Solo: Loli666
==============================
“Vậy…hôn tôi đi.”
“Gì cơ…..?”
Trên chiếc ghế sofa mềm mại trong căn phòng khách tối tăm, tôi chẳng thể hiểu nổi lời nói từ Shizuku.
“Tôi nói…hôn tôi đi!!”
Em gái, người đúng ra phải ghét cay ghét đắng tôi, giờ đang nhướng cặp lông mày đáng yêu cùng đôi tai đỏ chót và xin tôi hôn em ấy.
Không, thật lòng đấy, tôi không thể hiểu nổi…!
“Đ-đừng bảo là anh không hề bị thôi miên…?”
Shizuku đổ mồ lạnh nhìn tới với biểu cảm cứng đờ.
Bên cạnh đó, em ấy đang cầm một chiếc búa lớn.
“K-không, đâu phải như thế…? A-anh hoàn toàn bị thôi miên mà…?”
“...T-thế thì, anh nên nghe lời đi chứ!”
Shizuku nắm lấy ngực tôi mà lắc cùng đôi mắt đẫm lệ.
Chết tiệt…! Nếu không nói dối bằng cách nào đó, tôi sẽ phải tiễn biệt nụ hôn đầu cho em gái của mình…! Không cần biết trong mấy bộ light novel thế nào, nhưng ngoài đời thực thì làm gì dễ đến thế!
Nhưng, tôi nghĩ mình biết cách thoát rồi!
Phải! Thằng này là một tiểu thuyết gia romcom đấy nhé!
Nếu nhân vật chính không đầu đất, não ngắn và thiếu sự tinh tế thì mấy bộ romcom sẽ tiến thẳng đến happy ending và kết thúc chóng vánh. Vì thế, khi mà nam chính tiến tới một người, bạn sẽ phải khiến cậu ta nói một câu khù khờ đủ để dựng flag! Tất nhiên, đó cũng chỉ là dự kiến!
Dù sao thì, nếu viết ra được một thằng đủ tệ hại để bẻ flag thì tôi đây cũng có thể vào vai tương tư….có lẽ thế!
Giờ hãy cố né tránh việc bị người em gái thôi miên và hôn; phải tránh xa hoàn toàn khỏi tình tiết như trong ero doujin!
Tôi giải phóng năng lực bẻ flag đã được mài dũa qua việc viết tiểu thuyết để chống lại em gái mình.
“Ano~ thật xin lỗi, thưa quý khách. Tủ lạnh hiện đã trống trơn hết rồi~”
“Dừng lại, tôi không có nói về cá. Anh đùa đấy à? Muốn chết phải không?” [note36962]
Shizuku giơ búa lên cao.
“Ahh! Xin lỗi vì sự bất tiện! Nhưng quý khách không được mang búa vào cửa hàng…..! Ahh! Chúng ta gặp rắc rối rồi!!”
“Thằng anh khốn kiếp… việc thôi miên mang lại hiệu quả thật lố bịch… mình nghĩ nó đã khiến ổng kéo về ký ức đi làm thêm… khá là rùng rợn đấy.”
Sau màn chống cự tuyệt vọng, tôi đã khiến em ấy hạ búa xuống. Tuy nhiên, tôi cảm thấy mình vừa đánh mất thứ gì đó vốn có của một con người.
Không, nhưng…! Đây chính là thời cơ!
Shizuki giờ đang nhìn như thể tôi là rác rưởi.
Sự lạnh lẽo từ đôi mắt đó đủ để đóng băng tình yêu ngàn năm mặn nồng luôn ấy.
Thật khó để hiểu được vì sao đứa em gái luôn ghét tôi giờ lại muốn hôn! Dù sao thì, tôi phải tránh điều đó!
Kiểu diễn biến về một nụ hôn giữa nam chính và em gái là thứ mà cả tôi, một thằng yêu thể loại em gái, cũng thấy ngờ vực!
“…onii-chan, hôn. Không biết. Vì là trai tân. “
“...thằng anh chậm hiểu…bị thôi miên rồi mà vẫn ngu ngốc…”
Một vùng an toàn nằm giữa mục tiêu của tôi và Shizuku: việc thôi miên đã thành công nhưng có chút thất bại. Tôi không còn cách nào khác ngoài dẫn đến tình cảnh này!
Và rồi em ấy phải xóa ký ức của tôi và kết thúc việc thôi miên…!
Tôi đang cố làm mấy vẻ mặt kiểu thôi miên thất bại (dù không biết chắc làm thế nào), và phát ra vài âm thanh bối rối.
