Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
“Thực thú vị nha.” Hiên Viên Diêu cười cười: “Em có thể nói mà không giữ lời, tôi đây đương nhiên cũng không cần nói đạo lý với em.”
“Anh, anh vô sỉ.” Tả Phán Tình muốn la lên, mấy tên đó chạy tới lập thành hai vòng vây họ ở bên trong, trong đó có một kẻ vươn tay với Cố Học Văn. Anh quýnh lên, nhanh chóng đẩy Tả Phán Tình ra, bắt đầu đánh nhau với chúng.
Tả Phán Tình bị đẩy ra khỏi vòng chiến, cô cũng không dám tới gần, cô không biết võ, sợ bản thân chẳng những không thể giúp Cố Học Văn, mà còn có khả năng khiến anh càng luống cuống tay chân.
Hai tay siết chặt thành đấm. Nhìn các kẻ đó quyền cước không chút lưu tình giáng xuống Cố Học Văn, cô thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lo lắng.
Thân thể đột nhiên bị ai đó dùng sức kéo, cô hoảng hốt, chưa kịp giãy dụa thì đã rơi vào lòng Hiên Viên Diêu rồi.
“Hiên Viên Diêu. Anh thả tôi ra.” Liều mạng giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng Hiên Viên Diêu đã kéo cô vào ngực mình, vươn tay chỉ vào Cố Học Văn đang đánh nhau vô cùng kịch liệt đằng trước.
“Chật chật. Lấy một địch mười. Em nói xem Cố Học Văn có phần thắng hay không?”
Tả Phán Tình không dám nhìn, cô chưa từng xem qua quyền cước công phu của Cố Học Văn. Cũng không biết anh có bao nhiêu lợi hại. Cô càng sợ anh sẽ bị người của Hiên Viên Diêu đả thương.
Cô càng không dám nhìn, Hiên Viên Diêu càng muốn cô nhìn, nắm cằm của cô không cho cô quay đầu: “Thật ra hiện tại tôi có thể một phát bắn chết hắn ngay. Em tin không?”
“Hiên Viên Diêu.” Nơi cần cổ của cô là hơi thở của anh ta phả ra, cô nhìn Cố Học Văn đáp trả những tên ấy, có hai ba tên bị anh đánh gục, nhưng lại khiến kẻ khác tấn công hung hăng hơn.
Vẻ mặt Cố Học Văn ngưng trọng, hết sức nghiêm túc đánh trả. Tả Phán Tình thừa nhận nội tâm mình vô cùng lo lắng cho anh. Lo lắng anh xảy ra sự cố, sợ anh đánh không lại.
Nhìn Cố Học Văn đã trúng một quyền, cô rốt cuộc quay đầu nhịn không được vươn tay bắt lấy cánh tay của Hiên Viên Diêu, hy vọng anh ta có thể dừng lại: “Hiên Viên Diêu, anh đừng đùa nữa được không? Anh kêu bọn họ tránh ra đi.”
“Đau lòng à?” Hiên Viên Diêu thấy Cố Học Văn còn phân tâm xem tình hình bên này, khóe môi cong lên, cánh tay siết chặt, giọng nói lộ ra vẻ tà mị: “Cho tôi một nụ hôn. Tôi sẽ bảo họ dừng tay.”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình làm sao có thể hôn anh ta? Huống hồ là Cố Học Văn còn ở bên cạnh. Chứng kiến sự kháng cự của cô, Hiên Viên Diêu cũng không tức giận, chỉ cúi người xuống áp lên môi cô.
Tả Phán Tình quýnh lên, không đợi cô phản ứng lại, thân thể đã bị ai đó dùng sức giật ra, đập vào cằm Hiên Viên Diêu một cái.
Hiên Viên Diêu không kịp đề phòng, lui ra sau hai bước, thấy anh ta sắp té nhào, Thang Á Nam đứng bên cạnh kịp thời vươn tay đỡ anh ta lại.
