Lâm Tử Đồng càng nghĩ càng giận, lại cảm thấy hối hận, tại sao lúc nãy mình lại không đi tìm thuê người, tiếp tục đánh cho Trình Ký Thu một trận nữa thật kịch liệt. Hoặc là dứt khoát lấy tiền đuổi người đi. Bây giờ nếu như Tư Dận đi bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng Trình Ký Thu điềm đạm đáng yêu như vậy, chẳng phải là anh lại chỉ biết càng thêm tức giận với cô hay sao?
Cái đồ hồ ly tinh! Trong lòng Lâm Tử Đồng hận vô cùng, trực tiếp mắng ra thành tiếng, vừa nghĩ tới bộ dáng xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt yếu đuối bất lực của Ký Thu, trong lòng Lâm Tử Đồng giống như là bị một cây gai cắm sâu vào vậy, cực kỳ khó chịu Người phụ nữ có tên Trình Ký Thu kia cũng không phải là rất đẹp, thậm chí vẻ thùy mị xem ra còn kém hơn cả Lâm Tử Đồng cô. @MeBau[email protected]@ Nhưng mà, rốt cuộc đến tột cùng, cô ta đã làm thế nào để chiếm đoạt được trái tim của Tư Dận?
Càng nghĩ Lâm Tử Đồng càng tức giận, thực sự Lâm Tử Đồng không thể nào nuốt trôi cơn giận này nổi. Không gì thì trước khi kết hôn, cô cũng là thiên chi kiêu nữ (), thử hỏi trong nhà ngoài nhà có ai không cưng chiều cô chứ? Lường trước sự việc gia cảnh nhà Tư Dận không phát đạt bằng nhà họ Lâm, Tư Dận tất nhiên sẽ phải nhún nhường đối với cô, cô muốn thế nào thì sẽ được thế đó. Nhưng không ngờ, cái người đàn ông kia vậy mà lại hoàn toàn không hề để Lâm Tử Đồng cô ở trong mắt.
() Thiên chi kiêu nữ hoặc Thiên chi kiêu tử: Dịch nghĩa: Con gái (kiêu nữ), hoặc con trai (kiêu tử) cưng của ông trời. Dùng nghĩa rộng là đứa con được cưng chiều trong gia đình.
Cô phủi tay đứng lên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn quay người đi lên lầu, cất cao giọng ra lệnh: "Thím Trương, mau thu xếp hành lý cho tôi, tôi muốn về nhà mẹ ở một khoảng thời gian."
Lâm Tử Đồng cúi đầu chậm rãi bước lên lầu, mới vừa đi tới khúc quanh lên lầu hai, liền nghe thấy tiếng mở cửa ở lầu trên. Khóe miệng Lâm Tử Đồng khẽ nhếch lên, thoáng lộ ra ý cười, có chút đắc ý ngước mắt nhìn lên trên.
Ba của Tư Dận đang chậm rãi bước xuống lầu. Lâm Tử Đồng đứng lại, cung kính mở miệng chào: "Ba."
"Trễ như thế sao còn còn chưa ngủ? Tư Dận đâu?" Ông cụ có chút bất mãn nhìn phòng khách trống rỗng dưới lầu, lại nhìn sang trong phòng ngủ của hai người bọn họ cũng không có ánh đèn, vẻ mặt không khỏi càng thêm tối tăm.
Lâm Tử Đồng bày ra vẻ mặt vô cùng uất ức, cúi đầu, nghẹn ngào nhẹ giọng mở miệng:
"A Dận có việc gấp đi ra ngoài rồi ạ."
"Bây giờ đã hơn nửa đêm còn có thể có việc gì gấp gáp nữa kia chứ? Quản gia, gọi điện thoại cho thiếu gia, bảo nó mau trở về trở nhà cho tôi!"
Hiển nhiên Lâm Tử Đồng biết cha chồng mình đã nổi giận, liền cuống quít đi lên, thân mật đỡ cánh tay của cha chồng: "Ba, ngài đừng nóng giận, là đàn ông thì không thể tránh được chuyện xã giao ở bên ngoài. Đêm đã khuya rồi, ngài mau đi ngủ đi, A Dận nói ngày mai sẽ ở nhà cùng với con."
Ông cụ thở dài, nhìn người con dâu của mình có chút đau lòng: "Con thật là một người có trái tim yếu đuối, đối với người đàn ông của mình thì cần phải quản giáo cho nghiêm, đã khuya thế này rồi, con không thể để mặc cho nó chạy ra ngoài như vậy mới đúng."
Lâm Tử Đồng cúi đầu xuống, cắn cắn đôi môi như muốn nói lại thôi.
