Solo: Loli666
=================================
Đã là giữa tháng sáu; bài kiểm tra giữa kỳ đã qua được hai tuần.
Mùa mưa kéo dài cũng kết thúc, thay vào đó là ánh mặt trời thong khô mặt đất ẩm ướt.
Mùa hè ở Nhật rất là giống với vùng nhiệt đới.
Tại lớp học khi trường, điều hoà chỉ được bật ở vài khung giờ nhất định, tôi đưa kết quả bài kiểm tra cho Hayami với mặc cảm tội lỗi. Ngồi kế bên tôi là Shizuku.
“Nực cười…! Không thể nào…!”
Hayami nhìn vào phiếu trả lời của tôi không chớp mắt. Hầu hết các môn đều trên 95, còn toán và hoá học là điểm tuyệt đối. Trái lại, phiếu trả lời của Hayami chỉ trong tầm 80-90 mà thôi.
“Vẫn chưa xong đâu…! Mày phải đứng nhất cơ.
Kể cả có hơn tao thì cũng không thể đánh bại Sasaki-san được!”
Với tông giọng như rít lên, Hayami chạy vội tới chỗ Rinko.
“Sakasi-san! Cho tôi xem phiếu trả lời của cậu! Tất cả các môn!”
“Eh… được thôi, nhưng mà…”
Bạn thuở nhỏ của tôi cau mày; rõ ràng cô ấy đang diễn mà thôi. Hayami được đưa cho tờ phiếu được chuẩn bị từ trước.
“Không thể nào…!”
Hayami tính đi tính lại tổng điểm của bài kiểm tra. Tiếc rằng, điều đó chẳng thay đổi gì cả.
Tôi đứng nhất còn Rinko thứ hai.
Môn có điểm trung bình thấp nhất là toán. Nhờ nỗ lực không ngừng từ Rinko mà tôi đã đạt đến 83 điểm nhưng Hayami chỉ bết bát với 69.
Vậy là đủ để phân định thắng thua.
Nói là vậy, nếu Rinko mà không đổi phiếu trả lời thì tôi sẽ thua cô ấy về tổng điểm và đứng thứ hai rồi. Tất nhiên là cũng thua cược luôn.
“Chết tiệt…!”
Hayami cực kỳ tức tối. Tôi cũng chẳng biết nói gì hơn. Tôi là kẻ gian lận để chiến thắng còn Hayami hẳn đã phải rất vất vả học tập.
“Như tôi đã nói. Chỉ cần Onii-chan của tôi nghiêm túc thì chuyện này chẳng có gì khó.”
Shizuku trông còn chắc cú về chiến thắng hơn cả tôi. Dường như em ấy thực sự tin vào sức mạnh của thôi miên.
“Chưa đâu… chuyện này vẫn chưa kết thúc.”
Hayami đấm xuống bàn và quắc mắt nhìn tôi.
“Vẫn còn cuộc thi chạy tiếp sức ở hội thao… Khi đó sẽ chẳng còn chuyện ăn may đâu; đừng mong có thể thắng lần nữa.”
Hắn ta nói đúng, không có cách nào để gian lận trong cuộc thi chạy giống như bài kiểm tra.
Cả hai có thể so về trình độ học thuật nhưng lại quá cách biệt trong khoảng thể chất. Dù tôi cố hết sức cũng chẳng thể bằng một móng của gã.
Tôi phải đánh bại át chủ bài của đội điền kinh trong một cuộc đối đầu trực diện.
…Mà không thể không có sự chuẩn bị.
“Này…để xác nhận thôi, ai là người cán đích ở cuộc thi chạy tiếp sức là người thắng, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Cả hai đều phải làm người chạy cuối và phân định thắng thua. Đừng bảo là mày muốn rút lui…”
“…Tất nhiên là không.”
Sau khi đã xác nhận điều kiện cá cược, việc còn lại là cố đạt được nó thôi.
