Cuối tháng tư, khi mà các tán hoa anh đào đã rơi rụng hết cả, các cành cây bắt đầu mọc những chiếc lá màu xanh.
Học sinh năm nhất của trường Seira lên chuyến xe buýt đang hướng đến nơi có cơ sở huấn luyện vắng người để tiến hành buổi hoạt động ngoại khóa.
“Có xem video của Start Shachou[note55236] hôm qua không?”
“Vui quá chừng ha.”
“Cái mà tớ đăng trên chicktok đang lên hot quá trời luôn.”
“Ể~, thật hả. Ghê quá ta. Gì nào gì nào,『Dễ thương』,『Thoáng thấy áo ngực, tuyệt vời』”
“Ưwaaa! Ghê quá ghê quá xóa đi xóa đi xóa đi——!”
“……Ựa. Thôi chết, mắc ói quá.”
Trên đường đi đến đích, đám học sinh nhốn nháo lên cả với nhau.
Nhưng chỉ có một nam sinh trong số đó đang méo mó mặt mày mà trông như khổ sở.
Cậu ta tên là Minazuki Saito.
Một đứa ngốc dù đã là học sinh cao trung rồi mà vẫn hào hứng với chuyến đi qua đêm đến nỗi thức trắng đêm.
Do đó, hiện tại cậu đang bị chiến đấu với lại cơn buồn nôn mà bình thường bản thân chắc chắn không mắc phải.
“Có chuẩn bị sẵn bọc rồi này. Mấy cái bẩn bẩn tới đây. Mà không, thằng này ghét bẩn lắm nên đừng tới.”
“Thế thì còn có nghĩa gì nữa đâu, Akashi-kun.”
“Itocchi, liếm kẹo sẽ đỡ hơn đó, ông ăn không? Cái kẹo habanero cực kỳ cay này, ngon lắm đó?”
“……Thôi miễn. Tôi mà ăn cái đó vào thì sẽ chết theo nghĩa khác đấy.”
“Nhưng mà, ăn vào chết rồi thì ông sẽ được giải thoát khỏi cơn khổ sở này mà.”
“……Ý tưởng hay lắm Kanzaki. Đưa cho tôi nào, Yakumo.”[note55237]
“Ôkê.”
“Đùa chút thôi mà, đừng có nghiêm túc như thế. Đừng có cố ăn mà! Tôi xin lỗi mà.”
“Ahaha, lần đầu tiên mới thấy Minaka-chan hoảng lên đó. A~, không chỉ kẹo thôi mà sôcôla có vẻ cũng có hiệu quả đó, ông ăn không Saito?”
“……Ăn.”
Nhờ có sự chăm sóc tận tình (?) này nọ của đám bạn nên cậu bằng cách nào đó đã nhịn được.
Nhưng mà, khi nghĩ còn hơn một tiếng đồng hồ nữa mới đến đích thì cậu lại trở nên bế tắc.
—Liệu mình có bình an vô sự cho đến đó không đây?
Vừa nhìn quả núi to bự ngoài khung cửa sổ, Saito vừa trở nên bất an.
Một giờ sau.
“Ư~shaa~~!! Cuối cùng cũng tới rồi——!”
Nếu nói kết quả thì hoàn toàn không vấn đề gì cả.
Nếu hỏi tại sao thì vì Saito đã ngủ được khoảng ba mươi phút rồi.
Cậu ăn sôcôla của Lily, ít phút sau thì cảm giác khó chịu dần đỡ hơn, cơn buồn ngủ từ việc thức xuyên đêm dâng lên còn cao hơn cả cơn khó chịu.
Lúc nhận ra thì phần thời gian còn lại cậu đã cực kỳ sảng khoái trong giấc mộng rồi.
Nhưng mà sự khó chịu cho đến lúc ấy vẫn không đổi, và vừa bước xuống xe buýt là cậu liền hò reo.
(Mặt đất không lắc lư thật tuyệt vời!)
Saito nghiền ngẫm về sự tuyệt vời của chuyện đứng vững trên mặt đất.
