mày phản khán
Để chứng minh cho mọi người thấy ông đã lôi từ trong túi áo của mình ra một cái ví nhỏ trong đó chứa đựng hình ảnh của gia đình ông, và tấm hình đầu tiên ngày và Viên Phúc Khang sinh ra đời, ông đã lưu giữ lại tấm hình này, luôn mang nó bên mình dù là ở nơi đâu và khi ông ngủ cũng vậy, mọi người truyền nhau tấm hình và đều gật đầu đồng ý với Viên lão gia rằng đứa bé thật sự là một Viên Phúc Khang thu nhỏ.
_ Vậy! con rễ, con và Hồng Nhi đã đặt tên cho đứa bé chưa? - Hồng Linh mẹ của Hồng Nhi lên tiếng trong sự vui mừng.
_ Dạ! chúng con muốn ba mẹ hai bên đặt tên cho đứa bé - Hồng Nhi nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Được vậy! Ta sẽ đặt nó tên là Viên Phúc Khôi, mọi người thấy thế nào? - Nhìn đứa bé say đấm, Viên lão gia đã nghĩ ra tên.
_ Được, chúng tôi thấy tên này rất hay - Cả Nguyên Thành và Hồng Linh ba mẹ Hồng Nhi cùng lên tiếng rất ưng ý với cái tên này.
_ Vậy quyết định vậy đi, đời thứ của gia tộc họ Viên là Viên Phúc Khôi.- Trước toàn thể mọi người Viên Phúc Hạo nói với mọi người trong niềm hạnh phúc cực độ.
Hồng Nhi được Viên Phúc Khang ôm rất vui mừng vì điều này, cả hai nhìn nhau hạnh phúc không thể tả. Cô giờ đây không có bất kì một mơ ước nào khi cuộc sống của cô hiện tại rất hạnh phúc.
Sau bữa tiệc vui vẻ, Hồng Nhi cùng mẹ mình lên lầu nói chuyện và chăm bé, Viên Phúc Khang ở lại cùng cha mình và cha vợ nói chuyện cánh đàn ông. Cũng hơn nữa đêm anh mới quay lại phòng, cũng chẳng thấy Hồng Nhi đâu anh có chút bực mình khi cừu con này đám bỏ rơi anh. Anh liền quay lại tìm cô ở phòng thiên thần nhỏ, quả nhiên cô đang nằm nằm gác tay trên noi ngủ, anh bước lại bế cô lên, cũng khiến cho cô giật mình tỉnh giấc.
_ Khang! Đêm nay em ngủ cùng con, sợ nó lạ chỗ - Hồng Nhi lên tiếng.
_ Đã có người lo, đêm nay anh và em ngủ cùng nhau. - Viên Phúc Khang mặc kệ Hồng Nhi. Liền bế cô ra ngoài.
Bên ngoài đã có bà vú nuôi đợi sẳn chịu trách nhiệm trông chừng đứa nhỏ để Hồng Nhi không phải mệt mỏi vì chăm con mà thay vào đó cô lại tiếp tục nhiệm vụ chăm anh. Anh bế thẳng cô vào trong phòng liền đi đến giường đặt cô lên giường, tặng cô ngay một nụ hôn nồng cháy, mãnh liệt, đói khát. Hồng Nhi hiểu ý liền muốn đẩy Phúc Khang ra.
_ Khang! Không được - Hồng Nhi thì thào.
_ Cừu con, đã tháng rồi, anh đã để em thoải mái rồi thì bây giờ em phải làm anh thoải mái như vậy mới công bằng - ánh mắt của anh đã đổi, lửa trong anh đã bùng phát, giờ có ngăn cũng không ngăn được.
Hồng Nhi có chút phản kháng nhưng rồi cũng đưa cờ trắng đầu hàng, vì nụ hôn của anh quá ngọt ngào đầy yêu thương nên cô bị anh dẫn vào lối mê tình lúc nào không hay, và đêm nay, sau năm vắng bóng chủ, căn phòng này lại được chính hai chủ nhân của nó thấp lại ngọn nến làm cho nó ấm lên, nóng lên, nhiệt độ trong phòng đã được gia tăng rất cao bởi hai con người nồn nhiệt kia. Phúc Khang do trong người có mem rượu nên anh càng ham muốn cô hơn bao giờ hết, đêm nay anh quyết không để cô yên, bắt cô phải bù đấp cho anh sau tháng ăn chay của anh.