Solo: Loli666
=======================
Một bầu trời xanh thẳm phía bên kia cửa sổ lớp.
Những cánh hoa anh đào bay lả lướt qua sân trường theo làn gió xuân.
Hôm nay là một buổi chiều dễ chịu.
Nhưng tôi hiện giờ đang ngồi tại bàn với hai tay ôm đầu.
“Tệ rồi… thực sự, mình nên làm gì đây?”
Chỉ có duy nhất một lý do khiến tôi lo lắng.
Không cần nói cũng biết đó là về em gái của tôi.
Người đáng lẽ phải ghét tôi tới chết, lại đang cố thôi miên để khiến tôi đổ em ấy.
…không, đó những từ ngữ mạnh để não tôi xử lý.
“Mình không bao giờ ngờ rằng Shizuku lại như vậy…”
Shizuku hiện ngồi sát bên cửa sổ trong góc lớp và đọc sách.
Chúng tôi là hai anh em chênh nhau chừng một năm tuổi nhưng vẫn học cùng khối, và đều là kouhai tại trường trung học.
Một em gái như vậy gần như… không, phải là chắc chắn đang coi tôi là đối tượng khác giới. Tuy không biết điều gì đã dẫn tới cớ sự này, nhưng tôi khá chắc bởi em ấy đã cố thôi miên tôi.
Thật khó mà không hạnh phúc khi được yêu bởi một cô gái xinh đẹp. Tuy nhiên, vấn đề là tôi với Shzuki là hai anh em.
Có thể không cùng huyết thống nhưng sự thật thì vẫn không thể thay đổi.
“Haa…..”
Mặc cho tất cả chuyện đã diễn ra, Shizuku quay về làm kiểu em gái cọc cằn như bình thường.
‘Cà vạt bị lệch kìa. Anh thực sự không thể tự lo nổi vẻ ngoài của mình đấy à? Đồ đáng kinh tởm.’
Hướng ánh mắt khinh bỉ, em ấy chỉnh lại cà vạt cho tôi trước cửa nhà, đúng hơn là thắt cổ tôi gần chết, nguyền rủa tôi rồi mới nhanh tới đi tới trường.
Và bây giờ, Shizuku chỉ đang đọc sách với biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt.
‘….mình tự hỏi loại sách mà em ấy lúc nào cũng đọc đó là gì.’
Tôi chợt nghĩ, trong khi tiếp tục nhìn về phía em ấy.
Là một tiểu thuyết gia, tôi nghĩ mình đọc sách nhiều hơn hầu hết mọi người.
Cuốn mà Shizuku đang đọc to cỡ sách mềm nhỏ với phần bìa khái quát mà đôi khi đi kèm theo khi bạn mua chúng từ hiệu sách.
Khái quát mà nói, bề ngoài và thái độ của Shizuku thường sẽ gợi tới dạng tiểu thuyết thuần văn học và lãng mạn…
“Có vẻ con người không phải lúc nào cũng như ta thấy.”
Ví dụ điển hình như việc người mà rủa tôi chết ngày qua ngày, lại đi thôi miên khi tôi còn đang ngủ ấy.
“Ak-kun, mắt ông lại trông vô hồn rồi kìa.”
Lúc dạ dày tôi bắt đầu quặn lên khi nghĩ tới tương lai, cô bạn thời thơ ấu, Rinko tới bắt chuyện. Cô ấy giống như một chiếc máy lóc không khí, có thể khiến lớp của chúng tôi bình tĩnh lại chỉ với bầu không khí mờ nhạt.
“…đâu phải việc của bà.”
“Dù biết là vậy nhưng tui vẫn bận tâm, bởi tui thích ông nhiều lắm đó”
“Vâng vâng, cảm ơn.”
Sau màn giao tiếp như thường lệ, Rinko rướn mặt tới gần và rầy la tôi.
“Tui đoán lại có chuyện gì xảy ra với Shizuku-chan phải không?”
“…không có gì đặc biệt cả.”
“Fuun~ vậy là đúng rồi. Hẳn là thứ gì đó lớn lắm.”
Cô bạn thời thơ ấu tinh tế của tôi quả thực có một trực giác sắc bén đến bất ngờ. Rắc rối rồi đây.
“S-sao mà bà chắc kèo thế chứ?! Tôi đã bảo là không có gì mà!”
“Ak-kun luôn đánh mắt đi khi nói dối đấy. Ông còn có thói quen cạ mũi nữa.”
“Tsu!”
Đúng như mong đợi từ bạn hồi nhỏ… cô ấy biết rõ tường tận thói quen mà đến cả tôi còn không biết!
“Sao vậy? Ông đau ở đâu ư? Có muốn tui cho gối đùi không?”
“Bộ bà là mẹ tôi à?”
“Tui thích làm nee-san hoặc bạn gái của ông hơn là mẹ đấy, thế thì sao?”
“85 điểm.”
“Oh, cao phết nhỉ.”
“Bởi việc gối đùi khá là gian lận mà.”
Khi cả hai tiếp tục tán gẫu vẩn vơ như mọi khi, tôi cảm thấy một ánh nhìn lạnh toát từ phía sau. Và khi tình cờ quay lại…
“Hee!!”
Shizuku đang nhìn như thể sắp lao tới đâm tôi vậy. Tôi còn cảm thấy người mình vừa thủng ở chỗ nào đó nữa.
…có lẽ cơn đau nằm ở dạ dày.
“Uwaa— em ấy thực sự đang lườm ông kìa.”
Dù tôi đang bị găm bởi một ánh mắt đủ khiến rắn cũng bỏ chạy, cô bạn thời thơ ấu lại vô tư uống hộp nước hoa quả một cách đáng yêu.