“Phía sau còn người, ông mà đứng chắn trước cửa như thế thì sẽ kẹt đấy, Saito.”
“Xin lỗi.”
Khi mà Lily nhắc nhở cậu đang quấy rầy hàng lối thì dư âm chiến thắng lụi tàn đi.
“Cảm ơn nhiều ạ.”
“Hình như tập trung ở đằng kia.”
“Ôkê~, a~ Haruki. Ông quên cài khóa kéo quần kìa.”
“Ưwa~, thật này. Từ lúc nào chứ? Chắc chưa bị ai nhìn thấy đâu nhỉ.”
“Lúc đậu xe vào bãi, đám con gái trong lớp thấy hết rồi.”
“Đùa á~, tại sao ông lại không nói tôi nghe hả, Kai-kun.”
“Thì tôi muốn xem khi nào ông nhận ra thôi mà.”
Nói lời cảm ơn với bác tài và nhận hành lý rồi thì cậu hướng đến nhà trọ nơi mà đám bạn thân và học sinh khác đang tập trung.
“Lớp ba ở đây nha mọi người! Thứ tự nhóm thì tùy ý nên nhóm trưởng điểm danh xong thì báo cáo với lại giáo viên nhé.”
“Vâng vâng, điểm danh nhỉ.”
Khi đến trước nhà trọ, giáo viên chủ nhiệm Hayama Chie ra lệnh cho từng nhóm trưởng điểm danh.
Saito đã trở thành nhóm trưởng sau trò oẳn tù tì nghiêm túc, cậu quay lại phía sau để xác nhận nhóm viên.
Thành viên gồm sau người bao gồm cả Saito.
Saito, Kai, Haruki, Lily, Shuri, Minaka.
Hai người bạn thuở nhỏ ở trong một nhóm gồm bạn bè thân thiết với nhau.
Chỗ ngồi trong xe buýt gần nhau nên là cậu đã rõ chuyện tất cả đều có mặt, nhưng đếm để xác nhận lại cho chắc ăn.
“4~, 5~, 6. Tốt, có mặt đủ cả. Chie-chan-sensei, nhóm 5 đủ người ạ~”
Saito lớn tiếng báo cáo với lại Chie khi nhóm cậu có mặt đầy đủ không vấn đề gì.
“Cô biết rồi. Cảm ơn em nhiều, Minazuki-kun. Nhưng mà đừng có thêm ‘chan’ vào khi gọi sensei nhé.”
“Vơ~ng.”
Lúc đó cậu bị nhắc nhở vì gọi chủ nhiệm mà thêm ‘chan’ vào, nhưng vì là chuyện mọi khi nên là cậu bỏ ngoài tai.
“Chie-chan-sensei, nhóm 4 đủ người rồi.”
“Chie-chan, nhóm 3 đủ người rồi~”
“Mồ~, mọi người đừng có hùa theo như vậy mà~~! Rồi, đầu tiên thì cô rõ mọi người đã có mặt đông đủ nên sẽ giải thích tiếp hoạt động sau đây. Mở trang đánh dấu ra nào.”
Khi mà mấy nhóm trưởng khác cũng gọi như Saito thì Chie vừa tuyệt vọng, vừa giải thích lịch trình về sau, sau đó thì đến chào nhóm người sẽ chăm sóc cho chuyến đi ngoại khóa này.
Sau khi xong rồi thì tạm thời nam nữ chia nhau ra, đến phòng đã được phân chia để cất hành lý.
Nhóm trưởng Saito nhận được hai chìa khóa từ Chie rồi thì cậu ném một cái cho nhóm phó Shuri.
“30 phút sau tập trung ở nhà ăn, đừng có đến trễ đấy.”
“Đã bảo biết rồi mà. Lilycchi, Minacchi, đi thôi.”
“Vậy hẹn gặp sau nhé, Saito.”
“Ờ. Bọn tôi cũng đi đây.”
Nhắc nhở đừng để đi trễ lần tập trung tiếp theo, chia tay với nhóm con gái rồi thì Saito đưa đám bạn thân hướng đến phòng trọ.