“Nếu tao thắng, Shizuku sẽ hẹn hò với tao. Còn nếu mày thắng, à thôi, chẳng đáng để bàn tới.”
Khoé môi hắn cong lên hết cỡ. Trái tim và tâm trí tôi cũng theo đó sôi sục.
Sự táo tợn của Shizuku, một lời nói không cần thiết đã ném tôi vào tình cảnh này. Dù cho tôi có thua và Shizuku phải hẹn hò với Hayami thì hẳn đồng phạm nào đó biết hết mọi chuyện sẽ chỉ nói ‘Đáng đời’ mà thôi.
Tôi hoàn toàn không ngờ tới thảm hoạ này. Nhưng tinh thần chiến đấu của tôi lạ thay lại không suy giảm.
“Shizuku sẽ không làm gì cả.”
Tôi nói với Hayami.
“Đừng to mồm khi mày còn chẳng có cửa thắng…!”
Hắn rướn người qua bàn và nhìn tôi từ khoảng cách gần. Một kẻ gà mờ vừa to mồm gáy bẩn trước át chủ bài đội điền kinh. Đó là một chuyện nực cười đến phát bực.
“Chưa đấu sao biết.”
Tôi sẽ thắng dù cho có phải dùng mưu hèn kế bẩn. Tất cả sự quyết tâm ấy chỉ đến từ một sự thật bất biến.
“Tôi là anh trai của Shizuku cơ mà.”
Tôi cố hết sức nở một cười tự tin trước Hayami, người vừa có đôi chút lay động.
***
“Haa… haa….!”
Hiện đang là 10 giờ tối.
Tôi ngồi ở hiên trước cửa nhà trong lúc lau mồ bằng chiếc khăn quấn quanh cổ. Tôi đã chạy lên rồi xuống con dốc xuống nhiều giờ liền. Chiến lược sẽ không hoạt động nếu tôi không thể chạy 100m trong một thời gian nhất định. Dù cho có là kế hoạch của Rinko thì nỗ lực của tôi vẫn là mấu chốt.
Khi đang cố ổn định lại hơi thở, tôi nghe thấy tiếng động từ phía sau.
“…Làm tốt lắm.”
Đứng ở cửa vào, Shizuku có phần xấu hổ. Con bé đưa cho tôi một chiếc khăn khô.
“Cảm ơn em.”
Nói rồi, tôi đổi chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi của mình với cái mới và lau nốt chỗ còn lại.
Shizuku ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.
“Nè.”
“Gì thế?”
“…Onii-chan, anh đang cố gắng vì ai vậy?”
Shizuku vừa nói vừa nhìn vào con đường phủ dưới ánh trăng. Còn tôi thì chẳng cần suy nghĩ.
“Tất nhiên là vì em rồi.”
Kể cả tôi không bị thôi miên thì câu trả lời và sự cố gắng này vẫn sẽ không đổi.
Tôi là anh trai của Shizuku. Không cần lý do để cố hết sức vì em gái của mình.
“Anh làm tất cả là vì em gái của mình?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Em hiểu rồi…”
Shizuku xác nhận lại tác dụng của thôi miên. Con bé hẳn phải biết rõ hơn ai hết về sức mạnh của nó… Dù không thực sự hoạt động, nhưng khi em ấy thôi miên và đưa ra nhiều yêu cầu vô lý, tôi đều đã vượt qua tất cả nên con bé chẳng còn gì phải nghi ngờ về nó nữa.
“Em là em gái quý giá của anh. Cứ yên tâm, anh sẽ không bao giờ để Hayami động vào em đâu.”
Shizuku hẳn cũng thấy lo lắng. Nếu tôi thua, em ấy sẽ phải hẹn hò với Hayami.
Con bé đã đưa ra lời thách thức trong lúc nóng giận khi nghe thấy Hayami nhạo báng tôi, nhưng khi đối mặt với nguy hiểm cận kề, sự ngờ vực hẳn sẽ xuất hiện. Nếu là tôi thì cũng sẽ vậy thôi.
