Ngày hôm nay, trời không mấy đẹp, mây đen trên đầu khá nhiều có dấu hiệu sẽ mưa. Viên Phúc Khang từ trong xe bước ra, tài xế lấy chiếc dù đen to bự chạy đến bên cửa che cho anh, rồi cùng bước vào trong nhà hàng sang trọng. Khí phách rất cao ngạo, các nhân viên trong nhà hàng có phần rung rẫy với cái loại khí này, những nhân viên nữ không khỏi ảo mộng vì thần sắc soái ca của anh.
_ Viên Thiếu! Mời... mời ngài. - Chủ nhà hàng vẻ khẩn trương.
Anh bước vào không thèm đếm xỉa tới tên chủ nhà hàng nịnh nọt kia, cứ bước theo sự chỉ dẫn của hắn đi vào phòng riêng biệt, đây chắc hẳng là phòng VIP của nhà hàng này rồi, phòng được cách âm rất tốt. Anh bước đến bàn vuông dành cho người nhưng chỉ có anh và người nữa.
Họ nhìn nhau với ánh mắt không chút động tâm,sát khí trong căn phòng lúc này rất ngột ngạc.
_ Điều tra đến đâu rồi? - Anh lạnh nhạt, cặp mắt không dao động.
_ Đã điều tra ra, đây là tài liệu, anh hãy tự mình xem. Cô ấy thế nào rồi! - người đối điện có chút lo lắng.
_ Đã tỉnh - Khang điềm tỉnh. cầm ly rượu vang
_ Tôi có thể gặp cô ấy không? - ánh mắt của người đối diện thay đổi, có chút vui mừng.
_ Vì sao? - anh nhếch miệng, tay vẫn cầm ly rượu, ánh mắt kêu ngạo nhìn cái ly trong tay.
_ Vì tôi lo cho cô ấy! - người đối diện nhíu mày, tỏ vẻ kiên cường.
_ Cô ấy là vợ tôi, không cần cậu phải lo - anh ngừng hoạt động lại, trừng mắt nhìn người đối điện, có chút ghen tức.
_ Hãy để tôi được nhìn thấy cô ấy. Tôi cũng sắp đi Pháp, sau khi xong việc này tôi cũng sẽ không còn gặp lại người nữa - ánh mắt buồn bã lộ ra.
_ vậy được! tôi tin cậu, tối nay cậu có thể đến thăm cô ấy. Sau đó tôi muốn cậu phải thực hiện lời hứa - anh nhíu mày chặc, nhìn người đối diện.
_ Được, tôi nói, tôi sẽ làm - người đối diện có chút buồn nhưng gặp được cô lần này sau đó ra đi hắn vẫn mãng nguyện, hơn là ra đi không được gặp.
Cuộc đối thoại đã kết thúc, Viên Phúc Khang đứng dậy tay không quên cầm sấp tài liều người đã ra tay hạ sát bảo bối của anh. Để lại người đối điện đang ngồi trầm tư.
h tối, Hoàng Nghiệp Du đã đứng trước của nhà họ Viên. Lòng không khỏi vui mừng nhưng lại rất buồn bã, cửa nhà được mở ra, quản gia Trần ra nghênh đón hắn vào. Căn nhà này rộng hơn so với nhà của hắn, kiến trúc theo thời đại hơn nhà hắn, và điều làm hắn không khỏi kinh ngạc đó là Viên Phúc Hạo, Viên lão gia người được giới ngầm truyền tụng là con người lãnh khốc, tàn ác nhất thời trước, nhưng nay lại là lão ông rất ôn hào, phúc hậu, lại rất ấm áp không như ông và cha hắn, rất nghiêm khắc và lạnh lùng. Được Viên lão gia đón tiếp nồng hậu, Hoàng Nghiệp Du không khỏi đố kị cùng Viên Phúc Khang. Sau khi được an vị tại ghế sofa ở sảnh lớn, anh cười ý vui vẻ với Viên lão gia nhưng lòng lại muốn mau mau nhìn thấy Hồng Nhi.
Nói chuyện được phút, từ trên lầu Viên Phúc Khang bế Hàn Hồng Nhi xuống, nhìn thấy cảnh tượng này, lòng của Hoàng Nghiệp Du không khỏi đố kị.
_ Hoàng hội trưởng! Anh đến thăm tôi à? - Hồng Nhi đang trong lòng Phúc Khang đã ló đầu ra, dù thật sự không ưa tên này nhưng hắn có lòng đến thăm cô không thể làm ngơ.
_ Đúng! Cô đã khỏe hơn? - hắn như thở phào khi cô không chán ghét hắn..