Hiên Viên Diêu ngẩng đầu, mười mấy người nằm phía sau Cố Học Văn với đủ loại tư thế thảm hại trông vô cùng khôi hài. Cố Học Văn cũng bị thương, khóe môi chảy ra một chút máu.
Lúc này anh ôm thắt lưng Tả Phán Tình, khuôn mặt tuấn tú nhiễm vài phần hung ác nham hiểm. Cánh tay nhấc lên một cái, vừa rồi bởi vì đánh nhau nên khẩu súng lục vắt bên hông, lần này nó lại được rút ra, chỉ thẳng vào đầu Hiên Viên Diêu, kéo chốt an toàn, tính bóp cò.
“Hiên Viên Diêu. Anh nghĩ rằng tôi không dám nổ súng sao?”
“Tôi đâu có nói anh không dám.” Hiên Viên Diêu đã trúng một đòn, vẻ mặt không hề thay đổi, Thang Á Nam vẫn đứng ở bên cạnh móc súng lục từ trong ngực ra, chỉa thẳng về phía Cố Học Văn: “Chúng ta có thể so bì một chút, xem ai bắn nhanh hơn.”
Mấy tên vốn bị Cố Học Văn đánh ngã nằm trên mặt đất cũng đứng lên, mặc dù tất cả bị thương đổ máu, nhưng dù sao cũng đã từng qua huấn luyện, cấp tốc phản ứng lại, lấy súng chỉa vào Tả Phán Tình và Cố Học Văn.
“Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình hơi lo lắng, vẻ mặt Cố Học Văn bất động, bàn tay cầm súng hơi siết chặt: “Hiên Viên Diêu.”
Đè thấp giọng nói, mang theo vài phần tức giận, anh dám cá Hiên Viên Diêu không dám giết anh, nhưng sợ không cẩn thận sẽ làm Tả Phán Tình bị thương.
“Phán Tình.” Hiên Viên Diêu muốn cười: “Tôi với Cố Học Văn đồng thời mất mạng, đây là kết quả em muốn hả?”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình nóng nảy, nhìn những tên mặc áo đen ở phía sau, bởi vì thua dưới tay Cố Học Văn, vẻ mặt đều đeo vài phần thù hằn, khẩu súng trên tay siết rất chặt, không hề có ý muốn buông lỏng, còn vết séo trên mặt Thang Á Nam lúc này khít chặt, trông vô cùng dữ tợn.
“Tôi ở lại, anh thả anh ấy đi.”
“Phán Tình.” Cánh tay Cố Học Văn căng lên, vẻ mặt hơi tức giận: “Em nói gì vậy?”
“Không phải một tháng sao?” Tả Phán Tình oán hận trừng mắt với Hiên Viên Diêu: “Tôi sẽ chứng minh cho anh xem, cho dù một tháng, một năm, hay là mười năm, tôi cũng không yêu anh, vĩnh viễn không thể.”
“Phán Tình.” Bàn tay Cố Học Văn cầm súng lại siết chặt còn kích động muốn nổ súng: “Anh tuyệt đối không thể để em ở đây.”
“Học Văn.” Tả Phán Tình biết cứ dằng co như thế này mãi cũng không phải biện pháp hay, cô quay sang, nhìn thật sâu vào mặt của Cố Học Văn: “Học Văn, anh tin em không?”
Cố Học Văn trầm mặc, cũng hiểu ý của cô, cô muốn anh tin cô, để cô ở lại.
“Anh tin em, nhưng anh không tin hắn.”
Hiên Viên Diêu làm việc trước sau bất nhất, hành động gian tà tàn nhẫn. Ai biết hắn có thể xuống tay với Tả Phán Tình hay không?
“Chật chật. Anh Cố xem trọng tôi như thế, thật sự khiến tôi đau lòng nha.”
Hiên Viên Diêu giả bộ thở dài hai cái, cười nhạt nhìn súng trên tay Cố Học Văn: “Nhưng tôi thật sự tò mò, người anh em họ Cố đây tính đưa Phán Tình ra khỏi chỗ này thế nào?”