Một cơn gió ẩm thổi qua, những đám mây che đi mặt trăng khiến cảnh vật tối lại.
“Này, nhìn qua đây.”
“?”
Shizuku lấy ra đồng năm yên được buộc một sợi chỉ.
“Hãy quên mọi điều mà anh sắp nghe.”
“….Oh, được rồi.”
Tôi không chắc Shizuku định làm gì nhưng con bé đã dùng đến việc thôi miên. Tôi lắng nghe cẩn thận những lời con bé sắp nói.
“Em chưa từng muốn làm em gái anh.”
“Hả?”
Đôi mắt Shizuka dần tối lại, hẳn là vì nước mắt.
“Em quyết định dùng thôi miên để truyền vào đầu anh thứ tình cảm giả tạo với em gái. Và đến giờ, tất cả cũng chỉ có vậy. Một vai diễn cho tới cuối đời, rằng em chỉ là một đứa em gái…”
“……”
Tôi không đáp lại. Tất cả quá đường đột để tôi có thể bắt kịp.
Tôi đã tưởng Shizuku sẽ hạnh phúc nếu được ở bên cạnh tôi dù cho phải dùng tới thôi miên. Tôi tin đó là tất cả những gì Shizuku cần để mỉm cười thật sự một lần nữa.
“Con ả một màu đó nói đúng… Có được một thì sẽ muốn mười. Nhưng em đã đi tới ngõ cụt rồi. Cảm xúc của onii-chan chỉ là một con ốc trống rỗng được tạo ra bằng thôi miên.”
Kể cả Shizuku có thôi miên tới cỡ nào, dù cho mối quan hệ giữa cả hai có ra sao thì sự thật vẫn không đổi rằng con bé ‘đã ép buộc bằng cách thôi miên’. Trái tim Shizuku không khỏi nhói đau vì điều đó.
Được ai đó yêu thương thật lòng là điều không gì sánh bằng. Khao khát về một tình yêu vô điều kiện sẽ tạo cho ta động lực thúc đẩy mối quan hệ.
Nhưng thôi miên thì không. Đó là điều bất khả thi với một mối quan hệ giả tạo.
Sự day dứt lương tâm, sự giả dối của thôi miên. Chúng tạo thành thứ chướng khí ngột ngạt đầy hối hận và đau đớn.
Chỉ che phủ cảm xúc thật của họ bằng chiếc mặt nạ ‘thôi miên’, nó chẳng khác nào tra tấn tâm trí nạn nhân và làm hại những người xung quanh.
Không có tương lai cho mối quan hệ xây nên từ dối trá và thúc ép bằng sự giả tạo. Rinko đã ném vào mặt Shizuku sự thật đó và khiến con bé bị giày vò không nguôi.
“…Em xin lỗi, onii-chan.”
Nói rồi, Shizuku đứng dậy và bước vào trong nhà. Tôi đã chẳng thể nói gì cả.
Kể cả khi không bị thôi miên, anh vẫn sẽ nghĩ về em.
Tôi không thể cất tiếng dù cho miệng đã mở. Tôi cũng giống như con bé. Tôi chọn việc trốn chạy cảm xúc thật của mình và giả vờ bị thôi miên. Tôi đã nói dối và làm nhiều chuyện lén lút để tránh bị em ấy phát hiện.
Hoàn cảnh của kẻ thôi miên và người bị thôi miên dù có khác nhau thì cũng đều phải chịu sự thống khổ.
Với cảm giác bất lực, tôi nuốt nỗi đau vào trong và lần nữa bước vào màn đêm.
Chỉ còn vài ngày nữa là tới hội thao của trường. Tôi đã đi xa tới đây rồi, không còn đường lui nữa.
Tôi sẽ tiếp tục đóng vai thằng khờ tới cùng. Không hơn không kém.
Một người anh yêu thương em gái và không nhớ gì tới lời thú nhận đau buồn của Shizuku.