Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
Cảm giác bàn tay to kia đang bóp rất chặt bả vai mình, Tả Phán Tình cố gắng bắt bản thân tỉnh táo lại. Phía trước là Cố Học Văn và Hiên Viên Diêu đang đôi co với nhau.
Đằng sau còn có hơn mười khẩu súng chỉa vào bọn họ. Hôm nay xem ra nơi này loạn hết cả rồi, không muốn chết cũng phải chết.
Xoay chuyển ánh mắt, cô quay sang nhìn Thang Á Nam: “Nếu anh dám nổ súng, Thất Thất sẽ không tha thứ cho anh.”
Chẳng lẽ trong suy nghĩ của anh ta Thất Thất không có chút giá trị nào sao?
“Cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi.” Thang Á Nam lạnh lùng mở miệng, ánh mắt dường như có chút khinh khi: “Cô cho rằng tôi sẽ giống thiếu gia sao?”
Cạch, có tiếng vật gì đó rơi trên mặt đất, lúc này mọi người đồng loạt quay đầu lại, Trịnh Thất Muội không biết đến từ lúc nào, trên mặt đất là điện thoại cô. Cô đứng ở hành lang, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Hiên Viên Diêu bị Cố Học Văn cưỡng ép, dùng súng dí lên đầu. Còn Thang Á Nam cũng dùng súng để vào đầu Tả Phán Tình…..
Vừa rồi cô còn nghe thấy câu nói đó. Thang Á Nam nói cái gì? Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, cô ở trong lòng anh ta cũng chỉ là một phụ nữ thôi sao?
Trịnh Thất Muội có chút run rẩy, muốn hét, muốn rống lên giận dữ, muốn xông lên xé nát Thang Á Nam, nhưng cuối cùng lại mở miệng nói thành: “Mọi người, mọi người đang chơi trò gì thế?”
Bản thân cô nghe thấy cũng không cho là thật. Không phải.
Không ai trả lời cô, Thang Á Nam né tránh tầm mắt của cô, cây súng trên tay nắm thật chặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Học Văn: “Anh có thể thử một chút, xem súng của anh nhanh hay của tôi nhanh hơn.”
“Thang Á Nam, nếu Phán Tình có vấn đề gì, tôi sẽ chết chung với Hiên Viên Diêu.”
“Điều kiện tiên quyết là anh có thể trở ra.” Tay Thang Á Nam siết chặt, dùng sức ấn súng lên trán Tả Phán Tình một cái: “Và cô ta có thể sống tiếp.”
Cố Học Văn trừng mắt với Thang Á Nam sau một lúc lâu, thấy trên mặt Tả Phán Tình đã lộ vẻ khó chịu. Tay cầm súng cũng chậm rãi thả ra, nhưng chỉ thoáng chốc lại rất nhanh đặt lên đầu Hiên Viên Diêu.
Hiên Viên Diêu có cơ hội thoát đi, nhưng không động đậy, mà mang theo vài phần nghiền ngẫm nhìn Thang Á Nam.
“Á Nam, lão gia cho anh bao nhiêu ưu đãi vậy?”
Thang Á Nam trầm mặc, bàn tay cưỡng ép Tả Phán Tình từ đầu tới cuối chưa từng buông ra.
“Thả cô ấy đi.” Hiên Viên Diêu thản nhiên mở miệng: “Á Nam, chơi thì phải có chừng mực. Đừng có thách thức giới hạn của tôi.”
Thang Á Nam bất động, ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn: “Cố Học Văn buông tay trước đi, tôi sẽ thả cô ta ra.”
“Thang Á Nam, anh buông cô ấy ra.” Trịnh Thất Muội chịu không nổi, vọt tới trước Hiên Viên Diêu: “Anh là tên khốn nạn, anh gạt tôi. Anh vẫn luôn gạt tôi. Anh lợi dụng đám cưới với tôi để dụ Tả Phán Tình tới Mỹ, chính là vì lấy lòng tên yêu nghiệt này. Anh quả thực không phải con người.”
