Phong Trác Nhiên vừa đi đến, lập tức bị một nhóm người trừng mắt nhìn, vậy mà anh ta lại chẳng thèm để ý, trên mặt giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, nhún nhún vai ý bảo mọi người cứ tiếp tục, dáng vẻ chẳng khác nào một con hồ ly vừa phúc hắc vừa ưu nhã.
Thương Thiên Kỳ và Hình Hạo Xuyên nhìn anh ta bằng ánh mắt đề phòng, từ dạ tiệc từ thiện lần trước, ấn tượng của bọn họ đối với vị Phong đại thiếu này không tốt chút nào.
Thấy Phong Trác Nhiên muốn đến xem trò vui, Thương Thiên Kỳ cũng không thèm quản anh ta làm gì, tiếp tục nói: "Lưu Cảnh, cùng ạm trở về nhé? Anh nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt!".
Hình Hạo Xuyên nghe vậy, lập tức châm biếm: "Hừ, tôi nhớ không lầm thì bây giờ Thương tiên sinh anh chẳng có chút quan hệ nào với cô ấy cả! Anh lấy tư cách gì mà muốn cô ấy đến chỗ anh ở chứ?".
Hình Hạo Xuyên lên tiếng không chút lưu tình, trong nháy mắt sắc mặt của Thương Thiên Kỳ liền trở nên xanh mét, cố phản bác: "Ít nhất thì vẫn có tư cách hơn so với anh! Đừng quên, ngay cả anh là ai cô ấy cũng đều không nhớ!".
Hiện tại Tô Lưu Cảnh vẫn giả vờ như mình chưa nhớ lại, đã như vậy, Thương Thiên Kỳ cũng tình nguyện giấu giếm cho cô, huống chi là đối phó với Hình Hạo Xuyên.
Quả nhiên, Hình Hạo Xuyên vừa nghe thấy thế liền lập tức bốc hỏa, hai người đàn ông đường đường đều là tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người đối chọi gay gắt với nhau như vậy, chỉ có Phong Trác Nhiên là ung dung khoanh tay tựa lưng trên vách tường, hào hứng bừng bừng xem kịch hay.
"Được rồi! Đừng tranh cãi nữa!", Tô Lưu Cảnh bị hai người họ kéo đi kéo lại đến phiền, không nhịn được lên tiếng ngăn lại, ngay sau đó chỉ vào người đang thong dong đứng dựa vào tường nói: "Tôi chọn anh ta!".
Lời này, không chỉ khiến cho những người đang vây quanh cô mở to mắt kinh ngạc, ngay cả Phong Trác Nhiên cũng ngạc nhiên không kém: "Tôi?"
"Anh ta? Không được!", mọi người ở chỗ này dường như là trăm miệng một lời nói.
"Tại sao?", Tô Lưu Cảnh liền hỏi ngược lại.
Mấy người họ lại đồng thanh lên tiếng: "Bởi vì không thích hợp!", tuy thế nhưng trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ riêng.
Tống Dĩ Hinh: người đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải là người tốt gì, nếu như giao Lưu Cảnh cho anh ta, chẳng khác nào dâng thịt lên tận miệng sói sao?
Thương Thiên Kỳ: Phong Trác Nhiên này rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì, chỉ trong vòng mấy ngày lại khiến Lưu Cảnhưu ái anh ta như thế, quả thật đáng chết!
Hình Hạo Xuyên: nghe nói vị Đại thiếu này luôn luôn là ai đến cũng không cự tuyệt, lại dám giành Tô Lưu Cảnh với anh, quả thật muốn tìm chết!
Thẩm Minh Phong: vợ không ưa, mình cũng không ưa! Này, đừng nhìn tôi, tôi chỉ là thê nô của vợ mà thôi!
Bị nhiều ánh mắt đầy "Quan tâm, chăm sóc" bắn đến, Phong Trác Nhiên đột nhiện rét lạnh, mắt khẽ chớp chớp, ngay sau đó hòa ái cười nói: "Quả đúng là không quá thích hợp!".
Mọi người ai nấy đều thở phào thầm nhủ: aizz. . . . . . Phải như vậy mới đúng chứ.
Nhưng vừa thở phào chưa được bao lâu, đã thấy Phong Trác Nhiên nói tiếp: "Tuy nhiên nếu như cô nguyện ý, tôi lúc nào cũng hoan nghênh!". Tư thái cử chỉ nho nhã, mỉm cười hòa ái, nội tâm lại phúc hắc, quả thật làm cho người ta giận sôi!
"Phong Trác Nhiên!", mấy người trong phòng cắn răng nghiến lợi lên tiếng, hận không thể lập tức đè người này xuống cắt thành tám khúc cho chó ăn!
Tô Lưu Cảnh cũng không để ý, chỉ gật gật đầu nói: "Cám ơn Phong Thiếu!".
"Đừng khách sáo, đó là vinh vạnh của tôi!". Phong Trác Nhiên nói xong liền đưamắt nhìn sang hai người đàn ông lúc này sắc mặt đã xám như tro tàn, trong lòng buồn cười không dứt, trò chơi này, thật đúng là càng chơi càng thấy thú vị.