“Kisu? Nó là gì? Có ngon không?”
“Mặt mũi kiểu gì thế? Thật kinh tởm, muốn tôi đánh anh tới chết hửm?”
“a...xin lỗi.”
Trước một Shizuku mang biểu cảm ác quỷ, mấy hành động khù khờ hoàn toàn vô dụng.
Tôi quá sợ hãi đến mức nghĩ rằng mình sắp bĩnh ra quần.
“Đành chịu vậy…hôn là một cách…để cặp đôi…xác nhận tình yêu dành cho nhau…”
Em gái tôi nói với vẻ hoàn toàn xấu hổ và bối rối.
Vẻ mặt này, dù cho có nghĩ rằng tôi đã bị thôi miên thì… có vẻ, em ấy vẫn chưa sẵn sàng cho việc này chăng…?
…nếu vậy, hãy tiến hành phản công nào!
“Hôn, chính xác là em định hôn như thế nào?”
“Eh…”
“Vậy đó là kiểu hôn nào vậy? Thì đó cũng là một vấn đề đấy, phải không? Nếu người bị thôi miên không được chỉ dẫn cặn kẽ thì sẽ khó mà thực hiện, bởi có rất nhiều kiểu hôn mà, đúng chứ? Gần đây, có không ít lời than phiền kiểu đó nên tôi muốn cẩn thận và lắng nghe cẩn thận~ Xin thứ lỗi~”
“Aaa… anh… có thực sự bị thôi miên không đấy…?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đã bị thôi miên cực mạnh.”
Shizuku tỏ ra rối loạn.
Tôi đã lật kèo và hoàn toàn giành lấy quyền kiểm soát!
Shizuku rất kiêu ngạo.
Không đời nào em ấy sẽ trả lời một thứ xấu hổ như『Chính xác tôi muốn hôn như thế nào』trong tình huống này đâu.
Giờ thì, chạy khỏi phòng trong sự xấu hổ đi!
Khỏi phải lo! Anh nhất định định sẽ quên hết mọi chuyện đã diễn ra cho!
“Đ-đó…đ-đó là”
“Huh? Là gì cơ? Tôi không thể nghe được, giọng em nhỏ quá.”
“U…u-um..!”
Shizuku bấu chặt vào mép chiếc áo thun như sắp xé rách nó, và tuyệt vọng thì thầm.
“T-thì…một chút…mạnh bạo…như đẩy tôi xuống ghế sofa…r-rồi…nói rằng ‘mày không phải em gái, mà là con đĩ của riêng tao’ …đồng thời giữ chặt tôi lại bằng tay và…h-hôn…!”
Khoan, tôi là người đã dựng nên tình huống này và đây là chi tiết.
…dừng đã, giờ không phải lúc để tán tỉnh!!!
Ý em là cái quái gì thế? ‘mày không phải em gái, mà là con đĩ của riêng tao’??
Đó là lời tuyên bố ở mức độ xuất hiện bên trong mấy bộ doujinshi đấy. Không đời nào tôi có thể nói ra một chuyện xấu hổ như vậy!!
Từ từ tôi ơi, bình tĩnh… bình tĩnh lại!
Có rất nhiều tôi muốn nói tới, ví dụ như sự thật bất ngờ rằng Shizuki là một M hoặc cách nói kia quá là thô. Nhưng bởi Shizuku đã dàn xếp tình cảnh này nên tôi phải hành động như thể bị thôi miên! Đó mới chính là vấn đề!
Không không không không không…
Hôn đứa em gái M của mình theo kiểu siêu S, đồng thời phun mấy lời sỉ nhục đủ khiến tôi chết vì xấu hổ đấy.
Tôi không thể bình tĩnh được…!
“…tôi biết anh muốn vậy mà! Nhanh mà làm đi! Đồ biến thái!”
Này, anh không muốn bị nói thế bởi một người như em đâu!
“X-xin hãy đợi một chút~”
“T-tôi không thể chờ lâu hơn nữa!”
Shizuku nồng nhiệt nằm xuống sofa.
Với chiếc áo thun và hotpants, em ấy làm dáng vẻ ngoan ngoãn trong khi phô ra phần bụng và cặp đùi mềm mại.
“N-nhưng mà, anh em ruột lại làm mấy chuyện này thì không tốt đâu…”
“Cái gì? Anh không định làm sao? Vậy là việc thôi miên không hiểu quả? Nếu dám dối trá, tôi thực sự sẽ giết anh rồi tự sát đấy.”
