Không thể không nói Phong Trác Nhiên là một người đàn ông tỉ mỉ vô cùng, anh ra còn đặc biệt chuẩn bị cho Tô Lưu Cảnh một căn nhà, mặc dù không lớn, nhưng hoàn cảnh chung quanh cũng không tệ lắm, lại còn mời một người giúp việc chăm sóc cô, sau khi để lại một câu nếu như có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh ta, liền không quấy rầy nữa.
Tiểu Diệc cũng được cô đón về đây. Bây giờ, cô không muốn dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, càng không muốn tiếp tục yếu đuối nữa, cô tự thề với lòng sẽ không bao giờ là một Tô Lưu Cảnh để mặc cho người ta khi dễ nữa!
Mấy ngày nay, cô trầm tư suy nghĩ về tất cả những chuyện đã qua, từng chuyện, từng giống như những thước phim quay chậm trong đầu mang theo đầy máu và nước mắt, khiến lòng Tô Lưu Cảnh đau đớn vô cùng, tưởng như sắp chết.
Khi cô mười tám tuổi, thì ra lại đáng buồn đến vậy, vì em trai, cô bán mình trở thành sủng vật thế thân của Hình Hạo Xuyên, lại cứ nghĩ gia đình mình thiếu nợ ân tình nhà bọn họ nên yên lặng chịu đựng tất cả hành hạ cùng chỉ trích, không nghĩ tới quay đầu lại, tất cả đều là sai lầm, triệt triệt để để sai lầm rồi!
Là nhà họ Hình hại cha cô bị bỏ tù, là nhà họ Hình hại mẹ cô vì bi thương quá độ mà đột tử, là nhà họ Hình hại cô mới tám tuổi đầu đã phải chịu cảnh cửa nát nhà tan, còn em trai bởi vì sốt cao mà đầu óc không phát triển. Thế mà cô còn muốn trả nợ cho bọn họ?
Ha ha. . . . . . chuyện như thế làm sao cô lại không hận? Làm sao có thể không hận được!
Tô Lưu Cảnh dùng sức nắm chặt quả đấm, trong mắt lấp lánh ánh nước, nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống, mẹ, con có nên báo thù không? Những mối thù hận nặng nề kia, mỗi một ngày đều đè ép khiến tim của cô trĩu nặng, để cho cô không cách nào trốn tránh. Trải qua bốn năm, trí nhớ tạm thời quên lãng, có lẽ trốn tránh đã đủ lâu, hiện tại Hình Hạo Xuyên lại xuất hiện một lần nữa, thì vỏ bọc duy nhất có thể trốn chạy của cô cũng bị phá tan rồi, không thể không đối mặt với những chuyện bi thương dầm dề đã từng trải qua.
Cô thề, từ nay về sau, cô sẽ không vì bất kỳ kẻ nào mà rơi một giọt nước mắt, cô cũng không còn là Tô Lưu Cảnh của quá khứ nữa, bây giờ, cô không cần bất cứ tình cảm luyến ái nào, thứ duy nhất muốn, chỉ có báo thù!
"Vị tiên sinh này, nơi này là nhà riêng của chúng tôi, mời ngài đi ra ngoài!". Trong phòng khách, truyền đến giọng nói hoang mang sợ hãi của người giúp việc.
Đáng tiếc lời đề nghị này không hề có bất kỳ hiệu quả nào, người tới vẫn cố chấptự tiện xông vào: "Tránh ra."
Coi như không thấy mặt, nhưng áp lực truyền đến từ trong không khí hết sức căng thẳng, khiến Tô Lưu Cảnh nhíu chặt mày, Hình Hạo Xuyên này, anh ta lại tới đây làm gì?
Tô Lưu Cảnh cố gắng trấn định, sau đó cắn môi dưới, ra khỏi phòng nói: "Lạp Thụy, để khách vào đi!". Nếu tránh không được, vậy thì cứ đối mặt thôi.
Người giúp việc đáng thương thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó liền buông tay, nói: "Xin lỗi, tiên sinh, mời ngài ngồi!", rồi vội vàng chạy đi pha trà.
Hình Hạo Xuyên ở ngoài cửa canh giữ mấy ngày, nhưng lại không thấy bóng dáng Tô Lưu Cảnh đâu cả, lúc này mới bất đắc dĩ xông vào, cứ tưởng rằng lại bị Tô Lưu Cảnhkhông thèm để ý, không nghĩ tới cô lại cho mình đi vào, điều này đại biểu cho cái gì chứ? Chẳng lẽ là cô đã mềm lòng rồi sao?
Hình Hạo Xuyên vừa nghĩ như vậy trong lòng không khỏi mừng thầm, tiến lên muốn đến gần Tô Lưu Cảnh, lại bị cô nhàn nhạt né tránh.
Tô Lưu Cảnh vừa ngồi xuống thì Lạp Thụy cũng bưng trà ra đến nơi, bàn tay trắng nõn vừa ưu nhã rót trà, vừa nói: "Xin hỏi Hình tiên sinh đến đây viếng thăm là có chuyện gì?"
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh trấn định đối xử với mình theo kiểu có cũng được mà không có cũng không sao, lông mày của Hình Hạo Xuyên liền nhăn lại, đáp: "Anh tới tìm em nói chuyện một chút, hơn nữa còn muốn xem xem em đã khỏi hẳn chưa!".