Vẻ mặt Thang Á Nam bất động, đối với lời tố cáo của Trịnh Thất Muội, anh ta không thừa nhận cũng không phủ nhận. Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, sắc mặt cô trắng bệch, không chỉ riêng vì bị cưỡng ép mà phần nhiều còn bởi vì Trịnh Thất Muội.
Hôm nay Thang Á Nam hành xử như vậy, người tổn thương sâu sắc nhất chính là Thất Thất. Cô thật sự rất lo Thất Thất sẽ chịu không nổi.
“Học Văn, anh đi trước đi.” Tả Phán Tình nhìn hoàn cảnh khó khăn trước mắt: “Anh ta không dám làm gì em đâu.”
“Cô có thể thử xem.” Thang Á Nam hừ lạnh một tiếng: “Cô có thể xem tôi có dám ra tay với cô hay không.”
“Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội kêu lên: “Nếu anh dám làm gì cô ấy, tôi sẽ liều mạng với anh.”
Tại sao? Tại sao cái tên đàn ông buổi tối còn tay ấp vai kề với cô kia lại trở nên sắc bén, tuyệt tình như vậy
Thang Á Nam ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng kêu gào của cô, chỉ nhìn Cố Học Văn, đang đợi anh quyết định.
Cố Học Văn liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái, cô đối diện với anh lắc đầu, vẻ mặt hơi cầu khẩn: “Học Văn, anh buông tay đi. Anh ta sẽ không thương tổn em đâu.”
Cô cá Thang Á Nam không dám đắc tội với Hiên Viên Diêu, càng dám cá Hiên Viên Diêu sẽ không để cô xảy ra chuyện.
“Không được.” Cố Học Văn đứng bất động, hôm nay anh nhất định phải đưa Tả Phán Tình đi, ai cũng đừng hòng ngăn cản.
“Học Văn.” Tả Phán Tình lại gọi một tiếng, cảm giác chỗ trên cái trán bị cây súng dí vào bắt đầu tỏa nhiệt, có chút đau: “Học Văn, em cầu xin anh được không? Anh rời khỏi đây trước đi.”
Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình thật sâu, quay sang nhìn Hiên Viên Diêu: “Thủ hạ của anh không vâng lời thế sao. Vậy mà anh cũng chẳng có một chút phản ứng nào?”
Hiên Viên Diêu nhìn Thang Á Nam, con mắt hẹp dài nheo lại, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, muốn nói cái gì lại quay đầu liếc nhìn Cố Học Văn.
“Anh rời khỏi đây, anh ta tự nhiên sẽ thả Tả Phán Tình ra. Mục đích của anh ta chẳng qua là giúp tôi giữ người thôi.”
“Muốn tôi cứ bỏ đi thế này trừ phi tôi chết.” Anh làm sao không biết mục đích của Thang Á Nam? Cây súng trên tay lại siết chặt vài phần. Nhìn Hiên Viên Diêu, vẻ mặt anh mang theo một chút hung ác: “Tôi tuyệt đối sẽ không vất bỏ Phán Tình. Anh hiện tại có tin tôi sẽ nổ súng hay không?”
“Vậy mọi người chết chung một chỗ đi.” Hiên Viên Diêu lại nở nụ cười: “Thế này cũng không có gì không tốt.”
“Đừng.” Tả Phán Tình kêu lên, cô không nghe thấy Cố Học Văn nói gì: “Học Văn, em cầu xin anh, anh buông tay trước đi. Em không sao mà.”
Cố Học Văn bất động, sự nghiêm nghị trên mặt càng ngày càng nặng nề. Vẻ mặt Tả Phán Tình khẩn nài.
“Học Văn, anh đi đi.”
Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình thật lâu cũng đã hiểu ý của cô, bước chân di chuyển mà như nặng ngàn câng. Hiên Viên Diêu nhỏ giọng thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe.