_ Tốt! Khang bỏ em xuống - cô vừa cười gật đầu với hắn lại quay qua bảo Khang để cô ngồi xuống ghế sofa
Anh đặt cô ngồi xuống sau đó ngồi kế bên cô nhưng đang muốn nhắc nhở ai kia đừng quá làm càng. Ánh mắt hất lên đầy vẻ cao ngạo của anh khiến cho Viên lảo gia bên này nhìn qua cũng biết người là tình địch. Ông không muốn làm kì đà nên đã thông báo rồi đi lên lầu nghỉ ngơi trước để lại người trẻ ngồi dưới sảnh.
_ Tôi đã khỏe cảm ơn anh đã đến thăm - cô nhẹ giọng, mỉm cười nhìn hắn.
_ Không có gì, thân là hội trưởng hội học sinh, học viên của trường gặp bất trắc như vậy đây là trọng trách của tôi - đây có lẽ là lời biện minh hay nhất mà hắn có thể nghỉ ra vào lúc này
Viên Phúc Khang ngồi im lặng nhìn hắn thay đổi chuyển biến của sắc mặt không khỏi hài lòng, xem ra cô không hề để ý đến hắn anh không phải lo sẽ mất cô, nhưng chỉ là anh phải cảnh giác việc hắn có âm mưu bắc cóc cô thôi.
_ Hồng Nhi! Em mệt chưa, hãy về phòng, anh có việc vần bàn với Hoàng thiếu gia - anh cắt ngang câu chuyện của họ.
_ À được! Vậy em lên trước, Hoàng hội trưởng cảm ơn đã ghé thăm gặp lại sau - cô vui vẻ ngoan ngoãn nghe lời anh, sau đó quay sang chào Hoàng Nghiệp Du rồi chậm rãi bước lên lầu.
_ Cậu! Vào phòng với tôi - đợi đến khi Hồng Nhi đống cửa phòng, anh mới vừa đứng dậy, tay đưa vào túi quần, chậm rãi và lạnh lùng.
Hoàng Nghiệp Du cũng không phải vì thế mà mất đi phong độ của mình, so với Viên Phúc Khang thì địa vị gia đình hắn cũng là ngang ngữa nên không có gì là phải sợ, chỉ có là gia đình hắn không có nằm trong giới ngầm kia nên việc này cũng được gọi là phải nể phần nếu muốn yên ổn.
Hắn không nói tiếng nào, cũng lạnh lùng ửng ngục oai vệ lên đi theo anh vào phong sách. Nơi đây, bóng người thật sự rất căng thẳng.
_ Cậu khẳng định đúng là người này? - tiếng anh lạnh lẽo phát ra, trên tay ném lấy sắp tài liều về phía hắn.
_ Chính xác là như thế, sau khi cho người điều tra, kết quả là thế này. Anh không tin tôi sao? - hắn nhíu mày, tay khoanh trước ngực dựa vào ghế.
Anh bún tay, trong bóng tối đi ra hơn tên Ấn vệ, xếp thành hàng ngay ngắn đợi anh ra lệnh.
_ Trong vòng phút, xác thực tin này cho tôi - anh nhướng mày đẹp về phía sắp tài liệu trên bàn ra lệnh.
Một tên Ấn vệ bước lên, tay cung kính cầm sắp tài liều sau đó cuối đầu quay đi cùng tên khác, đến kệ sách ấn nút bảo mật,cánh cửa ngầm được mở ra, những tên đó bước vào. Cánh cửa được đống lại, không gian thật sự chỉ còn lại người đàn ông sắc đá.
Họ cứ ngồi đó nhìn nhau với vẻ không hề thua tình địch, lòng rất tự tin với những gì mình có, chỉ là có Hoàng Nghiệp Du có sự mất mát vì anh đã không được sự để ý của cô, công sức lúc này của anh cũng như công cóc. Nhưng anh vẫn tình nguyện làm vì cô, không cần cô biết, chỉ cần cô được an toàn, anh sẽ làm tất cả.
Tình yêu không phải có được sẽ hạnh phúc. Tình yêu là khi thấy người mình yêu được hạnh phúc đó mới chính là tình yêu.
Nhìn nhau phút, cuối cùng cánh cửa bí mật cũng lại mở ra, tên Ấn vệ cầm sắp tài liệu bước đến bên anh, đưa lại cho anh chỉ gỏn gọn gật đầu cái chỉ ý là thông tin này hoàn toàn chính xác. Anh lúc này mày nhíu đã chặc, vốn dĩ anh không muốn tin nhưng nó là sự thật.
_ Vì sao cậu lại có được thông tin này? - anh nhìn lên, miệng có chút nghiếng ngấu
_ Cô gái đó là học sinh của trường tôi. Camera ghi lại tôi rất dể nhận ra. Cô ta chỉ là người bị sai khiến, vì hận Hồng Nhi được tôi để ý cộng thêm người đứng sau lưng kia đôn đốc. Nên hậu quả mới như vậy - anh nhìn bộ hồ sơ nói rõ.