“……Nhỏ Lily vẫn như mọi khi ha. Chẳng chịu gọi tên của Kai hay là Haruki tí nào. Chà chà, không biết là cổ có hiểu đây là sự kiện nhằm tăng cường sâu sắc mối quan hệ không ta.”
Trên đường, Saito ôm đầu về hành động của cô bạn thuở nhỏ.
“Machigane-san nổi tiếng ghét con gái mà. Đâu còn cách nào khác.”
“Nói thế chứ, đã cùng chung nhóm rồi thì ít nhiều dễ gần hơn chút đi chớ.”
Haruki tốt bụng nói đỡ cho cô, nhưng Saito cảm thấy tội lỗi khi nhìn thấy bạn thân của mình đang bị cô đối xử lạnh lùng.
“Ông không cần phải lo đâu Saito. Tôi không có bận tâm, còn Haruki có bị đối xử lạnh lùng đi nữa thì nó cũng vui mà.”
“Ể~, thiệt hả? Ông bị M hả Haruki.”
“Tôi bình thường nhé. Không có chuyện đó đâu, Saito-kun. Nói cái gì thế hả Kai-kun. Đùa giỡn là không tốt nhé.”
“Là sự thật không thể nhầm lẫn được.”
“Kưhaha~, có mấy ông làm bạn tôi thấy thật tốt quá.”
“*ngượng ngịu*”
“Ahaha, cỡ này thì bình thường thôi mà.”
Trái ngược với sự trầm ngâm của Saito, đám bạn thân của cậu tỏ ra vẻ lạc quan, không bận tâm đến chuyện ấy.
Nhờ có hai đứa nó mà cậu trở nên vui vẻ lên, nói lời cảm ơn thì Kai và Haruki gãi gò má và cười mà trông như ngượng ngùng.
“Lần đầu tiên được nói như thế đấy.”
Vừa gãi gò má, Kai vừa nhỏ tiếng nói như thế.
“Nhất định là xạo. Theo như tôi dự đoán thì Kai nổi tiếng vì vui tính, mang thân hình nhỏ nhắn, gương mặt trẻ con, có cảm giác như là một nhan vật linh vật chứ.”
Nhưng mà từ góc nhìn của người đã tiếp xúc với cậu ta khoảng một tháng, Saito không thể tin là Kai không có bạn thân.
Chắc chắn chỉ là câu nói đùa nhưng mọi khi thôi.
“Cũng không phải thế. Cơ bản tôi không biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt, nên là bị mọi người xem là quái dị vì chẳng biết tôi đang nghĩ gì ấy.”
“Gì thế kia, mấy đứa đó không có mắt nhìn à. Nói cái vẻ mặt không cảm xúc này thú vị cũng được vậy mà. Nhể, Haruki?”
“……Phải ha. Kai-kun thật sự thú vị vậy mà, không có bạn bè thì thật là bất ngờ đấy.”
Bọn cậu đã nghĩ như thế, nhưng nhìn phản ứng của Kai thì có vẻ như cậu ta thật sự đã không có bạn bè, dường như những người đã gặp cho đến bây giờ đều không có mắt nhìn người.
Dù cơ bản cậu ta không biểu cảm đi chăng nữa, nhưng cách nói chuyện cũng thể hiện rõ ràng cảm xúc hỉ nộ ái ố, và cậu ta chụp hình cũng giỏi nữa.
Người thú vị đến cỡ này không mấy ai đâu.
Cậu nghĩ đám người đó thật lãng phí, rồi tìm sự đồng ý của Haruki thì cũng được cậu ta gật đầu đồng tình.
“Cảm thấy ngứa ngáy sau lưng sao ấy. Mau đến phòng nào.”
Không chịu được những lời khen đểu của mấy đứa bạn thân, Kai quay đi rồi bước nhanh hơn.
“Coi giấu ngượng tệ quá xá chưa kìa.”
“Đấy, nhìn dễ hiểu thế này vậy mà ha.”
“Phiền quá mấy cha, còn chọc nữa là tôi up hình Saito sắp ói đến nơi, và hình Haruki đang nhìn chằm chằm pantsu của con gái lên mạng đấy.”
