Lệ Hàn Quân lấy ra một đống đồ chơi số lượng có hạn đưa cho nó.
“Không phải cháu nói có người bắt nạt cháu, nói cháu không có mô hình đường ray tàu hỏa sao? Nhìn xem có thích không?”
Chiếc tàu hỏa này rất tinh tế, Tiểu Vỹ Ba vui mừng vỗ tay, còn nhảy cẫng lên: “Đẹp, đẹp lắm, chú đẹp trai, cháu hỏi chú nhá, có phải chú rất giàu không?”
Có thể mua đươc tàu hỏa đẹp như vậy.
“Có nhiều tiền hơn cháu nghĩ một chút.”
“Ồ, thế chú kết hôn chưa?” Tiểu Vỹ Ba chớp chớp mắt: “Nếu chú chưa kết hôn, chú có cần bạn gái không? Để cháu giới thiệu một người cho chú nhé.”
Lệ Hàn Quân nhìn Tiểu Vỹ Ba bằng ánh mắt kỳ lạ, bỗng nhiên cứng họng.
Hắn đưa ô lên trên đỉnh đầu con bé, nước mưa lăn dài theo xương ô.
Tiểu Vỹ Ba ngượng ngùng nghịch ngón tay, vừa làm nũng vừa giới thiệu: “Mẹ cháu rất đẹp, cũng rất tài giỏi, chú ở cạnh mẹ cháu sẽ không bị thiệt đâu, đến khi cháu lớn cháu sẽ báo hiếu chú, sẽ mua nhiều đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho chú, mẹ cháu rất đáng thương, lúc sinh cháu ra bị mất nhiều máu nên suýt mất mạng, bây giờ mẹ cháu vẫn…”
Nhớ đến mỗi lần eo mẹ đau nhức không ngủ được, hôm sau lại nói dối nó là nửa đêm tỉnh giấc, trong lòng nó cảm thấy rất đau xót.
Nếu có người chăm sóc mẹ thì tốt rồi…
Trong lòng Tiểu Vỹ Ba nghĩ như vậy.
Động tác cầm ô của Lệ Hàn Quân khẽ khựng lại.
Trợ lý có báo cáo lại, lúc sinh con Hứa Vy Lương bị khó sinh, nhưng nghe Tiểu Vỹ Ba kể lại thì càng đáng thương hơn. Hắn vuốt tóc con bé, mái tóc đen tuyền bóng mượt, trên đầu nó có hai khoáy, rất giống cô.
“Cháu hay gán ghép mẹ cháu cho người đàn ông khác lắm ư?”
“Đâu có!” Tiểu Vỹ Ba chu môi: “Chú là người đầu tiên cháu thấy vừa mắt đó, những người khác không xấu thì bụng phệ…”
Lệ Hàn Quân đột nhiên quỳ xuống, ôm chặt Tiểu Vỹ Ba vào lòng, hôn lên tóc nó, đôi mắt luôn kiêu ngạo đẫm nước mắt: “Tiểu Vỹ Ba, nếu chú nói thực ra chú là ba cháu…”
“Chú đẹp trai, tuy chú rất đẹp trai nhưng đừng có đi lừa người chứ. Cô giáo nói đi lừa người thì mũi sẽ dài ra, ba cháu lên trời rồi.” Tiểu Vỹ Ba tự nhiên cảm thấy vòng tay hắn rất ấm áp, có chút không nỡ đẩy ra.
Nghe thấy lời nói non nớt của con bé, trái tim hắn như mềm ra, tan thành từng mảnh.
“Cô ấy nói với cháu như vậy ư?”
Lệ Hàn Quân vừa nói, trong miệng như cảm nhận thấy vị gỉ sắt.
Mấy năm nay, hắn đã quen rồi, hắn nuốt máu bên miệng xuống, ánh mắt bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở phía xa xa, nói đúng ra, là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn, chầm chậm đi đến.
Tay người phụ nữ cầm ô, tóc dài đến vai, năm tháng không hề hấn gì với cô, vẫn như bốn năm trước, điềm tĩnh xinh đẹp.