Cô Dâu Mười Chín Tuổi

chương 87: hạnh phúc như giấc mơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Ký Thu…" Tư Dận khẽ gọi tên của cô. Giọng nói quá quen thuộc với cô vang lên. Khi lọt vào trong tai Ký Thu, lại mơ hồ nghe có mấy phần thương yêu lẫn ý tứ cưng chiều.

Ký Thu ngẩng đầu lên, trong căn phòng mờ tối, nên cô chỉ nhìn thấy thân hình của Tư Dận đang đứng ở nơi đó. Vóc dáng của Tư Dận rất cao lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình dáng gương mặt ấy góc cạnh nhưng lại rất tuấn mỹ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ký Thu khóc nghẹn ngào, mắt sưng húp, gần như không thể thấy được người ở trước mặt mình, nhưng mà cô dùng sức cố gắng để mở to mắt ra nhìn, tựa như muốn thu gọn hình dáng của Tư Dận vào trong mắt của mình.

Trong lòng Tư Dận chợt thở dài một tiếng, nếu như ngày đó anh cưới được người phụ nữ mà anh yêu mến, thì làm sao lại rước lấy vô số khoản nợ phong lưu như thế này, làm sao có thể làm hại đến Ký Thu, vốn có một cuộc sống rất đơn thuần và hạnh phúc, biến cô trở thành như bây giờ?

Thời điểm anh mới quen cô, Ký Thu không buồn không lo, nụ cười luôn rực rỡ, làm cho người ta gần như không thể nào rời mắt ra nổi. Vậy mà khi cô ở cùng với anh hơn một năm qua, suốt thời gian ấy, anh rất ít khi được nhìn thấy nụ cười của cô như vậy nữa, hơn nữa cặp mày đẹp của cô luôn bị vặn xoắn lại. Khi cô với anh ở cùng với nhau, thì từng giây từng phút cô đều muốn quấn lấy anh, không muốn rời khỏi. Mỗi một buổi tối, khi anh phải về nhà, tròng mắt cô luôn đỏ hồng hồng như sắp khóc…

Mặc dù Tư Dận tự nhận thấy anh tuy không yêu Ký Thu, nhưng anh cũng có chút thích cô. Giờ phút này, biết cô bị uất ức, trong lòng anh cũng thấy rất xót xa, lập tức bước nhanh lên trước, kéo cô từ trên mặt đất lạnh như băng lên, ôm cô vào trong ngực, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Tiếng khóc của Ký Thu càng phát ra lớn hơn. Cô ôm lấy Tư Dận thật chặt, run run rẩy rẩy ở trong ngực anh. Tư Dận càng dỗ dành cô cẩn thận hơn, đặt nụ hốn lưu luyến ở trên mặt cô. Tiếng khóc của Ký Thu dần dần đã dừng lại, cô nằm ở trong ngực của anh, giống như là một chú mèo con lười biếng, trái tim của Tư Dận lại càng trở nên mềm mại.

"Ngoan, @MeBau[email protected]@ đừng khóc, đêm nay anh sẽ ở lại đây cùng với em nhé, có được hay không?" Anh vừa dứt lời, Ký Thu lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt khóc đến sưng húp lên, vậy mà nơi đáy mắt vẫn thấy ánh lên luồng ánh sáng mừng rỡ. Tư Dận nhìn thấy bộ dạng ánh mắt cô sáng long lanh như vậy, nơi đáy lòng sâu kín không khỏi trở nên mềm mại hẳn.

"Có thật không? Anh sẽ ở cùng với em suốt cả đêm nay thật chứ? Ở mãi bên em cho đến khi trời sáng cũng sẽ không đi?" Ký Thu hỏi liên tiếp mấy câu liền, giống như là một đứa trẻ, cứ túm chặt lấy vạt áo của Tư Dận không buông tay.

Tư Dận thấy Ký Thu như vậy, ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-ncàng cảm thấy đáng yêu, không khỏi cúi đầu mổ nhẹ một nụ hôn lên gò má cô: "Đương nhiên là thật, anh sẽ ở cùng với em cả buổi đêm nay, mãi cho đến trời sáng…"

Thấy ánh sáng nơi đáy mắt Ký Thu càng ngày càng sáng chói, Tư Dận cũng mỉm cười, kéo cô đi về phía phòng ngủ, cánh tay còn vòng ở ngang hông của Ký Thu đầy sự thân mật: "Ký Thu, không chỉ đơn thuần là như vậy…"

Ký Thu mở trừng đôi mắt to trong veo như hồ nước mùa Thu nhìn lại anh: "A Dận?"