“Cố Học Văn buông tay đi. Tin tôi, tôi sẽ thay anh chăm sóc tốt cho Phán Tình.”
Anh ta cố ý, Cố Học Văn biết, trừng mắt liếc anh ta một cái, súng nắm thật chặt trên tay: “Thang Á Nam, tôi vẫn nói câu ban nãy, tôi đếm từ một tới ba, chúng ta đồng thời thả người. Nếu anh không thả Tả Phán Tình, hôm nay tôi để cho Hiên Viên Diêu nhuộm máu ngay tại chỗ này.”
“Thang Á Nam, anh buông Tả Phán Tình ra, anh có nghe không?”
Trịnh Thất Muội muốn xông lên, thân thể bị người khác giữ chặt, đằng sau không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm vài gã mặc áo đen, có hai tên nắm lấy tay cô không cho cô rời khỏi.
“Được. Chúng ta đồng thời đếm từ 1 tới 3, sau đó cùng thả người.” Thang Á Nam gật đầu, khống chế Tả Phán Tình đi về phía trước. Cố Học Văn mang theo Hiên Viên Diêu cũng bước từng bước một về phía trước.
Hai người tiếp tục bước tới trước, mu bàn tay Cố Học Văn đều nổi cả gân xanh, trên trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể cả hai lại bước tới trước.
Khoảng cách ngày càng gần.
“Một hai ba. . . . . .”
Tiếng ba sau cùng được đếm xong, Thang Á Nam nhẹ buông tay, thân thể Tả Phán Tình mất trọng lực lộn ngược về hướng Cố Học Văn, anh cũng thả tay ra, bất chấp Hiên Viên Diêu, vươn tay ôm lấy Tả Phán Tình.
“Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình kêu lên, ôm chầm lấy Cố Học Văn không chịu buông: “Học Văn. Học Văn.”
“Không sao. Không sao đâu.” Cố Học Văn ôm cô, xin thề trong tim, sẽ không để bất cứ kẻ nào đến ức hiếp Tả Phán Tình nữa: “Đã không sao rồi. Chúng ta đi thôi.”
Tả Phán Tình gật đầu, tin tưởng tới lúc này rồi, Hiên Viên Diêu sẽ không giữ lại cô nữa chứ?
Còn chưa chờ hai người Tả Phán Tình rời khỏi, bên kia Trịnh Thất Muội đã xông lên bất chấp tất cả cho Thang Á Nam một bạt tai vào mặt, cô dùng sức đánh rất mạnh, rất ghê gớm, ngay cả tay cô run lên.
Thang Á Nam còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng cái tát này, sắc mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, vươn tay cầm lấy tay Trịnh Thất Muội kéo cô đến gần ngực mình.
“Thang Á Nam, tên khốn nạn này. Anh không chết tử tế được đâu. . . . . .” Trịnh Thất Muội tức điên rồi, cô thật sự là xui xẻo tám đời mới gặp phải một gã đàn ông cặn bã. Vô liêm sỉ trong đám vô liêm sỉ.
“Câm miệng.” Thang Á Nam không hứng thú cãi nhau với cô, chém xuống một cái, Trịnh Thất Muội ngất xỉu trong lòng anh ta.
“Thất Thất.” Tả Phán Tình nóng nảy, tiến lên định xem Trịnh Thất Muội thế nào, Hiên Viên Diêu lại tiến tới trước một bước chắn trước mặt bọn họ.
“Tả Phán Tình, nếu em ở lại nữa thì chứng tỏ em không muốn đi rồi.”
“Hiên Viên Diêu.”
Tả Phán Tình bực tức, quay sang trừng mắt với Hiên Viên Diêu: “Anh đủ chưa vậy? Anh phải định đùa tới khi nào?”
