Chương : Mặt dày liêm sỉ
………………
Lúc này Lâm Phong cùng với rất nhiều người đi tìm cô nhưng không thể tìm được, sau khi tra hàng loạt camera thì may mắn cũng có dấu vết.
Quan sát kĩ hơn bọn họ vẫn chưa thể nhận định đây được người bị bắt cóc là ai vì sau khi bị tẩm thuốc áo của cô đã bị đánh tráo để không dễ bị phát hiện nhưng chi tiết ở tay của Nhược Thần lại là tâm điểm.
Hắn nhớ lại chiếc vòng ngày trước của cô và Triết Thành, mặc dù nó không phải vật đính ước của hai người nhưng bây giờ nó lại là nhân chứng vô cùng quan trọng.
Nhìn thấy vòng tay trên tay cô gái trong đoạn video càng khiến hắn tin rằng đây không phải do Triết Thành gây ra.
Sau đó hắn nhanh chóng tìm ra nơi mà Nhược Thần bị đưa đi nhưng nhà kho bỏ hoang đó lại ở ngoại thành nên cũng rất khó để tìm kiếm.
Mãi lâu sau những đàn em còn lại của hắn mới bắt gặp được tên trợ lí phản bội của Triết Thành, họ liền đưa hắn về tra khao thì cuối cùng cũng tìm được đến.
Sau khi gỡ bỏ được dây trói trên người, Nhược Thần nhẹ nhàng đi qua ả ta từ cửa hỏng đằng sau, nhưng cô quá chú ý đến ả ta nên không chú ý đến phía dưới liền dẫm lên một cành cây dưới đó khiến nó phát ra tiếng động.
Ả ta nghe thấy quay lưng lại nhìn, dây trói cùng các mảnh vỡ khiến ả ta nổi điên, chạy nhanh đến phía cô, Nhược Thần sau khi gây ra tiếng động cũng đã cố chạy đi nhưng sức lực cơ thể của cô đã cạn kiệt, không thể chạy nhanh được nữa.
Muốn chạy? Mày đừng có nằm mơ, ngày hôm đó mày khiến một đại minh tinh hạng A như tao phải xuống hạng bét thì cũng phải nghĩ đến cái hậu quả hôm nay rồi chứ! Không lẽ mày nghĩ cứ sống cùng với Phong ca là sẽ được anh ấy bảo vệ sao? Nằm mơ.
Ả chạy lại tóm chặt lấy cô, hét thẳng vào mặt Nhược Thần.
Mặt của cô càng ngày càng tái đi, ả ta vẫn không quan tâm.
Điều mà ả muốn chỉ có làm sao để giết cô, làm sao để giành lại hắn sau khi cô đã đến.
Ả ta bây giờ cũng giống như Triết Thành, nhưng ả hối hận vì đã từ bỏ hắn chỉ để theo đuổi sự nghiệp, đến lúc về mới nhận ra người đã không còn, sự nghiệp cũng bị thất bại khiến lòng ganh ghét và thù hận trong lòng ả ta tang lên ngày càng nhiều.
Ả túm áo cô rồi ném thẳng xuống đất, dùng roi đánh vào cơ thể Nhược Thần.
Từng nhát từng nhát, đều rất đau, nhưng bỗng dung cô ta lại không đánh nữa mà nói nhỏ
Tao không muốn nhìn thấy mày chết dễ dàng như vậy! Tao phải cho mày nếm thử cảm giác bị sỉ nhục tới chết là như thế nào!
RẦM…..
Cô nói ai bị sỉ nhục tới chết? Hả?
Lâm Phong đạp cửa nhà hoang đó, hắn bước vào cùng rất nhiều đàn em theo sau.
Với anh mắt chứa đầy lửa mang sự tức giận, từng người bước vào rong cái gương mặt hằm hằm , ai cũng trang bị theo một thứ vũ khí, không súng thì dao,…
Ánh nhìn đầu tiên đối với bọn họ là ả ta, nhưng với hắn lại là cô.
Vừa hỏi xong câu đó, mặc dù chưa biết câu trả lời ra sao nhưng hắn đã đi thẳng đến chỗ cô, ả tưởng hắn đến tìm mình liền chạy lại gần hắn, cầm tay rồi õng ẽo
Phong ca, anh có biết em tìm anh lâu thế nào rồi không? Em nhớ anh lắm đấy..
Èo..đúng là một con người ngàn nhân cách mà!!!
Hắn nhìn ả rồi đẩy mạnh khiến ả ngã nhào xuống, đúng là minh tinh lâu năm…ngã cũng phải tạo dáng cho đẹp mà.
Mà đã ngã rồi còn cố đứng dậy lại gần hắn nữa chứ, nhưng lần này hắn không làm gì hết, mà một trong những đàn em của hắn chắn đường để ả ta không được lại gần hắn nhưng với cái tính cách của ả thì đương nhiên không dễ bị khuất phục rồi, muốn đẩy tên đàn em của hắn sang một bên nhưng ai ngờ tên đó lại thẳng chân đạp ả một cái khiến cơt thể của ả ta đập xuống những mảnh vỡ thủy tinh do cô vừa để cởi trói, không ngờ nó lại hữu dụng đến mức đấy.
Hắn nhìn cô cười thầm trong lòng cũng an tâm một phần nhưng không phải là hết phần.
HẾT CHƯƠNG RỒI NHA! CHUẨN BỊ ĐẾN TÌNH TIẾT NU NHẬN RA NA ĐI NÀO>>>
CHƯƠNG SẼ ĐƯỢC CẬP NHẬT SỚM NHẤT NHA! CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC VÀ ỦNG HỘ...THANH KIU.