Ông cụ nhìn rõ từng ly từng ti, cuống quít hạ thấp giọng hỏi: "Có phải là A Dận ở bên ngoài…"
Nước mắt Lâm Tử Đồng đột nhiên liền rơi xuống. Cô ta che mặt nghẹn ngào không ngừng.
"Cái đồ khốn kiếp này!" Ông cụ tức giận đập mạnh cây quải trượng xuống dưới, Lâm Tử Đồng ngừng tiếng khóc cuống quít đỡ lấy ông cụ: "Cha, ngài đừng nóng giận, A Dận, A Dận cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi…"
"Trong nhà có nàng dâu tốt như vậy mà không cần, lại đi ra bên ngoài để trêu hoa ghẹo nguyệt!" Ông cụ lại nghĩ tới ba năm trước đây, chỉ vì một cô gái nào đó mà thiếu chút nữa Tư Dận đã trở mặt cùng với người trong nhà. Đến cuối cùng, không biết đã xảy ra chuyện gì lại đồng ý kết hôn cùng với Lâm Tử Đồng, trong lòng liền khẩn trương một hồi. Nếu như để cho nhà họ Lâm biết được chuyện này, không biết sẽ phải làm thế nào mới tốt đây?
Nghĩ tới đây, ông liền dự bị lần này phải hung hăng chấn chỉnh cho Tư Dận một lần, một là cho Lâm Tử Đồng hả giận, thêm nữa cũng thuận tiện ngăn chặn luôn mồm miệng của nhà họ Lâm.
"Ba, là con không tốt, không giữ được anh ấy… Con đã đi gặp cô gái kia…”
Trên mặt Lâm Tử Đồng vừa biểu lộ vẻ xấu hổ lẫn đau khổ bi thương: "Quả thật là cô ấy rất đẹp, hơn nữa Tư Dận cũng rất thương cô ấy, còn đặt cho cô ấy nằm điều trị ở phòng bệnh xa hoa nhất ở bệnh viện D…"
Lâm Tử Đồng nghẹn ngào, có chút không nói được, nước mắt lại rơi xuống.
Vẻ mặt ông cụ Tư có chút đã không nhịn được nữa, hiện giờ Tư Dận đã gây ra chuyện lộn xộn như vậy, lại còn để cho nàng dâu nhà mình mò tìm đến tận cửa, để gặp cô gái mà anh bao nuôi kia… Thật sự anh đã làm cho tất cả thể diện của nhà họ Tư mất hết rồi!
"Tử Đồng, con đừng khóc nữa! Con cứ yên tâm, ba sẽ giúp con xả hết cơn tức giận này. Bất kể người phụ nữ kia là loại người nào, cô ta muốn dính vào A Dận, thì quả thực là một chuyện không thể nào chấp nhận được!"
Ông cụ mặt lạnh nói xong, dặn dò thím Trương đỡ Lâm Tử Đồng trở về phòng, sau đó tức giận đùng đùng đi vào thư phòng.
"Quản gia." Quản gia lập tức đẩy cửa đi vào, nín thở trầm ngâm không dám lên tiếng: "Dạ!Lão gia."
"Lập tức đi đến bệnh viện điều tra lai lịch của cô gái kia cho tôi, nghĩ biện pháp để đuổi cô ta đi."
"Dạ, lão gia." Quản gia lập tức đi ra ngoài. Ông cụ Tư tựa mình vào trên ghế sa lon, mệt mỏi xoa xoa nơi huyệt Thái Dương đau nhức. Đứa con trai này của ông, phải làm thế nào mới để cho người khác bớt đi sự lo lắng với nó đây?
Tư Dận đi đến bệnh viện, chỉ thấy phòng bệnh trống rỗng, có chút lộn xộn. Trên sàn nhà vẫn còn vương lại mấy tờ tiền mặt nằm trơ trọi ở nơi đó. Tư Dận không hiểu ra làm sao, đầu óc chợt u mê như đang nằm trong mộng. Anh đi vào thật nhanh, tìm trong phòng vệ sinh rồi tìm ở trong một căn phòng ngủ khác, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Ký Thu đâu.
Tư Dận ở trong căn phòng bệnh trống không như vậy, thoáng có chút run sợ. Phải một lát sau anh mới nghĩ đến việc đi ra cửa hỏi y tá trực.
Cô y tá nhỏ ở nơi đó còn đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Tư Dận cuống quít liền túm lấy cô y tá lay lay cho tỉnh lại, sau đó hỏi thăm xem Trình Ký Thu đã đi đâu rồi. Cô y tá nhỏ lúc này trên mặt vẫn còn mang bộ dạng mờ mịt, bộ dạng buồn ngủ vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Trong bụng Tư Dận hiểu ngay, tất nhiên là Ký Thu đã lặng lẽ bỏ đi rồi.