“Tôi thì không có thiệt hại mấy đâu, ngược lại thì tuyệt lắm, còn Haruki, chuyện ông nhìn chằm chằm pantsu con gái tệ hại lắm biết không. Bình thường là có tội đấy.”
Hai người chọc Kai đang ngượng, để rồi bị cậu ta dọa sẽ phát tán những bức ảnh lên mạng nếu mà còn bị chọc hơn nữa.
Saito giữ khoảng cách với lại Haruki, khi mà một trong các bức hình nếu đăng tải lên sẽ gây ra vấn đề lớn ấy chính là tấm cậu ta đang nhìn chằm chằm vào pantsu của người khác.
“Không phải, cái đó là tai nạn! Lúc tôi bước lên cầu thang thì váy của nhỏ con gái đó đã bị tốc lên rồi, chẳng phải lỗi gì của tôi cả. Cơ mà tại sao Kai-kun lại có bức ảnh như thế thế hả!?”
“Tôi định chụp hình chiều từ cầu thang thoát hiểm thì tình cờ chụp được thôi.”
“Thằng quỷ Haruki, thỉnh thoảng lại làm mấy cái chuyện như là nam chính trong mấy bộ romcom nhể.”
Haruki bị chọc như mọi khi, và rồi cả ba người họ đã quay trở về tâm trạng như mọi khi.
◇
Thấm thoát đã trôi qua thêm hai tiếng.
Đặt hành lý trong phòng, tận hưởng vui vẻ bữa buffet trưa rồi thì hiện tại, nhóm của Saito đang bước đi trong rừng.
“Cái nấm đó trông như ăn được nhỉ?”
“Chờ đã. Đấy là nấm entoloma rhodopolium nên không được. Nếu như không sợ đau bụng thì ông cứ ăn đi.”
“Ưge~, thiệt hả. Cứ tưởng có thể sử dụng cho bữa tối vậy mà.”
Lúc đó, khi Saito tình cờ phát hiện và định lấy cây nấm nọ thì Lily lập tức bảo cậu chờ.
Theo như ký ức của cô thì có vẻ đây là nấm độc, không thể ăn được.
Khoảnh khắc sau khi nghe thấy thế thì Saito vội vàng rút cái tay đang vươn ra lại.
“Hay quá, Lilycchi. Đúng là nhà thông thái mà. Có thể phân biệt được rõ nấm thế này cơ.”
“Lúc còn nhỏ tớ đã thấy trong từ điển hình ảnh. Mà~, tuy là tớ chỉ nhớ mang máng thôi, nhưng khi nhớ lại ai đó ở đâu đó không biết suy nghĩ trước sau mà cố ăn nấm hay là trái trên cây, nên dù không thích đi nữa tớ đã nhớ lại thôi ấy mà.”
Shuri khen Lily khi mà cô nói ra tên của cây nấm mà không ai biết trong nhóm thì cô giải thích đó là chuyện cần thiết, rồi thoáng nhìn sang Saito bằng ánh mắt cạn lời.
“Đừng có làm phiền Lily-chan chứ, Bakatsuki.”
“Á đau. Tại sao lại biết là tôi chứ. Cổ có nói ra tên tôi đâu.”
“Thì chỉ có ông mới làm chuyện như thế thôi.”
“Ừm, Saito ngốc mà nên là gì cũng ăn.”
“Có cảm giác đưa gì thì ổng ăn đó ấy.”
“Tôi biết mấy bà nghĩ gì rồi đấy. Nhớ đấy nhé.”
Cậu cứ nghĩ những thành viên khác sẽ không phát hiện, nhưng thời điểm lắng nghe dường như bọn họ đã biết rõ mồn một là ai rồi nên thành ra cậu bị cả hội dần cho tơi tả.
Cậu nghĩ vì bữa tối hoành tráng mà hành động, vậy mà lại bị dần cho tơi tả đến chừng này nên đã quyết định sẽ trả đũa các thành viên trong nhóm bữa tối nay bằng cách gì đó.
