_Phúc Khang bỏ điện thoại xuống, lòng anh chợt nhức nhói, đây là kết quả điều tra mà anh không hề muốn có. Vì sao lại thành ra thế này. Sau kết quả này có lẽ anh đã hiểu rõ hơn thứ mình cần và thứ mình phải vứt bỏ. Ánh mắt anh càng thêm căm phẩn, lấy tay xoa nhẹ giữa vần trán nhăn nhíu của mình, sau đó anh nhẹ đứng lên đi về phía căn phòng kia. Lúc này anh chỉ muốn được ở cạnh Hồng Nhi, chỉ có cô ấy mới làm anh thoải mái.
_ Khang! Anh mệt sao? - cô đang lạch cạch gõ bàn phím thì chợt dừng lại nhìn về phía con người vừa bước vào kia, ánh mắt có chút mệt mỏi.
_ Ừ! Anh tắm đã! - anh gật nhẹ đầu sau đó đi vào phòng quần áo, lấy bộ đồ ngủ rồi quay lại phòng tắm.
Hồng Nhi đã chuẩn bị sằn nước ấm cho anh, anh cần phải thoải mái mới được. Trong lúc anh đang ngăm mình thoải mái trong phòng, Hồng Nhi ngoài này đang lục đục chuẩn bị thứ gì đó cho anh. Xem ra cô lại bầy trò gì nữa đây.
Từ phòng tắm bước ra, anh đã lại nghe thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng khắp phòng, mắt chợt mở sáng, không phải chứ, vết thương cô mới lành, mà giờ lại muốn phục vụ anh sao. Anh nuốt mạnh nước bọt đi ngang qua cánh tường ngăn phòng ngủ lại, tinh thần có chút hứng thú, khi nghĩ đến bước qua tường ngăn này nếu cô lại mặc loại đầm ngủ gợi cảm thì anh sẽ không nể tình cok bị thương mà tấn công cô đâu.
Trong đầu đang có chút lạc quan liền bước qua bức tường ngăn, mọi thứ không phải như anh suy nghĩ, cô không mặc đồ sexy, cũng không phải đợi anh làm chuyện người lớn, mà là đang bài binh bố trận gì đó trên giường của họ. Anh có chút hụt hẫng, đi lại, ánh mắt mất mát nhìn cô.
_ Bảo bối! Đây là gì - anh chỉ tay về phía đống xà bần cô tạo ra..
_ Hân hạnh phục vụ quý khách. Hôm nay tôi sẽ Mat-xa cho ngài - cô cuối chào, vẻ hưng phấn, cười tươi rôi rối.
Cách đây ngày cô còn nằm chèm bẹp trên giường khi vừa tỉnh lại, sau đó ngày cô đã tung tăng phá khắp nơi rồi.Anh thật phải canh chừng cô kỹ hơn mới được.
_ Bảo bối! Em lại bầy trò gì đây? - anh nhíu mày, tay véo má cô.
_ Đừng nói nhìu. Nằm xuống nào - cô nhanh tay đẩy anh ra, đẩy đẩy xô xô anh bắt anh nằm sắp trên giường
Anh thật không thể cảng nha đầu này mà. Nên để xem cô lại bầy trò gì. Sau khi để anh nằm an vị rồi, cô bắt đầu vận công, cái cách vận công của cô, cộng với thân hình nhỏ bé của cô thật sự rất buồn cười, anh không thể kềm lòng, liền cười khấu lên. Xen ra chính xác là ở bên cô anh mới thật sự thoải mái.
Sau khi vận động xong cô bước lại chỗ anh, tay không ngần ngại lột áo của anh ra, khiến anh đơ người với hành động hết sức to gan này của cô. cô lấy tay sờ sờ nhấn nhấn những múi thịt sau lưng anh. Ánh mắt nhìn lên trời như đang xem xét điều gì đó. Hành động này của cô thật làm Viên Phúc Khang không nhịn nỗi, nó thật sự quá đáng yêu
Sau khi mò mò mẫn mẫn xong, cô mới bắt đầu phán xét
_ Khang! Thịt anh rất săn chắc nếu mat-xa theo kiểu thường thì không ăn thua. Vậy em mat-xa kiểu Thái cho anh nhé - cô ngồi lên người anh, nằm dài trên người anh, đầu ngang đầu anh, quay miệng về phía má anh nói.
_ " Chụt " bảo bối muốn làm gì thì làm - khoảng cách quá gần, không hôn thì uổn, nên anh đã lợi dụng thời cơ hôn cô cái sau đó cười vui vẻ nói.
Sau khi được sự cho phép của anh, coi bắt đầu ra tay, cô nắn, cô bẻ, cô co, cô gậy, những động tác này cứ như đánh nhau, vật lộn vậy đó nhưng không hiểu sao Khang nhà ta rất thoải mái. Anh rât dể chịu, cứ muốn cô mat-xa vậy hoài đừng ngưng.