Anh khép chặt lại áo khoác ngoài, từng bước từng bước đi vào thang máy, tưởng tượng tình cảnh đã xảy ra ban ngày. Thời điểm anh chia tay cô ra về, thái độ của Ký Thu vẫn còn rất tốt. Anh đã nói buổi tối sẽ tới thăm cô, tại sao Ký Thu lại một mình âm thầm bỏ đi đâu mất như vậy?
Tư Dận lại nghĩ đến mấy tờ tiền lúc này vẫn còn đang nằm trên sàn nhà, chợt nghĩ đến những lời nói kia của Lâm Tử Đồng lúc trước, trong đầu lập tức kết nối hai đầu mối kia lại với nhau, lập tức hiểu rõ ràng mọ chuyện.
Đương nhiên là vì Lâm Tử Đồng đã chạy đến đây để tìm Ký Thu gây phiền phức, sau đó Ký Thu không nén nhịn được sự nhục nhã, nên mới một mình rời đi như vậy.
Tư Dận nghĩ đến Ký Thu vừa mới làm xong phẫu thuật sinh non được mấy ngày, lúc ban ngày nhìn cô vẫn còn dáng vẻ không dám đi lại như vậy, sắc mặt tái nhợt dọa người, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng. Nguyên do cũng là bởi vì anh, cho nên cô mới gặp phải sự đau khổ như vậy. Ký Thu vừa bị anh làm hại vừa bị Lâm Tử Đồng bới móc như thế, hiện tại đêm hôm khuya khoắt, cô chỉ có một mình như vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào?
Tư Dận biết ở nơi này Ký Thu không còn có chỗ nào khác có thể đi, ngoại trừ căn phòng trọ trong khu chung cư Tử Sam anh mua cho cô ra, thì chỉ còn ký túc xá. Nhưng mà khả năng cô quay về túc xá thì có thể nói cũng không lớn lắm. Mà khả năng vô cùng lớn chính là, Ký Thu sẽ trở về căn phòng ở trong tòa nhà chung cư. Nghĩ tới đây, Tư Dận liền vừa gọi điện thoại cho Ký Thu, vừa cho xe chạy thật nhanh tới khu chung cư Tử Sam.
Nhưng điện thoại cũng đã bị tắt máy, Tư Dận càng trở nên khẩn trương, lái xe chạy thật nhanh, phóng thẳng tới khu chung cư Tử Sam.
Lộ trình đi không hề dài, chỉ mất gần hai mươi phút, Tư Dận cho xe dừng ở bên dưới khu chung cư có căn phòng trọ của Ký Thu. Tư Dận vừa ngẩng đầu lên, thấy ô cửa sổ của căn nhà trọ của cô cũng không sáng đèn, trong bụng thoáng cảm thấy chán nản và nguội lạnh. Anh ngồi đợi ở trên xe thêm một lát nữa, lại nghĩ có thể là cô trở về sớm, bây giờ đã ngủ, liền lập tức xuống xe, đi về phía cầu thang máy bên trong khu chung cư.
Chìa khóa của nhà trọ thì anh có, đợi đến lúc lên lầu, Tư Dận trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa phòng ra. Trong phòng chỉ thấy một màu đen ngòm, ngoại trừ có chút ánh trăng nhàn nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ vào trong nhà. Tư Dận than nhỏ một tiếng, Ký Thu không có ở đây. Có lẽ cô không muốn bị anh tìm thấy, cho nên mới cố ý ẩn núp tránh anh như vậy thôi.
Tư Dận xoay người, định đi ra cửa, chợt thoáng nghe thấy mấy tiếng nức nở nghẹn ngào không dễ nghe thấy tiếng, Tư Dận đột nhiên giật mình một cái, cất tiếng khẽ gọi tên cô: "Ký Thu?"
Cũng không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng nghẹn ngào đột nhiên dừng lại. Tư Dận nín thở. Mười mấy giây sau, anh lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào đứt quãng từ trong phòng tắm truyền tới. Tư Dận bước nhanh đi về phía phòng tắm, lập tức dùng vai đẩy cửa ra, liền nhìn trong đó có một bóng dáng nho nhỏ đang co rúc ở trên sàn nhà. Bả vai cô cứ run lên từng đợt từng đợt, tiếng nghẹn ngào không dứt lan truyền vào trong tai…
Tư Dận đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, có chút không dám đối mặt cô.
Là anh đã trêu chọc cô trước, rồi sau đó lại phá hủy cuộc sống vốn luôn xuôi gió xuôi nước, kéo cô vào trong vực sâu vạn kiếp bất phục như vậy.
"Ký Thu…" Tư Dận khẽ gọi tên của cô. Giọng nói quá quen thuộc với cô vang lên. Khi lọt vào trong tai Ký Thu, lại mơ hồ nghe có mấy phần thương yêu lẫn ý tứ cưng chiều.