Lý do mà đám Saito ở trong rừng tất nhiên không phải là để tìm kiếm nguyên liệu thức ăn.
Đây là một phần trong buổi giới thiệu ngoại khóa.
Tuy là loại điển hình thôi, nhưng đây là cái trò được gọi『Trò chơi truy tìm kho báu』. Các học sinh sẽ thu thập những từ khóa giải mã mà giáo viên đã đặt ở đâu đó trong núi, sau cùng đưa câu trả lời.
Thời gian giới hạn là hai tiếng, phạm vi khá là rộng.
Có vẻ như nếu mà thất bại trả lời cho câu hỏi cuối được đưa ra thì món cà-ri làm cho bữa tối sẽ không có nguyên liệu.
Nhưng mà, mục đích chính là nhằm để tăng cường mối quan hệ giữa các thành viên trong nhóm nên phía nhà trường đã thiết kế trò chơi để các nhóm có thể dư dả hoàn thành, nên về mặt thực chất giống như là leo núi mà thôi.
“Ưwa~”
“Nguy hiểm.”
Chỉ là, tuy được quản lý nhưng nơi mà đám Saito đang có mặt vẫn là bên trong núi.
Sẽ có nhiều nguy hiểm hơn so với bình thường nên nếu như lơ là tất nhiên sẽ gặp tai nạn.
Lily vì tò mò xung quanh mà ý thức phân tán, làm chân cô mắc phải vào cành cây.
Lúc cô sắp ngã trong đường tơ kẽ tóc, Haruki đã ôm lấy cô.
“Không sao chứ?”
“……Nhờ có cạuu. Mà thôi không sao rồi nên có thể thả tôi ra được chứ?”
“X-, xin lỗi. Tôi thả ngay.”
Haruki lo lắng không biết Lily có bị thương không mà dòm đến mặt cô.
Ở cái khoảng cách mà mũi suýt chạm vào nhau, Lily tỏ ra khó chịu và bảo tránh ra thì Haruki ngay lập tức xin lỗi và buông tay.
“Như trông manga ha.”
(Phải ha)
Câu nói của Minaka làm cho Saito gật gù trong tâm thức.
Một loạt hành động của hai người họ cứ như thể, nếu như trong thế giới giả tưởng đẹp đẽ như là truyện tranh tình yêu thì tình yêu giữa họ đã bắt đầu rồi.
Nhưng mà, Saito khi nghĩ tới như thế thì có cơn đau buốt chạy trong lồng ngực cậu.
“Lilycchi, không sao chứ? Phải cẩn thận dưới chân đấy.”
“Có bị bong gân hay gì không?”
(Gì thế này? Mà trước tiên đến chỗ Lily cái đã)
Tuy đây là loại cơn đau đầu tiên mà Saito cảm nhận, nhưng nó lập tức khỏi, và khi cậu định chạy đến chỗ Lily như bao thành viên khác thì chân bị vấp.
“A~”
Trong thế giới đang nghiêng đi, tầm nhìn cậu xuất hiện những cành lá ẩm ướt nơi mà mình vừa bước chân đến.
“Gư hể~!?”
Đó là căn nguyên của tội ác. Vừa nghĩ ‘tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó’, Saito vừa hôn lên mặt đất.
Về cảm tưởng của nụ hôn, cậu chỉ nhớ cảm giác khó chịu mà trong miệng đầy đất cát mà thôi.
“Saito!?”
“Wa~o~, chụp ếch nguyên con luôn, mũi với mấy chỗ khác của ông không sao chứ Itocchi?”
“Phẹt~, phẹt~! Mũi đau quá trời, nhưng có lẽ không sao.”
Toàn gương mặt đều đập xuống nên mũi cậu khá là đau, nhưng không có cảm giác như xương mũi bị gãy nên trông như chẳng phải vết thương gì to tát.
Để cho các thành viên trong nhóm trở nên yên tâm, sau khi phủi tay rồi thì Saito nhướn người dậy.
“Ưwa~, tệ ghê hồn. Đồ thể dục dơ hết cả rồi kìa.”
“Don’t mind.”