“Thế này.” Động tác Cố Học Văn hết sức nhanh chóng, cấp tốc di chuyển người hai bước, đến gần Hiên Viên Diêu, sau đó đặt súng trên đầu của anh ta. Lại nhìn về phía Thang Á Nam: “Bảo tất cả bọn họ tránh ra.”
Động tác của anh vô cùng mau lẹ. Trong khoảng thời gian ngắn Thang Á Nam cũng không đề phòng kịp.
“Bản lĩnh không tồi.” Hiên Viên Diêu bị Cố Học Văn dùng súng chỉa vào nhưng nụ cười lại càng thêm rạng rỡ: “Có một người một dạo nó dùng súng chỉa vào người của tôi, bây giờ e là cỏ trên mộ phần của người đó cũng cao hơn anh rồi. Anh xác định là anh muốn như vậy à?”
“Tôi rất khẳng định.” Cố Học Văn cảnh giác nhìn Hiên Viên Diêu, tầm mắt quét qua Thang Á Nam liếc một cái: “Bảo bọn họ tránh ra, thả chúng tôi đi.”
“Thiếu gia?” Thang Á Nam nhìn cây súng trên đầu Hiên Viên Diêu, thần sắc hơi ngưng trọng. Hiên Viên Diêu nhìn anh ta một cái. Ánh mắt đó với người đã ở bên anh ta trong thời gian dài như Thang Á Nam nhìn vào là lập tức hiểu được, phất phất tay, mười mấy tên áo đen đều lui ra hai bên.
Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, ý bảo cô đi đến bên cạnh mình, Tả Phán Tình không dám chần chờ, nhanh chóng đi về phía anh, đến gần Cố Học Văn, anh ôm cô, giữ cảnh giác với Hiên Viên Diêu, đồng thời đi ra phía ngoài.
Tầm mắt không quên nhìn về phía sau, trong đôi mắt anh là sự bình tĩnh, sắc bén khiến Tả Phán Tình không hiểu sao lại thấy bình tĩnh.
Cứ như vậy cùng anh rời đi là được rồi, cho dù cuối cùng thực sự sẽ có chuyện gì đi nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh Cố Học Văn thì bất kể ra sao cũng được. Tầm mắt lướt qua sau lưng anh, cô cảm thấy thời khắc này anh vô cùng cao lớn.
Lưng anh rất rộng, là người đàn ông cô có thể nương tựa. Tuy rằng cô tự tin có khả năng bình an thoát khỏi tay Hiên Viên Diêu. Nhưng cô phải thừa nhận, Cố Học Văn xuất hiện khiến cô cảm thấy hết sức yên tâm.
Theo Cố Học Văn ra ngoài, những kẻ phía sau đều không động tay chân. Nhìn bọn họ rời khỏi, Cố Học Văn siết chặt bả vai Hiên Viên Diêu, trong nháy mắt định mang theo anh ta rời khỏi phòng, đi xuống lầu.
Cũng chính vào lúc này, Thang Á Nam vào lúc ánh mắt anh thoáng xem xét khung cảnh bên ngoài liền cấp tốc vươn tay, bắt được cánh tay Tả Phán Tình.
“A. . . . . .”
Tả Phán Tình thét lên một tiếng kinh hãi, trên trán là một vật cứng lạnh như băng.
“Phán Tình?” Cố Học Văn hết sức chấn kinh nhưng vẫn không thả Hiên Viên Diêu, xoay người, nhìn Thang Á Nam chỉa súng vào Tả Phán Tình: “Anh buông anh ta ra.”
Là Thang Á Nam nói. Cánh tay siết chặt, Hiên Viên Diêu cảm giác được anh đang khẩn trương, nhìn Thang Á Nam nở nụ cười.
“Á Nam, anh làm cái gì vậy?”
“Anh có thể đi.” Thang Á Nam không nhìn Hiên Viên Diêu, mà nhìn Cố Học Văn: “Cô ấy phải ở lại.”