“Em lúc nào cũng nói tôi đang đùa mà, tôi đây đương nhiên muốn đùa nhiều một chút.” Hiên Viên Diêu nhìn Tả Phán Tình tựa vào lòng Cố Học Văn thì hơi hơi cau mày: “Em đã từng đồng ý ở lại đây, không phải sao?”
“Hiên Viên Diêu, anh từ bỏ đi.” Tả Phán Tình dựa sát vào Cố Học Văn, vươn tay ôm rất chặt thắt lưng anh, trong đầu đã quyết định: “Nếu anh muốn tôi ở đây vậy chi bằng giết tôi đi.”
“Phán Tình.” Bàn tay to của Cố Học Văn đặt trên lưng cô, tầm mắt sắc bén quét về phía Hiên Viên Diêu: “Hiên Viên Diêu, tôi không muốn đối địch với anh, anh ở Mỹ, tôi ở Trung Quốc, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.”
“Nước giếng không phạm nước sông?” Hiên Viên Diêu muốn cười: “Anh chạy đến địa bàn của tôi đưa người phụ nữ mà tôi muốn đi. Anh còn nói với tôi nước giếng không phạm nước sông sao?”
“Phán Tình là vợ tôi.” Cố Học Văn càng ôm Tả Phán Tình chặt hơn: “Anh có thể thử xem, hôm nay anh có bản lĩnh giữ tôi lại không?”
“Học Văn.” Tả Phán Tình có chút lo lắng, đang định nói cái gì, nhưng Hiên Viên Diêu đã phất phất tay: “Phán Tình. Tôi cũng không muốn gây ồn ào khiến chuyện quá khó coi này, em muốn đi thì đi đi.”
“Tôi muốn dẫn cô ấy đi.” Thang Á Nam tuyên bố là lợi dụng Trịnh Thất Muội, nếu cô ở lại sẽ gặp nguy hiểm, lại càng không có hạnh phúc.
“Chật chật.” Hiên Viên Diêu muốn thở dài: “Rõ là lòng tham không đáy mà. Tôi đã ưng thuận thả em đi rồi, em còn muốn đem bạn bè theo sao?”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình thấy Trịnh Thất Muội hôn mê trong lòng Thang Á Nam: “Tôi muốn dẫn cô ấy đi.”
“Tự em chọn, hoặc là em ở đây, tôi để Trịnh Thất Muội đi. Hai chọn một.” Hiên Viên Diêu cong khóe môi, thần sắc tràn đầy tà mị.
Vẻ mặt Tả Phán Tình hơi rối rắm. Tay Cố Học Văn ôm thật chặt trên lưng cô: “Phán Tình, chúng ta đi trước.”
“Nhưng . . . . .” Cô rất lo cho Trịnh Thất Muội.
“Anh đưa em đi trước, sau đó anh sẽ đến mang cô ấy về.” Cố Học Văn khẽ cam đoan, hiện tại, anh thật sự không có cách nào để Tả Phán Tình ở bên cạnh Hiên Viên Diêu, vậy chẳng khác nào giao trứng cho ác, quá nguy hiểm.
“Em. . . . . .” Mặc kệ Tả Phán Tình bối rối thế nào, thân thể cũng bị Cố Học Văn đưa đi khỏi. Cẩn thận mỗi bước đi ra khỏi biệt thự của Hiên Viên Diêu. Một chiếc xe việt dã màu đen đậu ở chỗ này. Cố Học Văn kéo Tả Phán Tình lên xe.
“Học Văn.” Tả Phán Tình vừa lên xe, liền cố sức ôm lấy Cố Học Văn: “Em rất nhớ anh.”
“Anh cũng vậy.” Cố Học Văn cảm giác gánh nặng mà mình luôn luôn canh cánh rốt cục được tháo xuống, cuối cùng cũng đưa được Tả Phán Tình về, buông tay, thân thể nới ra một chút nhìn cô: “Đi, anh đưa em về.”
“Về?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt: “Về đâu? Bắc Đô?”