Sau phút, Viên Phúc Khang thật sự thấy rất thoải mái. Ngược lại Hàn Hồng Nhi thì thở không ra hơi, cô có phải đã sai lầm khi đã phục vụ anh bằng cách này, thân hình anh bự hơn cô gấp mấy lần, khiến cô phải vật lộn với nó muốn ná thở.
_ Dịch vụ đến đây kết thúc, ngài có quyên đi ngủ. Tôi không chịu nổi rồi - cô phì phò, nằm thẳng trên giường, giọng thều thào.
_ Tôi chưa đã, yêu càu nhân viên làm tiếp tục.Anh biết cô mệt nhưng vẫn muốn chọc cô.
_ Ngài tự sử đi, tôi không làm nữa, người gì đâu mà bự quá không biết haizzz, tôi đi ngủ đây - cô phớt lờ anh.
Anh cười lớn vẻ rất hanh phúc trước cái cách đầu hàng đầy trẻ con này của cô, Sau đó anh ôm cô ngủ,lòng rất thoải mái, rất yêu cô vì đã nghĩ ra cách để anh thoải mái thế này.
Ánh sáng ngày mới lại đến, Hồng Nhi thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng như mọi ngày. Phúc Khang cũng hạnh phúc vô tận, tâm tình anh nay rất tốt nhưng cũng không quên hôm nay phải thế nào.. Ăn xong bữa sáng, hôn tạm biệt cô sau đó đến công ty.
Bước vào phòng làm việc, anh phải xử lý đống giấy tờ kia, hợp ban ngành, sắp xếp lịch với thư kí Lâm. Điện thoại anh reng lên. Anh nhất máy, mày đẹp nhíu lại, sau đó phung ra chữ lạnh lùng " Được " rồi cúp máy.
Sau phút, cửa phòng anh có tiếng gõ. Anh biết liền lên tiếng
_ Vào đi - sắt mặt anh trầm lại.
_ Khang! - tiếng nói êm dịu đến lạ thường
_ Nói vì sao cô làn thế - anh không chờ được liền nhấn mạnh câu hỏi, mắt nhướng lên nhìn người con gái kia.
_ Khang! Ý anh là gì em không hiểu? - cô ta nhíu mày như không hề biết chuyện gì.
_ Cô còn giả ngốc ở đây sao?. nói, Nhu Diệp Loan, vì sao cô lại làm như vậy? - anh đã thật sự mất bình tỉnh.
Hít hơi thật dài, Nhu Diệp Loan mới bắt đầu biến sắt. Tay nắm thành quyền, kế hoạch của cô tỉ mỉ như thế lại sớm bị anh phát hiện, du sao cũng không thể dấu, nay cô sẽ nói tất cả cho anh biết.
_ Đúng! Là do em làm. sao nào? Em làm vậy là sai sao? Tình yêu của em và anh bị cô ta pha vở, cô ta là kẻ thứ . Là người chen ngang, anh đã hứa với em thế nào? Mà giờ thì sao.... hả? - cô dồn hết tâm trí của mình, sự uất ức của mình.
_ Bị cô ấy phá anh là chính tay em tự phá, em hãy nhớ ngày ấy chính em là người đã lựa chọn sự ra đi, em chính là đã phá vỡ tim anh, cũng chính cô ấy là người kéo vớt cuộc đời anh, vậy hỏi ai là người đã phá đi tình yêu? - Anh lớn tiếng quát to.
_ Em làm như thế là vì anh. Em muốn mình phải thật xứng với anh. em thân là trẻ mồ côi, bạn bè chê em từ nhỏ đến lớn, em quyết tâm đi để học thật giỏi thật tốt, để làm gì, tất cả để vì anh, vì anh đó anh biết không, em đã bỏ ra năm, chỉ để xứng đáng với anh. Vậy mà khi trở về,anh lại tay trong tay với con tiện nhân đó, nó không xứng, nó không hề xứng với anh, em mới là người xứng với anh, anh hãy mở mắt to ra mà nhìn. EM MỚI LÀ NGƯỜI XỨNG VỚI ANH CHỨ KHÔNG PHẢI CÔ TA - Nhu Diệp Loan, lúc này đây như con đập vị vỡ
_ Xứng? Anh ấy đã từng nói với cô là phải xứng với anh ấy sao? - trong lúc Nhu Diệp Loan đan gào thét trước mặt Viên Phúc Khang, Hàn Hồng Nhi cũng vừa tới, cô đã nghe được câu chuyện của người. nay đã lên tiếng.
_ Con tiện nhân, mày nên im đi, đồ ranh con không biết xấu hổ.,mày nghe đây mày chỉ là đứa thay thế tao. Tao đã trở về, mày nên mau cút đi, mày không xứng đáng với anh ấy. MÀY KHÔNG XỨNG - Nhu Diệp Loan quay sang tát vào mặt Hông Nhi.