Cậu thử nhìn xuống người thì thấy người đầy bùn đất, dù cho mặt đất chỉ có tí bùn đất.
Cậu thở dài, vì biết rằng nếu mà mang nó về nhà thì nhất định sẽ bị mẹ la cho một trận.
“Saito. Không sao chứ?”
Cậu hướng ánh nhìn lên thì thấy nhỏ bạn thuở nhỏ đang đứng trước mặt chìa tay đến.
“Không sao không sao. Ngoài mũi bị đau ra thì không có gì hết. Quan trọng hơn thì đằng ấy không sao chứ?”
“Ừm……Nhờ Nishizono-kun mà tôi không bị thương gì cả.”
Tay của Saito đang bẩn hết cả vì cậu chạm mặt đất khi nhướn dậy nên là cậu không mượn tay của Lily, tự thân mà đứng lên.
Sau đó, khi mà cậu hỏi cô có sao không thì nhận được câu trả lời không sao, dù cho với vẻ không hài lòng cho lắm.
“Vậy thì tốt. Cơ mà, cả 2 đứa mình trượt té thế này tình cờ ghê ha. Nói là bạn thuở nhỏ, vậy mà đến cả chuyện như này cũng giống nhau nữa chứ.”
“Fưfư~, phải ha.”
Khi mà Saito cười cái ngày bất hạnh của cả hai thì Lily cũng cười theo cậu như thể là đồng tình.
“Được rồi, vì xảy ra chuyện này rồi nên mọi người chú ý dưới chân nhé. Đường núi không ổn định đâu~”
Xác nhận mọi người có thể di chuyển không vấn đề gì, Saito lấy chuyện bản thân cậu ngã để chú ý nhóm viên.
“Ui~”
“Vâ~ng.”
“Sẽ cẩn thận mà.”
“Lời nói của cái người đầy bùn đất có sức thuyết phục ghê ha.”[note55238]
“Chuẩn chưa?”
“Ông tự mãn cái gì đấy? Chả hiểu gì hết.”
“Ừ thì, bà đừng có bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, xuất phát giải câu đố tiếp theo nào!”
““Ờ~~!!””
Sau khi mọi người phản ứng lại, Saito ra hiệu xuất phát thì một số nhóm viên cất tiếng.
Từ sau đó năm nhóm thành viên vừa cẩn thận bước chân, vừa giải câu đố, vô sự tìm ra được kho báu.
Thế là tránh được món cà-ri không có nguyên liệu.
Nhân tiện thì, ở bước giải câu đố từ những từ khóa đã thu thập, bọn cậu đã đoán được đó chính là món cơm cà-ri rồi, muốn khó hơn một chút nữa nhưng mà thôi quyết định giữ nó làm bí mật.
“Chie-chan-sensei, vẫn còn thời gian nên em đi thay đồ được chứ? Quả thật thì thế này khó chịu quá ạ.”
“Nên thay đồ thì hơn ha. Được. Nhưng mà nhớ quay về nhanh nhất có thể nhé.”
“Ui~su.”
Vì quay trở lại sớm hơn so với dự định, Saito xin phép đi thay quần áo.
Chie nhìn từ trên xuống bộ dạng thảm hại của Saito rồi thì cô sẵn sàng cho phép, còn Saito thì quyết định một mình quay trở lại nhà trọ.
“Tôi đi thay đồ chút nhé.”
“Đi cẩn thận nhé, Saito.”
“Đi cẩn thận.”
Nói thế với nhóm viên rồi thì cậu nhanh chân quay về phòng mình để thay bộ đồ thể dục.
Lúc bỏ bộ đồ thể dục vào bao thì cậu thấy còn chưa đến hai giờ rưỡi.
Do vẫn còn quá sớm nên Saito quyết định giặt bộ đồ thể dục bẩn này.
“Móc treo đồ, móc treo đồ. Ửn? Tấm hình gì đây?”
Cậu lục phòng để tìm kiếm móc treo đồ thì phát hiện ra tấm hình rơi ra từ cặp của ai đó.
Saito tò mò cầm tấm hình lên.