“. . . . . .” Cố Học Văn trầm mặc, không nói gì, siết thật chặt cây súng đặt ở trán Hiên Viên Diêu: “Anh bảo anh ta thả Phán Tình ra.”
“Tôi cũng muốn thế.” Hiên Viên Diêu thở dài: “Nhưng anh ta sẽ không nghe tôi đâu.”
“Cố Học Văn.” Gương mặt Thang Á Nam lạnh lùng, thần sắc vô cùng nghiêm túc: “Thiếu gia thích cô ấy nên không xuống tay nhưng mà tôi sẽ làm vậy. Cố Học Văn, tôi muốn anh buông thiếu gia ra. Bằng không, tôi giết người phụ nữ này.”
“Á Nam, anh muốn làm gì?” Hiên Viên Diêu hơi biến sắc mặt, từ lời nói của Thang Á Nam không nghe được chút hứng thú nào, ý cười trên mặt liền biến mất: “Anh thả Phán Tình ra.”
“Thiếu gia.” Giọng nói Thang Á Nam cực kì lạnh lùng: “Lão gia đã từng dặn dò, bảo tôi bảo vệ cậu an toàn, tôi không muốn đả thương ai. Chỉ là bắt anh ta buông cậu ra mà thôi.”
“Anh thả Phán Tình ra trước.” Cố Học Văn nắm thật chặt súng trên tay, Hiên Viên Diêu cảm giác cơ thể anh căng thẳng: “Cố Học Văn, anh buông tay ra. Bằng không sẽ làm bị thương Phán Tình.”
“Anh thả Phán Tình ra.” Cố Học Văn không buông tay: “Tôi đếm từ một đến ba, chúng ta đồng thời thả người.”
“Được.” Thang Á Nam gật đầu, nhưng không hành động, Cố Học Văn cau mày, khuôn mặt tuấn tú nhiễm thêm vài phần hung ác: “Thang Á Nam, rốt cuộc anh muốn gì đây?”
“Thiếu gia.” Thang Á Nam khẽ mở miệng, giọng nói lạnh lùng tựa như tháng chạp giá rét: “Lão gia đã từng dạy cậu, muốn thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết, càng không thể vì chuyện nữ nhi thường tình. Cậu vì cô gái này mà nhiều lần phá lệ. Nếu để lão gia biết được, người nhất định sẽ không tha cho cô ấy.”
Một câu khiến cả hai người Cố Học Văn và Hiên Viên Diêu đều biến sắc, vẻ mặt Cố Học Văn khẩn trương nhìn khẩu súng trên tay Thang Á Nam, khẩu súng lục trên đầu Hiên Viên Diêu cũng bắt đầu siết chặt.
“Nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ chết chung với Hiên Viên Diêu.”
“Thang Á Nam.” Lần đầu tiên Hiên Viên Diêu gọi tên đầy đủ của anh ta: “Anh buông Tả Phán Tình ra, anh có nghe không?”
“Thiếu gia.” Thang Á Nam kéo chốt an toàn xuống: “Tôi có thể thả cô ấy, nhưng e là lão gia sẽ không tha cho cô ấy.”
Với cá tính của bố Hiên Viên Diêu, nếu biết đến sự tồn tại của Tả Phán Tình e là cô sống không nổi.
“Thang Á Nam.” Giọng nói Hiên Viên Diêu mang theo sự tức giận, chẳng có chút xíu cảm giác nào với khẩu súng đang chỉa vào mình, bước từng bước về phía trước: “Á Nam, chắc anh biết bình sinh tôi ghét nhất kẻ nào lấy ông già ra uy hiếp tôi?”
“Tôi biết.” Thang Á Nam gật đầu, nhìn gương mặt tức giận của Hiên Viên Diêu mà không chút sợ hãi: “Nhưng cậu cũng chưa từng vì một người phụ nữ mà ảnh hưởng đến phán đoán của mình.”
Tả Phán Tình nghe đến đó thì trợn tròn mắt, đây là ý gì? Thang Á Nam muốn giết cô sao?