Tại sao anh lại có cảm giác, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi dường như cô đã thay đổi thành một người khác? Anh thà nhìn thấy một Tô Lưu Cảnh yếu ớt tựa vào trong ngực mình như khi ở trong bệnh viện còn hơn nhìn thấy cô lạnh lùng không dễ nắm bắt như bây giờ. Trong mắt cô chứa đầy xa cách, cùng hận ý đè nén khiến cho anh cảm thấy khủng hoảng.
Tô Lưu Cảnh lễ phép cười trả lời: "Cám ơn Hình tiên sinh, hiện tại tôi rất tốt, nếu đã nhìn đủ rồi thì cũng không làm trễ nãi anh nữa, Hình tiên sinh, xin mời!". Lời nói vừa lễ phép vừa xa lạ như vậy chẳng khác nào từng thanh dao găm đâm vào lòng Hình Hạo Xuyên rỉ máu.
Anh cố khắc chế phiền não trong lòng, tiến lên phía trước nói: "Lưu Cảnh, anh sẽ không ép em nữa, chúng ta bình tĩnh nói chuyện với nhau được không!". Lần trước, trong hôn lễ của cô và Thương Thiên Kỳ, anh đã dùng thân thế của Tiểu Mễ để ngăn cản đám cưới, tuy biết đây là hạ sách nhưng quả thật anh chẳng còn biện pháp nào khả thi hơn nữa. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rất muốn mặt đối mặt với cô, sám hối về chuyện quá khứ , nói với cô những năm qua anh đã khổ sở tìm kiếm cô ra sao, nói rằng anh yêu cô thế nào. . . . . . muốn chuộc lại những lỗi lầm mình đã gây ra cho cô.
Thế nhưng Tô Lưu Cảnh lại xa cách ngàn dặm nói: "Xin lỗi, quá khứ xảy ra chuyện gì tôi đã không còn nhớ nữa, chúng ta không có gì hay để nói cả. Tôi không biết anh, mà anh cũng không quen tôi của hiện tại, chúng ta coi như không có gì xảy ra không phải rất tốt sao?"
Nghe thấy thế mặt của Hình Hạo Xuyên liền biến sắc, cái câu ‘chúng ta coi như không có gì xảy ra’ đó dường đã như làm lu mờ đi tất cả, tất cả kí ức của bọn họ, quan hệ của bọn họ, toàn bộ đều bị phủi sạch sẽ.
"Vậy còn Tiểu Mễ thì sao? Tiểu Mễ là con của ai, không phải chỉ một câu coi như không có gì xảy ra là có thể chấm dứt hết thảy!". Hình Hạo Xuyên ấm ức nói.
Vẻ mặt của Tô Lưu Cảnh chỉ hơi hơi biến chuyển, nhưng tận đáy lòng lại hừ lạnh nói: Hình Hạo Xuyên, anh chỉ biết mang người bên cạnh tôi tới uy hiếp tôi hay sao?
"Hình tiên sinh, tôi nói rồi, hiện tại tôi không nhớ được gì cả, chuyện cha của Tiểu Mễ là ai hiện tại đối với tôi mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì. Tôi chỉ biết, người sinh ra Tiểu Mễ là tôi, nuôi thằng bé lớn cũng là tôi, mà việc này với Hình tiên sinh anh không có một chút quan hệ nào cả!".
Sắc mặt Hình Hạo Xuyên thoắt xanh thoắt trắng, sao cô lại dám nói cha của Tiểu Mễ là ai không có một chút ý nghĩa nào chứ? Anh thừa nhận mình thật có lỗi với cô, nhưng cô không cảm thấy nói một câu với anh là quá tàn nhẫn sao?
"Đừng mang cái cớ em bị mất trí nhớ ra làm lý do! Anh không chấp nhận!". Con người Hình Hạo Xuyên bỗng dưng co rụt lại, lớn tiếng nói.
Mất trí nhớ, cái từ ngữ này nói nghe thật dễ dàng, nhưng với anh mà nói nó đả thương đến cỡ nào. Chuyện bi ai nhất trên cõi đời này chính là bị người mình yêu thương nhất hoàn toàn quên mất, ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Hình Hạo Xuyên đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội cắn răng nói: "Được, cứ coi như em bị mất trí nhớ đi, vậy tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại lần nữa? Chúng ta hãy quên hết toàn bộ mọi chuyện trong quá khứ, hiện tại, bắt đầu lại từ đâu!".
Bắt đầu lại sao? Tô Lưu Cảnh không nhịn được muốn bật cười. Anh lại muốn bọn họ bắt đầu lại lần nữa, thật đúng là trước sau như vẫn bá đạo mà kiêu ngạo như thế, luôn lấy phong thái bố thí đứng ở trước mặt cô. Anh cho là thế giới này không thể không có anh sao?
"Hình tiên sinh cứ nói đùa, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường không đáng kể gì, Hào môn như nhà họ Hình, tôi không với nổi!". Tô Lưu Cảnh xoay người đáp trả.
Cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, những ngày khuất nhục khi ở trong nhà họ Hình, càng sẽ không quên, kẻ thù lớn nhất của mình ở đó!