“Đây là tấm hình chụp Lily lúc tham gia trải nghiệm câu lạc bộ mà. Phục mình ghê, chụp được như thế này……Nhưng mà, tại sao nó lại ở đây? Có nhớ in tấm hình này ra đâu ta.”
Đây rõ ràng là tấm hình đã chụp lúc tham gia trải nghiệm câu lạc bộ.
Vì cậu thấy thỏa mãn nên đã nhờ senpai gửi dữ liệu qua smartphone chứ không có in ra.
(Không, khoan đã. Vào cái ngày chụp, để đánh giá mà chỉ in ra có một tấm. Thế tức là, có lẽ thằng Kai mang đến không chừng. À ré, chẳng lẽ nào nó thích Lily? Ưwa, ghê~. Cái này là cái mà người ta nói là không muốn bị phát hiện nhỉ. Tính làm sao đây?)
Kết quả sau khi Saito để cho máy tính não bộ cậu hoạt động cho ra, cậu đã hiểu Kai thích cô bạn thuở nhỏ Lily của mình.
Nếu không như thế thì cậu không giải thích được lý do nó mang theo ảnh Lily theo.
Cậu không ngờ bạn thân của mình lại yêu cô bạn thuở nhỏ.
Vì bình thường chẳng có dấu hiệu gì cho thấy nên là cậu đã chẳng nhận ra.
Chỉ là, chuyện Kai chưa cho Saito biết chuyện này chính là trạng thái bất thường khi mà cậu biết được nó.
(……Trước hết xem như mình chưa thấy gì vậy)
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì câu trả lời của Saito là quyết định quên đi toàn bộ những gì mà bây giờ cậu đang thấy, xem như là chưa từng thấy gì.
Saito xem đấy là quyết định vô sự nhất, trả lại hình vào cặp của Kai rồi cậu lấy cái móc treo đồ trong ngăn tủ và đi đến buồng rửa mặt để giặt bộ đồ thể dục như dự định từ tước.
Cậu sử dụng xà phòng rồi vô tư lự giặt giũ bộ đồ.
“……~! Sao mà được chứ! Làm sao mà có thể như chẳng thấy gì sau khi đã nhìn thấy cái tin động trời như thế chứ!”
Thế nhưng lại chẳng kéo dài được bao lâu, Saito dùng tay đang cầm bộ đồ thể dục đánh vào bồn rửa.
Dù cho Saito có vô tư lự, không quan tâm đi chăng nữa nhưng thứ mà cậu đã thấy không chịu tách rời khỏi đầu cậu.
Nhất định khi mà cậu quay về thì những hành động sẽ sượng cho xem.
Đầu cậu đau đến nỗi có thể dễ dàng tưởng tượng ra chuyện đó.
“Nào, chờ đã. Cũng có khả năng mình hiểu lầm mà, vẫn còn khả năng không liên quan kia mà?”
Thử nghĩ kỹ thì, Saito mới chỉ tìm thấy được Kai đang giữ tấm hình của Lily mà thôi.
Đâu phải cậu ta nói ra ngoài miệng là thích hay gì.
Saito đã nghĩ là cậu ta có hảo ý với cô, nhưng vẫn còn khả năng khác.
“Ừm, phải. Phải phải, Mới nhập học chưa được bao lâu mà, sao mà có thể thích được kia chứ.”
Vừa dặn bản thân mình như thế, Saito vừa treo bộ đồ thể dục đã giặt ra ngoài ban công rồi quay trở về chỗ của đám Lily.
Ba tiếng sau.
(Thằng Kai này, nó chụp quá trời hình của Lily~!? Thế này thì có lẽ xác định rồi!)
Hy vọng của Saito đã bị đã bị tan vỡ nhanh chóng.
Kai trong câu lạc bộ nhiếp ảnh có nghĩa vụ chụp ảnh của lớp cậu ta.
Thế nên khi rãnh tay, Kai chụp những bức hình về lớp nhưng rõ ràng là cậu ta chụp Lily nhiều hơn cả.
