Ông lão chớp mắt hiểu ra mục đích của Sở Quốc Thiên, đối phương muốn lợi dụng sức mạnh của quần chúng để gây áp lực cho mình, làm ông ta phải từ bỏ.
Dưới tình huống này, ông ta chỉ có thể chọn, hoặc đồng ý với anh, hoặc là nhục nhã rời đi.
Nhưng nếu đồng ý, người mà ông ta phải đối mặt chính là thần y Sở đấy.
У
Ông lão là người mà nhà họ Hàn cử tới để thách đấu với Sở Quốc Thiên, cũng là người có kỹ thuật chữa bệnh tốt nhất ở nhà họ Hàn.
Mục đích chính mà ông ta tới đây lần này không chỉ làm cho danh tiếng thần y Sở thấp đi mà thậm chí là cả Y Đạo Môn tổn thất nặng nề, giúp sau này nhà họ Hàn có thể dễ dàng làm Y Đạo Môn tan rã.
Nhưng ông ta chẳng thể nào ngờ, thần y Sở này lại tàn nhẫn, độc ác tới vậy.
Hơn nữa, anh còn rất giỏi ăn nói, chỉ vài câu thôi mà đã biến sự tàn nhẫn ấy trở nên quang minh chính đại, chiếm được sự ủng hộ của đông đảo mọi người.
Thật ra, lần này ông lão kia cũng không hoàn toàn nằm chắc phần thắng, đương nhiên thắng thì rất tốt nhưng nếu chẳng may thua, vốn chuyện chẳng có gì, nhiều lắm thì khen ngợi đối phương mấy câu là xong.
Tất cả những gì trước đó của thần y Sở đã cho thấy ông ta thấy một phần sự lợi hại của anh.
Nhưng hiện giờ, vị thần y Sở này đã nâng cái giá của sự thắng bại thẳng tới một mức độ có thể nói vô cùng kinh khủng đối với ông ta.
Nếu cứ như vậy thì ngược lại, ông lão mới là người khó mà đồng ý.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông lão khẽ lóe lên, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Một lát sau, ông ta hậm hự: “Thần y Sở, tôi với cậu chỉ là giao lưu y học bình thường tôi, không có ý gì khác.
“Nếu như cậu nhất định nói rằng tôi đang ở đây gây sự, làm chậm trễ việc khám chữa bệnh của những bệnh nhân kia, vậy thì được rồi, tôi có thể đợi.
Thậm chí, nếu cậu không ngại, tôi còn có thể giúp cậu xem bệnh!” “Chờ tới khi cậu có thời gian rảnh, chúng ta sẽ đấu sau, vậy là được rồi chứ? Về phần đặt cược tay chân, chuyện này quả thật quá tàn nhẫn, ông già đây không nghe nổi mấy câu máu tanh như thế, nếu truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ bàn tán không hay về tôi với cậu!” “Ý của ông là, ông sợ rồi?” Sở Quốc Thiên cười chế nhạo.
“Không hề!” Ông lão cắn răng, trong lòng nóng nảy, giận dữ nói: “Thần y Sở! Cậu cứ nói thẳng ra, rốt cuộc cậu có đấu hay không?” “Tôi đã nói rồi, chữa bệnh cho người bệnh là quan trọng nhất, trận đấu chỉ có thể chờ sau khi khám xong cho tất cả bệnh nhân! Nếu ông không muốn cược với tôi, vậy thì hãy giúp Y Đạo Môn của chúng tôi khám bệnh đi, đợi tới khi khám xong cho toàn bộ bệnh nhân ở đây, tôi sẽ thỏa mãn niềm mong ước thiết tha của ông, đồng ý thi đấu với ông!” Sở Quốc Thiên nói thẳng.
“Được! Đây là cậu nói đấy.” Nghe thấy vậy, ông lão lưu loát vén tay áo lên: “Khám bệnh thì khám bệnh, cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu sao?”
Nói xong, ông lão dẫn nhóm học sinh của ông ta tiến vào Y Đạo Môn.
“Cậu Sở! Chuyện này.
Nam Cung Thế vội tiến lên, vẻ mặt rất lo lắng.
Không sao, cứ sắp xếp công việc cho họ đi.” Sở Quốc
Thiên xua tay, nói thẳng.
Nam Cung Thế chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn nghe theo ý của Sở Quốc Thiên.
Ông ta gật đầu, nói: “Cậu Sở, có cần sắp xếp cho họ những ca bệnh khó trị, phức tạp nhất không? “Không cần, bệnh nhân bình thường là được rồi! Đưa toàn bộ những ca bệnh khó giải quyết tới chỗ tôi đi, đừng có mang tính mạng của bệnh nhân ra làm trò đùa! Không cần phải mạo hiểm vì chuyện này” Nói xong, Sở Quốc Thiên trực tiếp xoay người rời đi.
Một lát sau, ông lão kia liền xếp một cái bàn đơn giản ở ngoài cửa, bắt đầu khám bệnh.
Một nhóm bệnh nhân xếp hàng trật tự chờ khám bệnh ở trước bàn, không khí vô cùng hài hòa.
Cánh truyền thông ngồi xổm mấy tiếng liền, thấy khung cảnh đi đi lại lại này chẳng có gì đáng chụp, vì thế cũng lục tục rời đi rất nhiều.
Trong một góc nhỏ không bắt mắt cách đó không xa, một người đàn ông lặng lẽ quan sát tình hình bên này, sau đó lấy điện thoại từ trong ngực ra, bấm một dãy số.
“Thế nào rồi? Làm xong rồi sao?” Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói già nua, trầm thấp vang lên.
“Thưa ông, hình như xuất hiện chút vấn đề.
“Vấn đề gì? Lẽ nào ông Hàn cũng thất bại rồi sao?” "Không phải, ông ấy còn chưa đấu với thần y Sở!” “Cái gì? Sao còn chưa đấu? Xảy ra chuyện gì thế?” “Hiện hiện hiện giờ, ông ấy đang giúp Y Đạo Môn khám bệnh.
Người đàn ông kia mở miệng, khó khăn nói..