Ông lão kia tên Hàn Khôi, là bác sĩ của Yên Kinh.
Dù ở đây có rất nhiều người ngoài ngành không biết ông ta nhưng nếu trong ngành thì địa vị của ông ta trong giới Đông y là không hề tầm thường.
Chẳng qua ngày thường ông vẫn luôn đắm chìm trong việc học tập, nghiên cứu kỹ thuật chữa bệnh nên rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Vì thế, người bên ngoài chẳng mấy khi được gặp ông ta, không biết ông ta cũng không có gì lạ.
Nhưng vừa hay, Nam Cung Thế lại biết người này, vì thể ông ta mới báo ngay cho Sở Quốc Thiên.
Một mình ông ta không thể giải quyết nổi vị danh y tới
У từ Yên Kinh này.
Dù chuyện hôm nay náo loạn rất khó coi, nhưng không thể không thừa nhận, kỹ thuật chữa bệnh của ông lão Hàn Khôi này vẫn rất đáng kinh ngạc.
Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi, ông ta đã khám bệnh xong cho gần một trăm bệnh nhân.
Nếu như để Nam Cung Thế làm, thế nào cũng phải mất một ngày.
Càng khiến người khác kính nể hơn nữa, đó là ông Hàn đã chẩn đoán rất chính xác bệnh của gần một trăm bệnh nhân kia, rất nhiều người không số họ đã được ông ta trực tiếp trị khỏi.
Phải nói rằng những người từ xa lặn lội tới Y Đạo Môn khám bệnh đều là những bệnh nhân mắc các chứng bệnh vô cùng phức tạp, khó giải quyết, không đến mức hiếm gặp nhưng cũng đều là những căn bệnh phải tốn rất nhiều công sức chữa trị.
Ở đây là thường không có mấy căn bệnh lặt vặt như cảm cúm, đau đầu...!Mấy căn bệnh đơn giản như vậy thì bệnh nhân tự mình tìm bừa một hiệu thuốc nào đó mua ít thuốc, hoặc tới phòng khám truyền mấy chai nước là xong, chẳng ai muốn mất công chạy tới đây để chữa những bệnh đó?
Nhưng những căn bệnh mà Nam Cung Thế thấy phức tạp, khi rơi vào tay ông Hàn lại dễ dàng như trở bàn tay, đổi với các bệnh nhân chính là thuốc tới là khỏi bệnh.
Kỹ năng chữa bệnh của người này quả thật rất lợi hại l
Nhiều người nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cảm thán, thỉnh thoảng còn kìm lòng nổi mà nói lên hai tiếng thần y...
Hàn Khôi rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ông ta khẽ vuốt râu, gật đầu đầy đắc ý.
Đám học sinh đứng bên cạnh ông ta, ai ai cũng kiêu ngạo tới mức mũi phổng hết lên, ở đó bắt đầu hò hét.
“Được rồi, người tiếp theo!” Hàn Khôi giải thích triệu chứng và kê đơn thuốc cho bệnh nhân trước mặt, không hề ngẩng đầu lên, nói lớn.
“Thưa thầy, bên chúng ta đã không còn bệnh nhân nữa rồi.
Chỉ một lát thôi mà thầy đã khám bệnh xong cho những bệnh nhân mà Y Đạo Môn sắp xếp cho chúng ta.
Một học sinh ở bên cạnh ông lão tiến lên, cười nói.
“Cái gì? Này không khỏi dễ quá sao, tôi còn cho rằng bệnh nhân ở Y Đạo Môn này bị bệnh gì phức tạp lắm.
Hôm nay khám rồi mới biết, chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi?” “Chỉ mấy bệnh nhân như vậy mà bọn họ lại phải khám và chữa trị lâu như thế, chậc chậc, đúng là buồn cười quá.
Chỉ với chút bản lĩnh như vậy, sao xứng với hai chữ thần y?” Hàn Khôi khinh thường, lắc đầu cười nói, lưng ưỡn thắng.
“Thưa thầy, là do kỹ thuật chữa bệnh của thầy quá cao siêu! Cái nơi nhỏ bé này chưa trải sự đời, một con mèo, con chó tùy tiện xuất hiện cũng có thể tự xưng mình là thần y “Chẳng phải thế sao, Y Đạo Môn này sao có thể so với thầy!” “Đúng thế đúng thế!”
Đám học sinh từng người từng người tâng bốc ông ta.
“Thưa thầy, nếu giờ không còn việc gì nữa thì chúng ta định sắp xếp thế nào?” Một học sinh không nhịn được hỏi.
“Sắp xếp thế nào? Đương nhiên là gọi vị thần y Sở giỏi giang kia ra, đầu một trận tử tế với cậu ta!” Hàn Khôi cao giọng, cười lạnh nói.
Hiện giờ, lòng tin của ông ta tăng lên không ít, không hề còn cảm giác lo lắng, kiêng dè như lúc trước.
Bây giờ nghĩ lại, vừa rồi mình đã suy nghĩ quá nhiều, ông ta đã từng này tuổi rồi, sao có thể bị một thằng nhóc miệng còn hội sữa hù dọa?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ làm người khác cười rụng cả răng?
Nghĩ tới đây, Hàn Khôi hừ lạnh, đưa ra quyết định một cách dứt khoát, Lần này, dù cái tên thần y Sở đáng ghét kia có muốn cược tay chân, ông ta cũng tuyệt đối không từ chối.