“K-không phải~ anh chỉ đùa thôi~”
“Thế thì làm nhanh đi!”
Thôi xong rồi.
Và thế là hết.
Tôi bị thôi miên và nếu không làm theo lệnh thì sẽ chết.
Nhưng nếu làm thì tôi cũng nghẻo vì xấu hổ.
Dù có đi đường nào thì đều chỉ có ‘Chết’. Cái thể loại game mẹ gì đây chứ?!
“…….”
Shizuku nhìn vào tôi đầy thèm khát.
Trong khi bên tay phải là một chiếc búa—một lợi thế rằng khi em ấy đã vung thì không thể nào trượt đươc.
“….!”
Tôi hít lấy một hơi sâu và chuẩn bị tinh thần.
Nếu phải chọn chết về thể xác hay chết trong lòng thì tôi xin chọn vế sau!
“Kyaaa!!”
Bằng một tay, tôi nắm lấy hai cổ tay của Shizuki và giữ chặt lên trên.
“N-này, đồ cầm thú! Chuyện này không phải điều mà anh em nên làm với nhau! Dừng lại đi!”
Đó là câu của thằng này mới đúng!
“M-…Mày không phải em gái!! M-mà là con điếm…c-của riêng tao!!!!”
UWAAAAAA!!! Tôi muốn đi chết!!!!
“N-ngầu quá…”
Gu em thực sự kỳ lạ quá rồi đấy!
Câu đó thì ngầu chỗ nào cơ chứ!
Shizuku nhìn thẳng vào tôi.
Em ấy đã hoàn toàn bật công tắc.
Tôi hạ quyết tâm rồi từ từ tiến mặt lại gần.
“…onii-chan…tới đi…”
Bờ môi mọng cùng khuôn mặt ửng đỏ quyến rũ, Shizuku nhắm đôi mắt ươn ướt lại.
Tuy có hơi đổ mồ hôi nhưng mùi hương đó mê hoặc đến lạ.
Có lẽ cũng vì vậy mà khiến tôi đánh mất lý trí của mình.
Hướng tới người cha quá cố, nụ hôn đầu của con lại dành cho em gái của mình. Cũng như bởi một chút sự thôi miên, con xin lỗi vì mọi thứ.
Đôi môi của cả hai sắp chạm lấy nhau.
Đúng lúc ấy…
Âm thanh cửa trước mở ra với một tiếng bang.
“Tsu!”
Shizuku nhanh như chớp thoát khỏi sự khống chế của tôi và ngồi phắt dậy. Em ấy sau đó bấu chặt lấy mặt tôi.
“Được rồi…!? Khi tôi vỗ tay, anh sẽ quên hết mọi thứ vừa diễn ra trong lúc thôi miên…! Và khi bị thôi miên lần nữa, anh sẽ trở thành người anh trai yêu tôi hơn mọi thứ, như vừa nãy… hiểu chưa?!!”
“R-rõ…!!”
Và khi Shizuku vỗ hai tay lại một cách đáng yêu, mẹ cũng tiến vào phòng khách.
“Mẹ về rồi~— ôi chà, hiếm khi hai đứa lại ngồi trên ghế cùng nhau đấy. Có chuyện gì sao?”
“…..”
Em ấy im lặng đứng dậy còn tôi thì giữ khuôn mặt kiểu ‘mình đang làm gì vậy?’.
“Này thằng anh khốn kiếp, lỡ cái mùi đó ám lên tôi thì sao? Thật kinh tởm. Sao anh không ngã xuống cống rồi chết giùm đi?”
“Eh…..?”
Tôi đã đánh mất cảnh giác bởi sự thay đổi kia.
Nhưng giờ, tôi đang trong tình trạng không bị thôi miên nên phải hành xử bình thường!
“…A…cái? Sao anh lại ở đây?”
Nghe câu nói trên của tôi, Shizuku trông thoáng nhẹ nhõm và nhanh chóng rời đi.
“Ara ara, hai đứa hôm nay thân thiết quá nhỉ?”
Tôi thở một hơi dài trong khi đau khổ bởi sự hiểu nhầm của mẹ.
Từ giờ, tôi không thể biết được khi nào Shizuku sẽ lại thôi miên tôi.
Tôi nằm hụp xuống chiếc ghế sofa thơm tho. Suy nghĩ về những chông gai sắp tới khiến dạ dày tôi quặn đau.