_ Anh ấy đã từng bảo cô phải xứng với anh ấy sao? - Cô bình tỉnh, cái tát rất đau nhưng cô không khóc, ánh mắt cô lại càng sâu nhìn Nhu Diệp Loan.
_ Hồng Nhi! Em.... - Phúc Khang thấy Hồng Nhi bị tát, liền lên tiếng.
Vừa lên tiếng thì anh đã bị bàn tay của Hồng Nhi đưa lên. Ý bảo rằng đừng xen vào.
_ Tôi hỏi cô! Anh ấy từng bảo cô phải xứng với anh ấy sao? - Sau khi ra lệnh cho Phúc Khang đứng đó, Hồng Nhi tiếp tục nhìn Nhu Nhi hỏi lần .
_ Mày....! - cơn tức giận đã làm Nhu Nhi mât đi lý trí liền dơ tay tính rằng tát Hồng Nhi thêm cái nữa
_ cái là đủ, giờ hãy trả lời cầu hỏi của tôi. - khí chất mạnh mẽ của Hồng Nhi không hề giảm, cô chụp lấy cánh tay của Nhu Nhi đang đưa lên sau đó trừng mắt.
_ Anh ấy..... anh ấy chưa hề nói, nhưng với cương vị của người phụ nữ của anh ấy, phải có địa vị cao mới xứng đáng với anh ấy. Mày hiểu cái gì. Tao đã phải chịu đau khổ suốt năm với cái từ này, và đã dốc lòng bỏ ra năm để có được như ngày hôm nay, Nhưng mọi thứ đã đỗ bể. Tất cả tại mày, tại mày đó con tiện nhân xấu xa. - Nhu Nhi vung tay, thét lớn vào mặt Hồng Nhi, tay thoát ra tính rằng sẽ đánh xuống.
_ Chỉ vị miệng thiên hạ thôi mà cô để anh ấy chịu đau khổ trong năm ư? Cô yêu anh ấy mà lại để anh ấy phải đau khổ chỉ vì cô chạy đi theo cái chữ gọi là " Xứng " ử?. Nhu Nhi, chị lớn hơn tôi, chị học cao hơn tôi nhưng sao đầu óc chị đơn giản quá. Có lúc nào anh ấy mở miệng bảo chị phải học cái này, biết cái kia để chỉ là XỨNG với anh ấy chưa? Tôi thây tiếc cho chị, năm chị được bên anh ấy nhưng chị lại không hiểu gì về anh ấy. Cái anh ấy cần không phải là XỨNG mà là sự yêu thương, sự bên cạnh, hơi ấm của chị thế là đủ. Anh ấy chỉ cần chị ở yên bên anh ấy thôi, đó là đã đủ, còn cái chữ " XỨNG " kia nó hoàn toàn vô nghĩa chị có biết không. - Hồng Nhi vẫn chụp lấy cánh tay đang dơ lên của Nhu Nhi, ánh mắt trừng lớn.
_ Đúng! Cô ấy nói đúng - Phúc Khang nãy giờ chứng kiến cảnh tượng không khỏi giật mình, nhưng khi anh nghe Hồng Nhi trả lời, lòng anh thật sự rất ấm áp, vì cô gái này thật sự hiểu anh.
_ Khang! Anh nói sao? - Nhu Nhi từ từ đưa tay xuống, mắt bắt đầu ngấng lệ
_ Khóc! Không còn tác dụng nữa đâu Nhu Nhi à, Hồng Nhi nói đúng, anh không cần em phải con nhà quyền quý, vị cao danh trọng. Bản thân em là trẻ mồ côi, anh lại không màn đến mà yêu thương em hết mình, em còn không hiểu sao. Sự việc lần trước anh bỏ qua, sự việc lần này anh e rằng sẽ không thể bỏ qua. Anh không muốn hạ sát em nhưng cũng không muốn nhìn mặt em nữa. Hãy quay về Pháp, anh sẽ cung cấp cho em số tiền đủ để em sống đến chết, và hãy cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Viên, chúng ta như chưa từng quen - anh lạnh lùng nhìn cô, không tia dao động..
_ Không! Khang, Nhìn em đi, em trở thành thế này là vì anh, Khang, hãy nhìn em đi, con tiện nhân kia dám chia cắt chúng ta., cô ta phải chết - Nhu Nhi như nghe phải sét đánh liền điên loan.
_ Thư ký Lâm, dặt ngay vé đi pháp cho Nhu tiểu thư, chuyển vào tài khoảng cô ấy số tiền đủ để cô ấy sống đến chết, đảm bảo rằng cô ta không có thể quay lại đây dù chỉ lần, Ấn vệ sẽ hộ tống cô ta. Làm ngay cho tôi - anh ra lệnh cho Thư Ký Lâm.ánh mắt không chút sot thương.
_ Hồng Nhi hãy đợi đấy cô sẽ không yên đâu, đợi đấy - Nhu Nhi bị Ấn vệ kẹp chặt nhưng vẫn không ngừng la hét giãy giụa