Đợi những người khác rời đi, Phong Trác Nhiên lập tức vểnh môi, cười như không cười nói: "Chẳng lẽ cô không sợ tôi có mưu đồ khác với cô sao?"
Tô Lưu Cảnh cười nhạt đáp: "Phong đại thiếu nói cứ nói đùa, tôi đây cái gì cũng không có, có gì đáng giá để anh toan tính đây? Phong đại thiếu anh, muốn tiền có tiền, muốn phụ nữ e rằng có cả đám chủ động ngã vào, một Tô Lưu Cảnh nhỏ bé như tôi chỉ sợ không lọt được vào mắt của anh. Nếu không, lần trước anh cũng sẽ không cứu tôi ở trên đường rồi đưa vào bệnh viện!".
"Vậy sao?", Phong Trác Nhiên cười phá lên, con ngươi dưới mắt kính thoáng qua một tia hứng thú: "Còn gì nữa không?"
"Hơn nữa, từ ánh mắt của anh nhìn tôi, chỉ là đang xem một tuồng kịch, về phần mục đích là cái gì thì tôi không biết, chẳng qua, có mục đích còn tốt hơn là không có mục đích gì, bởi vì chỉ có trao đổi ích lợi mới chính là sự thật đơn thuần nhất trên đời này, làm gì có chuyện ai cho không ai cái gì?". Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng nhíu mày giải thích, trên đời làm gì có thứ gì phức tạp hơn so với tình cảm chứ.
"Ích lợi mới chính là đơn thuần nhất trên đời, những lời này của cô, thật đúng là thú vi!". Phong Trác Nhiên lặp lại lời cô rồi nhận xét: "Tôi thật không ngờ, trừ rất xinh đẹp ra Tô tiểu thư còn thông minh như vậy, sao cô không thử đoán một chút, rốt cuộc tôi muốn làm cái gì?". Trên khuôn mặt nhìn qua như nho nhã kia lại ẩn chứa thâm trầm sâu không lường được, mười phần là một con cáo già.
Tô Lưu Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Trác Nhiên đáp lại: "Nếu như tôi nhớ không lầm, Phong Thái đang có kế hoạch khai phá thị trường mới, ở xã hội hiện đại sớm chiều vạn biến này, trong top Toàn cầu thì có năm mươi công ty muốn nhảy vào, nếu như Phong Thái muốn chia một chén súp trong số đó, tất yếu phải tìm được một vị thế vững chắc. Mặc dù ba chữ Tô Lưu Cảnh không có ý nghĩa gì, nhưng cái tên Suzzy vẫn còn có chút giá trị, tôi nói không sai chứ, Phong thiếu?"
Lúc nói những lời này, khuôn mặt Tô Lưu Cảnh bừng sáng, vô cùng chói mắt. Cô cũng không còn là cô gái ngốc nghếch của bốn năm trước, cái gì cũng không hiểu nữa, đưa ra sự lựa chọn này cũng không phải là nhất thời lỗ mãng. Bây giờ, cô không phải là nhánh hoa tầm gửi phải phụ thuộc vào người khác, mà cô lại càng không cho phép mình mềm yếu nữa.
Mượn vị thế của Phong Trác Nhiên cũng là một lựa chọn không tồi, hai người họ hợp tác với nhau, so với thứ tình cảm lộn xộn lung tung kia thì đơn thuần trực tiếp hơn nhiều.
Phong Trác Nhiên nghe cô nói thế, vô cùng hứng thú, nhíu mày nói: "Quả nhiên, Tô tiểu thư không để cho tôi thất vọng, thậm chí còn khiến cho Phong mỗ tôi một niềm vui to lớn, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!". Nói xong liền vươn tay muốn bắt tay chúc mừng hợp tác.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô chẳng khác nào một tình nhân nhỏ thuần khiết e ấp trong vòng tay người khác, lần thứ hai nhìn thấy, cô lại giống như một tinh linh động lòng người, lần thứ ba thấy cô, lại tựa như thiên sứ bị gãy cánh, không nghĩ tới lần này, cô lại kiên cường lý trí và thông tuệ như vậy, khiến cho hai mắt anh ta tỏa sáng không ngừng.
Tô Lưu Cảnh không nói gì, chậm rãi vươn tay ra.
Không nghĩ tới Phong Trác Nhiên sau khi cầm tay của cô xong, thế nhưng lại cúi khẽ hôn lên mu bàn tay cô một cái.
"Anh!", Tô Lưu Cảnh kinh ngạc mở to hai mắt.
Phong Trác Nhiên ăn vụng thành công, hả hê cười nói: "Tô tiểu thư xin đừng để ý, ở Anh Quốc, hôn tay vốn là một lễ nghi cơ bản, không phải sao?". Nói xong liền lịch sự vẫy vẫy tay, mở cửa đi ra ngoài.
Tô Lưu Cảnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, còn lễ nghi cơ bản nữa cơ đấy, bọn họ đều là người Trung Quốc, làm gì phải theo cái lễ nghi Anh Quốc vớ vẩn kia, đi chết đi!
Chẳng lẽ là cô đã lựa chọn sai đối tượng rồi? Sao có thể quên chuyện anh ta từng làm với cô trong bữa tiệc từ thiện đêm đó chứ? Tìm người như vậy hợp tác, thật là đặc biệt sai lầm mà!