“Oi-oi!! Nếu để em ấy nghe thấy thì sẽ có người mất mạng đấy…!!!”
“Oh, ai cơ?”
“Thằng này chứ ai!!!”
Giọng tôi vang khắp cả lớp.
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng ghế đổ.
“Ah, Shizuku-chan đang đi tới đây với khuôn mặt đáng sợ lắm kìa.”
“Heeeeee!!! Tại sao chứ!!!”
“Hẳn là bởi Ak-kun lớn tiếng quá đó.”
“Vô lý quá rồi đấy!”
Và rồi Shuzuku, người vừa hạ nhiệt độ lớp học xuống còn 2°C với aura lạnh toát của mình, tiến lại gần hai chúng tôi.
“Y-yo Shizuku, em cần gì từ anh à…?”
“Tên anh ngu ngốc, đi theo tôi một chút.”
“Khoan đã, anh cần chuẩn bị cho tiết tiếp theo…”
“Hả?”
“Ah…xin lỗi. Anh đi ngay.”
Tôi dám chắc em gái tôi sẽ sắp biến thành một kẻ cai trị tối cao, chỉ với một từ thôi mà tôi đã mất ý chí chống trả rồi.
“Shizuku-chan, chẳng phải như thế là hơi quá sao?”
Rinko hiền hòa nói, như để không chọc giận Shizuku.
Là người cọc cằn, nhưng trước một Rinko tinh tế, tôi không nghĩ Shizuku định nhận một đòn đau đâu.
“…oh, vẫn ở đây sao? Cô tầm thường đến mức tôi chẳng hề nhận ra luôn đấy.
Yep, không ổn rồi. Em ấy vừa chơi thêm một đòn khác kìa.
Tuy nhiên, kể cả sau lời kích động kia, Rinko vẫn mỉm cười và không chút xao động.
Đó là lý do mà tôi gọi cô ấy là máy lọc không khí! Dù cho có là bầu không khí ngột ngạt nhất thì cũng sẽ lắng xuống chỉ với một nụ cười!
Tôi biết Rinko sẽ có thể kiểm soát được tình hình với vài câu nữa thôi.
Quả nhiên có thể trông đợi vào Rinko mà! Tuy rất vô tư lự nhưng cô ấy luôn rất đáng tin cậy khi cần thiết, ví dụ như hiện giờ!
“Sao em có thể nói thế khi vừa nhìn cả hai tới chết thế? Lẽ nào em ghét việc người anh trai yêu quý của mình bị cướp mất?”
Uh oh, hình như cô bạn máy lọc không khí đang gặp chút trục trặc thì phải…
Cô ấy vừa ném thêm dầu vào trước mặt một đám cháy điên dại kia kìa.
“Ha? Tôi không quan tâm. Bộ tôi từng nhắc tới việc đó vào lúc nào à?”
Tôi thực sự không thể tin đây chính là người em gái vừa thôi miên và đòi tôi hôn hôm qua.
“Shizuku đang siêu chăm chỉ vì một người không hề quan tâm sao? Bất kỳ cô gái nào có cảm xúc tương tự với Ak-kun thì đều bỗng nhiên quay sang ghét cậu ấy vào ngày hôm sau, có phải không nhỉ?”
Eh…? Đó là lý do cho điều đó ư…?
Tôi đã tưởng rằng họ đều ghét tôi chứ…
“…thứ một màu chết giẫm, lúc nào cũng vậy.”
“…Shizuku-chan nên trưởng thành và phát triển thêm một chút đi… như tính cách chẳng hạn… ồ phải rồi! Cả ngực nữa nhé!”
“……..”
“……..”Xin được báo cáo, Ichigaya đây. Vâng, và trận đấu giữa em gái và bạn thuở nhỏ của tôi đã bùng nổ tại lớp 2C trường phổ thông Misaka. Sát thương đã là vô cùng nhiều với hai cái lỗ lớn trên người tôi, kéo theo bầu không khí trong lớp.
Xin phép được tiếp viện ngay lập tức. G-gì cơ?? Ý anh là sao khi bảo tôi ngồi im ở đây!? Cứ thử đặt mình vào hoàn cảnh tương tự đi rồi biết! Đó không hề diễn ra tại phòng báo cáo trên TV đâu! Tôi thực sự đang nằm ở chiến tuyến đấy!!!
“Fuun~ sao cũng được. Cô chỉ tỏ ra gan dạ hôm nay thôi… đi nào, thằng anh ngu ngốc.”
“geho!”
Với một nụ cười nhếch môi cùng lời tạm biệt, Shizuku kéo cà vạt của tôi khi tôi rời khỏi thế giới giả tưởng của mình và bước ra khỏi lớp.
Tôi cố đưa mắt xin lỗi Rinko hết mức có thể, dù không chắc cô ấy có hiểu được hay không.
“….gặp lại cậu sau, Ak-kun.”
Rinko cũng nở một nụ cười tương tự Shizuku.
***
Bầu không khí bụi bặm và ẩm ướt.
Tôi đã bị Shizuku bắt cóc và mang tới trước cửa tầng thượng.
“Này Shizuku, dù có nghĩ kiểu gì thì đó không phải cách giải quyết đâu.”
Tôi dùng hết mọi phẩm giá của một thằng anh mà quở trách.
Tuy nhiên, em gái tôi không thèm ngó ngàng lấy một từ mà lục lọi trong túi áo.
K-không lẽ nào….!!
“Nhìn vào đồng 5 yên này.”
Đúng như tôi dự đoán, Shizuku lấy ra vật để thôi miên— đồng xu với sợi dây nối lại.