Lệ Hàn Quân bị trọng thương, nguy hiểm đến tính mạng.
Hứa Vy Lương lại âm thầm dọn đồ đạc, rời khỏi thành phố đau thương này, những thứ liên quan đến Lệ Hàn Quân, cô không thèm nghe đến một chữ. Lúc Dung Thành đưa cô đến sân bay, hắn có hỏi cô, nếu Lệ tiên sinh chết thì làm thế nào?
Hứa Vy Lương nghĩ một hồi, nói: “Tôi sẽ cố sống lâu hơn anh ta, như vậy thì kiếp sau sẽ không gặp lại nữa.”
Lệ Hàn Quân hôn mê đúng một tháng trong bệnh viện.
Lúc mới tỉnh, đầu óc hắn có chút bất thường.
Trợ lý nói với hắn, Lệ phu nhân mất tích rồi, trợ lý cho rằng hắn sẽ nổi trận lôi đình nhưng Lệ Hàn Quân chỉ bình tĩnh ‘ừ’ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn ra cửa sổ. Trong màn đêm, những hạt mưa rơi lên trên lá chuối, rồi lại chảy xuống đất.
Tí tách, tí tách.
Hắn nghe tiếng mưa, rồi dần thiếp đi.
Thời gian vô tình vùi lấp tất cả.
Chớp mắt, bốn mùa xuân đã trôi qua.
Năm đó Lệ Hàn Quân còn tưởng sau khi động vào Hứa Vy Lương sẽ bị AIDS, ai ngờ khi đi kiểm tra thì không hề bị gì hết, trợ lý báo lại với hắn, người bệnh nhân AIDS năm xưa vốn không bị bệnh, hắn chỉ giả vờ để lừa tiền Diệp Cẩn.
Nguồn gốc sâu xa vẫn là do ông trời sắp đặt.
Hôm đó, hắn nhận được tin nhắn của giáo sư Lục ở nước ngoài, nói có một thai nhi chết não, sau khi được trị liệu đã sống lại, nhưng cách trị liệu này rất nguy hiểm, nếu thất bại thì bệnh nhân sẽ chết hẳn.
Hôm đó, hắn ra khỏi bệnh viện, mặc vest, đeo cà vạt, đi giày da. Đột nhiên hắn phát hiện phía sau có một đứa nhỏ bám theo, đôi mắt dán chặt lấy người hắn, nhìn không chớp mắt.
Bé gái đó chớp chớp mắt, đôi mắt sáng như sao trời.
Mấy năm nay, tính cách của hắn tốt hơn nhiều, thậm chí còn chủ động cúi xuống hỏi con bé: “Bạn nhỏ này, cháu đi theo chú lâu lắm rồi, cần chú giúp gì không?”
“Cháu không phải bạn nhỏ, cháu tên Tiểu Vĩ Ba, mẹ nói, đôi mắt của cháu biết nói.” Tiểu Vỹ Ba chăm chú nhìn hắn, đột nhiên chu môi: “Tại sao lại có chút không giống nhỉ?”
Lệ Hàn Quân thấp giọng cười: “Cái gì không giống?”
“Chú vừa vàng vừa gầy, ông ấy vừa trắng vừa cường tráng.” Tiểu Vỹ Ba gãi đầu, xoa xoa một hồi, lại gật đầu: “Có lẽ, cháu nhận nhầm người rồi, ôi, nghĩ cũng đúng, mẹ nói ông ấy lên trời rồi, trên trời còn có rất nhiểu tiểu tinh linh bầu bạn, chú đẹp trai, tạm biệt nhé, cháu phải đi đây, bên ngoài có rất nhiều người xấu, mẹ rất đáng thương, cháu không thể bị người ta lừa đi, nếu như vậy thì sẽ không có ai bên mẹ…”
Nói xong, Tiểu Vỹ Ba cười, như muốn rời đi, nhảy chân sáo quay người chạy mất.
Trái tim Lệ Hàn Quân khẽ đập mạnh, vẫn duy trì trạng thái cúi người, nhìn trông như gù, mãi đến khi trợ lý đến đỡ, hán mới gãi cổ: “Có thấy đứa bé gái đó giống tôi không?”
“Hả?” Trợ lý mở to mắt, há hốc miệng.
…
Gần đây Tiểu Vỹ Ba khá khó chịu.
Nó rất hay gặp chú đẹp trai, trên đường đi học gặp, trên đường về cũng gặp, thậm chí có những lúc còn gặp cả trong trường mầm non. Chỉ gặp thì thôi đi, đằng này chú đẹp trai lại tặng đủ thứ quà cho con bé, còn lén dẫn nó đi ăn KFC, mẹ rất ghét nó ăn đồ ăn nhanh.
Nó hỏi hắn, có phải có ý đồ gì xấu không?
Chú đẹp trai liền trìu mến nhìn nó rồi lắc đầu.
Tiểu Vỹ Ba bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ chú đẹp trai rất đẹp trai, chắc không phải người xấu đâu. Nó không thể ăn hôi đồ của người khác mãi, nhưng nó nhỏ vậy thì cũng không báo đáp được gì, nên làm sao đây?
Bên ngoài cửa sổ mưa to gió lớn.
Lúc tan học, Tiểu Vỹ Ba lại nhìn thấy chú đẹp trai, hắn cầm một chiếc ô đen lớn, lặng thầm nhìn đứa bé vui vẻ chạy ra từ lớp học.
Lệ Hàn Quân bước đến, giọng nói nhẹ nhàng: “Đang mưa đó, chạy chậm thôi, ướt người mẹ cháu sẽ buồn đó.”
“Ồ, chú đẹo trai, hôm nay chú mang quà gì đến cho cháu vậy?” Tiểu Vỹ Ba quấn quấn tóc, tuy ngại nhưng con bé thầm nghĩ bản thân là một cô gái bé nhỏ ai gặp cũng yêu, cho nên có vòi chú đẹp trai một lần cũng không sao nhỉ.