Tư Dận liền nổi lên nụ cười đậm vẻ cưng chiều: "Anh nghĩ muốn được sống cùng với em một khoảng thời gian dài ở nơi này."

Dứt lời, [email protected]dyan(lee^qu.donnn), Tư Dận liền nhẹ ném mình lên trên ghế sa lon, chân gác lên ở trên mặt bàn, ngả đầu gối ở trên cánh tay, nhìn cô đầy vẻ dương dương đắc ý.

"A Dận!" Ký Thu sửng sốt thật lâu, chợt hét to lên một tiếng rồi đấm liên tiếp lên trên người của Tư Dận. Tư Dận cười cười, đón nhận Ký Thu, thuận thế liền đặt một nụ hôn xuống môi cô. Ký Thu nhào vào trong ngực của anh, cảm thấy đôi môi ấm áp của anh đang ở trên mái tóc cô, trên gương mặt của cô nhẹ nhàng hôn xuống. Ký Thu cảm giác thân thể mình như sắp bị hòa tan. Nếu như đây là một giấc mộng, vậy thì cầu xin ông trời, ngàn vạn lần xin ông đừng để cho cô phải tỉnh lại khỏi giấc mộng này nữa.

Có thể được ở cùng với anh, sẽ được ở bên anh trong suốt nhiều đêm dài như vậy, rốt cuộc cô đã có thể được ngủ ở bên cạnh anh khi ngủ, sẽ được anh hôn hít khi tỉnh lại, rốt cuộc, cô đã không còn phải một mình trôi qua cả đêm dài đằng đẵng, cứ lăn qua lộn lại mà vẫn không ngủ được, một mình nằm co rúc ở trong góc giường nhớ tới hơi ấm của người anh, nhớ lại hương vị của anh.

Trong lòng Tư Dận cũng dần dần trở nên an tĩnh điềm đạm, anh vòng tay quanh cô siết thật chặt, để cho cô gò má của áp sát vào lồng ngực của mình, nghe tiếng trái tim trong ngực mình đập mạnh từng tiếngthình thịch thình thịch.

"Ký Thu…" Tư Dận thì thầm, khẽ gọi tên của Ký Thu. Tư Dận vô cùng thích cái tên của cô, mỗi lần anh gọi tên của cô, luôn cảm thấy có một hương vị khác nhau.

"Dạ?" Ký Thu lười biếng đáp lại một tiếng, sau đó cô lại co tròn người lại tiếp tục co rúc ở trước ngực của anh, hận không thể hòa tan mỗi một tấc huyết nhục của mình vào trong làn da, vào trong dòng máu của anh.

"Em yên tâm." Tư Dận mở miệng, trước kia anh đã không cách nào ở cùng với người phụ nữ mà mình yêu thích. Hiện tại, gặp được một cô gái thuận ý với lòng mình, anh nguyện sẽ không bao giờ để cho cô chịu bất cứ một uất ức nào nữa.

Hốc mắt Ký Thu thấy đau xót, nước mắt cứ thế tuôn trào ra, lăn dài trên gò má cô: "A Dận…"

"Yên tâm, sẽ không bao giờ còn chuyện như vậy xảy ra nữa." Tư Dận vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Ký Thu, hết lần này tới lần khác, cảm nhận xúc cảm mát lạnh của mái tóc ở trong lòng bàn tay, vừa cảm thấy tê dại vừa cảm thấy thoải mái một chút. Ở trong thời khắc như vậy anh chợt cảm thấy an tâm, tựa như thiên trường địa cửu, bất quá cũng trải qua như vậy mà thôi.

"A Dận, em không muốn phải rời khỏi anh …anh biết không?" Ký Thu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, một dòng nước mắt lạnh giá đột nhiên chảy xuống, Tư Dận êm ái lau nước mắt cho cô: "Biết cái gì?"

Đôi tròng mắt của Ký Thu vẫn nhìn về một hướng ở nơi xa, trong phòng khách vẫn không mở đèn như cũ, hai người cứ ôm ấp lẫn như vậy, nếu như có thể được cả đời…

Làm sao Ký Thu có thể ảo tưởng cả đời được đây? Làm sao cô có thể sống cùng với Tư Dận cả đời được đây?

Anh luôn sẽ phải về để sống bên cạnh người phụ nữ kia, người phụ nữ ấy là vợ của anh, đã được cưới hỏi đàng hoàng, mà cô, cũng chỉ là một tình nhân được anh bao nuôi bên ngoài.

