*
Editor: Trà Đá.
Hôm sau Nam Từ ra ngoài.
Trước khi đi, cô liếc mắt bực mình Hoắc Lâm, sau đó lại bôi một lớp phấn lót nơi cổ, nhưng cảm giác những dấu vết anh lưu lại trên cổ cô vẫn thấy rất rõ ràng.
Cuối cùng cô phải buộc một cái khăn lụa quanh cổ để che kín.
“Anh cố ý đúng không?" Nam Từ vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi anh.
Lúc đó Hoắc Lâm đang bế Đường Đường, cười như có như không: “Không ăn bữa chính được thì cũng phải ăn chút điểm tâm chứ.”
Nghe xong, Nam Từ trợn mắt nhìn anh, sau đó cũng không để ý đến anh nữa, cúi người hôn Đường Đường.
“Đường Đường, mẹ ra ngoài tí nhé, bái bai mẹ nào.”
Đường Đường nghe không hiểu, chỉ biết được mẹ hôn, cho nên hai mắt cong lên cười cười.
Tâm Nam Từ mềm nhũn, còn có ý định hủy hẹn với Cố Phán, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tranh thủ ra ngoài, không thể nhìn con, nếu không thì không thể đi được.
Sau khi Nam Từ đi, chỉ còn lại Hoắc Lâm và Đường Đường mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
Dì giúp việc biết chuyện, sau khi thấy Nam Từ đi rồi, mới chủ động nói với Hoắc Lâm: “Tiên sinh, giao Đường Đường cho tôi, ngài cũng mau đến công ty đi.”
Hoắc Lâm nhìn gương mặt non nớt của Đường Đường, lại thấy thằng bé đang đối mắt với anh, sau đó anh trực tiếp từ chối ý tốt của dì giúp việc.
“Không cần, dì cứ làm việc đi, hôm nay tôi ở nhà với thằng bé.”
Chuyện này hôm qua Nam Từ có đề cập đến, mặc dù từ sau khi có Đường Đường thì Hoắc Lâm dành rất nhiều thời gian làm việc tại nhà, nhưng thời gian hai cha con ở riêng với nhau cũng quá ít.
Nam Từ muốn ra ngoài gặp Cố Phán một chút, cũng là muốn dành thời gian cho hai cha ở riêng.
Cô cũng không giống như những bà mẹ khác, muốn Hoắc Lâm trải nghiệm chăm một đứa bé cực khổ bao nhiêu, chẳng qua là cô cảm thấy người cha cũng cần trở thành người bạn của con trai.
Trước đó cô không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy cô cũng làm không đúng lắm.
Cho nên cô đề nghị với Hoắc Lâm, hôm nay cô ra ngoài, thì anh phải ở nhà chăm sóc Đường Đường một ngày.
Hoắc Lâm không có ý kiến gì, cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, cho nên vừa hôn cô vừa đồng ý.
Nhưng hôm nay sau khi Nam Từ thật sự ra ngoài rồi, anh nhìn con trai đang ngồi trong lòng mình, trong lòng anh lập tức sinh ra một gợn sóng khác thường.
Anh học theo Nam Từ, bế Đường Đường xuống lầu.
Phòng khách dưới lầu bày biện một đống đồ chơi, nhưng Đường Đường cực kỳ ngoan, không giống như những đứa trẻ khác, cầm được thứ gì thì phá hư thứ đó.
Có thể vì tính cách của Đường Đường khá trầm, ngoại trừ khi Nam Từ đùa giỡn thì cậu bé sẽ cười tủm tỉm, còn bình thường sẽ rất im lặng.
Lúc này cũng thế, sau khi Hoắc Lâm đặt cậu bé xuống sàn, thì cậu bé nhanh tay bò tới lấy khối rubic mà cậu bé thường hay chơi.
Khối rubic quá lớn, bàn tay cậu bé lại quá nhỏ, phải dùng sức rất nhiều mới có thể di chuyển được một phía của khối rubic, nhưng cho dù khó khăn như vậy, nhưng cậu bé lại im lặng ngồi một chỗ tập trung chơi, nhìn qua có vẻ như “Bình tĩnh” hơn những đứa trẻ bằng tuổi khác.
Trước kia Hoắc Lâm nghe Nam Từ kể qua bình thường Đường Đường chơi như thế nào, nghe cô kể cũng không khác biệt lắm so với bây giờ, cơ bản đều tự chơi, chơi mệt thì sẽ bò đến tìm Nam Từ, sau đó cũng không khóc không quậy, ngoan ngoãn ở bên cạnh nhìn cô vẽ.
Hôm nay anh không có tài liệu quan trọng nào cần phê duyệt, cho nên lúc này cũng ngồi xuống bên cạnh con trai, hai cha con một lớn một nhỏ một dài một ngắn ở chung một chỗ, nhìn trông cực kỳ hài hòa.
“Cần ba giúp không?” Hoắc Lâm nhìn Đường Đường, nhẹ giọng mở miệng.
Đường Đường nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lâm, hai con ngươi đen nhánh, trong vắt như mặt hồ, một lát sau, cậu bé nháy nháy mắt, không phản ứng gì, cúi đầu tiếp tục chơi khối rubic trong tay.
Hoắc tiên sinh bị con trai làm ngơ: “…”
Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ tiếp xúc với con nít, chỉ có một ký ức ấn tượng là lúc bé có tiếp xúc với Nam Từ.
Trong trí nhớ của anh thì Nam Từ cực kỳ ồn ào, mà lại rất đáng yêu, mặc dù đáng yêu nhưng lúc nào cũng trêu đùa chọc phá anh.
Lúc này nhìn Đường Đường, Hoắc Lâm không ngừng nghi ngờ, chẳng lẽ ngoại hình đã di truyền từ anh, mà ngay cả tính cách cũng vậy? Nếu giống Nam Từ thì không thể yên tĩnh và ngoan ngoãn như vậy