_ Vì sao cậu lại biết đây là người chủ mưu? - anh vẫn giữ nguyên trạng thái nhìn hắn.
_ Số tiền được chuyển vào tài khoảng của cô ta từ người này mà ra, đồng thời, người này cũng có hận thù với Hồng Nhi trước đó, tôi nghĩ anh biết rõ điều này - sự việc không phải mình hắn gây ra. Mà còn có sự góp mặt của anh nữa vậy mà anh dám lớn tiếng với hắn à.
_ Được! Cậu có thể vêc. Nhân tiện tôi cho phép cậu chào Hồng Nhi một tiếng, Viên Phúc Khang tôi không phải là kẻ quá ích kỉ, để cảm ơn cậu đã thay tôi điều tra, đây là điều tôi có thể trả ơn cậu - anh nhàn nhạt đứng lên, bước ra cửa sổ nhìn về phía ánh trăng khuyết kia.
Hắn thật không thể ngờ. Anh lại khí phách oai hùng như vậy, xem ra giữa hắn và anh, Hồng Nhi ở bên anh là cách tốt nhất. Hắn căn bản khí phách này không thể so bì cùng anh, nhưng nếu Hồng Nhi có bất trắc gì, hắn sẽ không ngần ngại cướp Hồng Nhi đi.
Hắn quay đầu đi, được sự hướng dẫn của Trần quản gia, đưa hắn đến phòng Hồng Nhi gõ cửa, tiếng cô chạy lạch bạch ra mở cửa cũng làm hắn có chút rất vui. Như thể hắn được cô chào đón.
_ Á! Hoàng hội trưởng chưa về sao? - Hồng Nhi mở cửa phòng ánh mắt có chút ngơ ngác nhìn hắn.
_ Tôi đến để chào tạm biệt và cũng có vài điều muốn nói với em - hắn nhẹ nhìn cuối mình, vẻ mặt rất vui khi nhìn thấy cô.
Cô quả thật rất đẹp, đẹp hơn so với những gì hắn tưởng tượng, ngày thường đến trường. Hắn hầu như không để ý đến diện mạo cải trang của cô, chỉ yêu say đấm tiếng đàn và giọng hát của cô. Nay lại thật sự thấy được nhân sắc của cô. Hắn không khỏi động lòng.. Người con gái hắn yêu thật sự sắt nước hương trời thế sao.
_ _ Vậy mời hội trưởng vào.! - cô theo phép lịch sự. phòng ngủ của người căn bản cũng có phòng khách nên cô không ngại.
Hắn bước vào, mắt nhìn quan sát căn phòng, căn phòng này rất rộng, trang trí rất tin tế, thật sự rất ấm lòng người. Sau đó hắn ngồi xuống ghế sofa..
_ Hồng Nhi.! Thấy em khỏe tôi rất mừng, ngày mai tôi phải đi Pháp, chắc sẽ không trở về. Nếu tôi đi, liệu em có nhớ đến tôi? - đây là câu hỏi hắn ấp ủ, chỉ muốn gặp cô và hỏi rõ chuyện này.
_ Vì sao lại đi?, ấy, chắc là nhớ rồi, anh hay quấy rầy tôi thế này mà lại đột nhiên đi, nên tôi sẽ nhơz đến anh chứ hihihi - độ ngây thơ của cô vẫn không thể tránh.
_ Đây là số của tôi bên Pháp, nếu như em cần tôi bất kì lúc nào cũng có thể gọi, tôi sẽ giúp em bằng hết sức mình - hắn đưa ra tờ giấy có vẻ đã chuẩn bị trước.
_ Ấy! Hoàng hội trưởng. Tôi nghĩ không cần đâu - cô đẩy tờ giấy ngược lại.
_ Hãy cứ cầm, chỉ là để phòng thân - hắn cương quyết đưa lại tờ giấy cho cô.
Cô trầm tư, từ chối cũng không được nên cũng đã để yên tờ giấy, hắn thấy cô không còn từ chối nữa cũng có phần yên tâm hơn. Nên đã đứng dậy phớt áo, nhìn kỹ coi lần cuối rồi quay ngược ra ngoài, rời khỏi căn việt thư này.
Hồng Nhi ngồi đó nhìn tấm giấy, coi thật sự không muốn xó bất kì thứ gì liên quan đến hắn, nhưng lại không thể làm gì hơn, nên đã chủ ý đêm tờ giấy cất vào cái hộp đựng những món đồ không cần tới. Sau đó quay lại bàn làm việc của mình.
_ Ngày mai! Hãy đưa cô ta đến công ty - trong căn phòng sách tối mù, giọng nói lạnh thấu xương vừa lên tiếng, bàn tay siết chặc vò nát tờ giấy tài liệu có hình của người đã đứng phía sau vụ sát hại Hồng Nhi.