"Nếu như anh mà không tới tìm em, em nghĩ chắc chắn rằng em đã phải rời đi rồi… A Dận, anh không biết đâu, giây phút em bị đánh kia, thật sự tâm ý của em cũng đã nguội lạnh, em thế này có thể được coi là cái gì đây? Làm một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bị người khác bứt tóc bạt tai như vậy, em là loại người gì đây? Nếu như em thật sự chỉ có yêu tiền của anh, sẽ cảm thấy như vậy là tốt ròi, em hoàn toàn có thể dễ dàng nhận lấy một khoản tiền rồi sau đó sẽ rời bỏ khỏi anh, hoàn toàn không còn phải chịu những thống khổ như thế này nữa! A Dận, anh có biết hay không, mỗi ngày vào buổi tối, em nằm một mình ở trên giường, luôn không sao ngủ được… Nếu như em không yêu anh, cũng sẽ không cần phải chịu đựng những chuyện khó chịu như vậy nữa rồi."

Tư Dận không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể chặt ôm siết lấy cô chặt hơn nữa: "Ký Thu, em hãy yên tâm đi."

"Em yên tâm đi ư? A Dận, anh nói xem, em làm thế nào để yên tâm được đây? Thời thời khắc khắc em đều ở đây mà lo lắng, có lẽ hôm nay thì anh sẽ rời đi, có lẽ, ngày mai anh sẽ rời đi, có lẽ… Có thể ở một thời khắc nào đấy, khi mà em còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, thì anh lại đột nhiên bỏ đi, bỏ lại em sống cuộc sống một mình, không biết mình sẽ phải làm cái gì bây giờ?"

Nghe Ký Thu nói quá thê lương, Tư Dận cũng không khỏi thở dài một tiếng thật sâu, nỗi đau xót trong lòng càng tăng lên thêm một chút.

"Ký Thu, anh thực sự yêu thích em." Tư Dận ôm lấy cô, ngón tay anh phủ ở trên mặt của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lưu luyến phớt qua, vuốt ve trên lớp da thịt mềm mại của cô

Ký Thu đột nhiên thoáng sửng sốt, nhìn anh có chút ngơ ngác. Từ trước đến giờ anh đối xử với cô thật là tốt, dịu dàng, triền miên đều có, nhưng mà, anh cũng chưa từng bao giờ nói một câu xác nhận rõ ràng như vậy: “Ký Thu, anh thực sự yêu thích em”.

Chỉ cần một câu nói này thôi, Ký Thu đã cảm thấy, có bao nhiêu nỗi thống khổ và nước mắt của cô trước nay cũng đều đáng giá. Tất cả những đau khổ cùng chờ đợi mang tới cho cô những thống khổ và mất mác vô biên không khỏi lập tức biến đổi tan thành mây khói.

"A Dận, là thật sao? Không phải chỉ có một mình em đang đau khổ chờ đợi anh, không phải chỉ có một mình em đang cố gắng kiên trì, đúng không?"

Tư Dận nhìn thấy Ký Thu như vậy, trong lòng biết tình cảm của cô với mình thật sự sâu đậm, cũng có chút thở dài. Tình cảm của anh đối với cũng không quá sâu sắc, chỉ là cũng có gì đó thinh thích cô. Lúc ban đầu, là bởi vì dáng dấp của Ký Thu rất giống với Ương Ương, cho nên anh mới động lòng, tới sau này thì… thật ra thì anh cũng đã có chút động lòng với cô rồi.

Cô luôn có bộ dạng đơn thuần, dịu dàng, thời khắc luôn trông chừng anh, luôn có bộ dạng khéo léo lanh lợi. Cô không tham tiền tài, cũng chưa từng bao giờ nói ra câu yêu cầu anh ly hôn. Một người phụ nữ như vậy, thật sự là đối tượng hoàn mỹ mà tất cả những người đàn ông như anh đều có thể ca tụng, mơ tưởng có được. Giống như như anh, mặc dù biết mình trong lòng đã có đối tượng khác, nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ có sự thương tiếc lẫn yêu thích đối với cô.

Tư Dận lại cúi đầu hôn Ký Thu, nói nhỏ ở bên tai cô: "Chớ suy nghĩ quá nhiều nữa, chúng ta đi tắm, sau đó, sẽ ngủ chung có được hay không?"

Ký Thu không hề ý thức được anh chuyển hướng đề tài, nhưng cô bị những lời nói với ngữ điệu như vậy làm hại, mặt hồng tim đập một hồi. Cô đẩy anh một cái liền quay ra tiếp tục chải tóc: "Anh đi đi."

Tư Dận thấy dáng vẻ xấu hổ của cô thật đáng yêu, đang ở phía sau liền nhốt chặt cô lại, nhẹ nhàng cọ cọ cái cằm qua lại của mình lên trên cổ của cô. Ký Thu bị động tác kia của Tư Dận làm cho toàn thân ngứa ngáy, không khỏi bật cười khanh khách, xoay người lại ôm anh, nói như quở trách: "Người đâu mà thật là đáng ghét, thích cùng nhau thì cùng nhau, sợ gì chứ!"

Dù thế nào đi nữa, hai người bọn họ cũng đã từng có quan hệ thân mật như vậy rồi, cần gì phải cố làm ra vẻ dè dặt đây?

Hai người giống như là tình nhân chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, anh ở phía sau cô nhốt chặt cô trong lòng, tựa như trẻ sinh đôi kết hợp lại với nhau vậy. Trong lòng Ký Thu tràn đầy thỏa mãn, cố gắng đè xuống, niêm phong lại, cất vào kho, nỗi sợ hãi vẫn luôn tồn tại trong lòng cô một cách ngoan cố.

Những ngày sắp tới đây Tư Dận sẽ thực sự hoàn toàn thuộc về cô. Rốt cuộc cô sẽ không còn phải lo lắng mỗi khi tỉnh ngủ, thì bên cạnh mình chỉ có sự trống không, cũng không cần phải lo lắng, anh sẽ đi về để ở bên cạnh người khác nữa. Bây giờ toàn bộ con người của Tư Dận đều là của Trình Ký Thu cô!

Ký Thu nghĩ tới những điều này, trong lòng cũng say. Cô quá đơn thuần, tuổi còn rất trẻ, vẫn luôn là cho là, có thể cứ sống như vậy cả đời, cũng sẽ không có vấn đề gì hết. Thế nhưng cô không biết rằng, ở trước mặt tình yêu, phụ nữ vĩnh viễn đều sẽ không cảm thấy thỏa mãn.

Mở nước nóng vào bồn tắm xong, hai người cùng ngâm mình ở trong nước nóng, cùng quấn lấy nhau thân mật ngọt ngào hơn. Ký Thu mới vừa làm xong giải phẫu sinh non, nên không thể làm chuyện yêu đương. Tư Dận cũng không phải là một người thích làm loạn, hay nói đúng hơn, bởi vì lúc trước trong lòng anh cũng có chút áy náy, cho nên anh càng mạnh mẽ tự nhẫn nhịn cảm xúc của mình xuống. Mặc dù anh ôm ôn hương nhuyễn ngọc () trong ngực, nhưng vẫn tự khắc chế không cho phép mình nghĩ tới phương diện kia.

() Ôn hương nhuyễn ngọc:Nhuyễn [软]:Dịu dàng;Ngọc[玉], Hương[香]: cách gọi khác dành cho con gái. Câu thành ngữ này thường dùng để miêu tả người con gái trẻ tuổ, thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

Ngâm nước tắm xong, Tư Dận dứt khoát cầm áo choàng tắm bọc lấy Ký Thu, trực tiếp ôm cô đi vào trong phòng ngủ lớn. Ký Thu hiếm khi được anh cưng chiều dịu dàng như vậy, giống như đứa trẻ hay làm nũng ăn vạ, cứ như vậy vui vẻ hưởng thụ tình cảm ấm áp của anh.

Vùi người thoải mái trên giường lớn, hai người mới nói chuyện với nhau được vài lời, thế nào mà Ký Thu lại ngủ thiếp đi rất nhanh. Tư Dận ôm cô, định thả cho Ký Thu nằm lại vào chiếc gối, nhưng lại bị đôi tay nhỏ bé của cô túm lấy vạt áo thật chặt, khiến anh không thể nào tránh thoát nổi. Tư Dận cười khổ một tiếng, cũng đành nằm xuống, ôm cô ở trong ngực. Nhiệt độ người Ký Thu dần dần cao lên, da thịt mềm nhẵn nõn nà giống như ngọc cứ như vậy áp sát vào trên người của anh. Nếu nói anh không có một chút xíu dục vọng nào, thì căn bản là không thể. Suốt cả đêm anh phải trải qua sự đau khổ như vậy, phải đợi đến quá nửa đêm, Tư Dận mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Truyện Chữ Hay