Cả bây giờ, cậu ta đang đứng từ xa chụp ảnh của Lily đang cùng Shuri thái rau củ dùng cho món cà-ri.
Thế này bảo không có hảo ý thì thật là miễn cưỡng.
“Ưwa~, thiệt hả trời.”
Saito sau khi xác nhận Kai có tình cảm với Lily thì cậu ôm đầu, chẳng biết làm thế nào khi rõ chuyện đấy không phải hiểu lầm.
“Tôi không phiền ông tự nhiên trầm tư đâu, nhưng làm ơn nhóm lửa cho đến khi Nishizono-kun chuẩn bị xong dụng cụ bếp đi.”
“Biết rồi mà. Chờ tôi một chút. Sẽ chuẩn bị xong ngay.”
Nhưng có vẻ như thế giới không cho Saito có chút rãnh rỗi để suy nghĩ.
Minaka lấy củi về rồi thì kêu cậu đi nhóm lửa.
Saito bất đắc dĩ đứng lên, trước tiên là đi đến nhặt lá tuyết tùng và cành cây nhỏ rơi ở xung quanh đó.
Cậu xếp củi theo chiều ngang dọc từng đôi một, chồng lên bốn tầng rồi rồi thì nhét lá cây tuyết tùng lẫn cành cây nhỏ đã nhặt vào, sau đó dùng bật lửa đầu dài được cung cấp cho mỗi nhóm để nhóm lửa.
Lá tuyết tùng nhiều dầu sẽ cháy trước, kéo theo những cành cây nhỏ cháy theo.
Sau đó cho đến củi béng lửa, để lửa không tắt cho thêm cây tuyết tùng vào thì khoảng hai phút sau ngọn lửa đã bùng cháy dữ dội.
“Ông quen rồi ha.”
“Thì vì từ nhỏ quen với chuyện được dẫn đi cắm trại rồi. Tầm này thì dễ như ăn bánh. Cơ mà nếu như
bảo tôi nhóm lửa bằng cách cọ sát thì thua luôn đó.”
Lúc mà cậu sử dụng củi rồi làm này nọ nhiều chuyện để giữ lửa đều, Minaka ngồi kế bên khen ngợi nhưng với gương mặt vẫn cứ không hài lòng.
“Đã nhìn nhận lại tôi chưa?”
“Không hẳn. Nếu phải nói thì ông từ một tên ngốc khó chịu đã chuyển thành một tên ngốc chẳng ưa được rồi đấy.”
Saito cứ ngỡ nhỏ sẽ nhìn nhận lại mình mà hỏi thì Minaka hướng cái ánh mắt lạnh lùng, đừng vênh váo đến cậu.
“Thế à. Tôi sẽ ở lại canh lửa. Còn bà quay lại chỗ phía Lily đi.
“Nếu ông nói thế thì tôi xin nghe. Tôi đi chơi đùa với những cô nàng dễ thương đây.”
Saito nhún vai bỏ ngoài tai rồi đưa ra chỉ thị cho nhỏ giúp đỡ những người khác.
Sau đó thì chẳng hiểu sao Minaka với vẻ mặt tự mãn, ‘hư hứn’ bằng giọng mũi rồi thì đi nhập bọn với bên Lily.
(Nhỏ này lạ lùng. Cơ mà bây giờ là thằng Kai. Thằng đấy quả nhiên là thích Lily à~. Về mặt khoảng cách bây giờ thì trông khó đấy, nhưng chẳng biết nó tính làm gì nữa nhỉ?)
Khi Minaka đi khỏi rồi, cậu lại suy nghĩ nghiêm túc về khả năng Kai và Lily hẹn hò với nhau.
Theo như Saito đoán thì hiện trạng bây giờ, khả năng hai người bọn họ hẹn hò gần như bằng không.
Nếu hỏi tại sao thì, Lily cho đến bây giờ còn chưa nói chuyện đàng hoàng với lại Kai mà.
Saito đã nghe chuyện cô cực kỳ là nổi tiếng, nên nếu như muốn tán cô bạn thuở nhỏ này, cậu biết rằng cần phải thực hiện từng bước đàng hoàng.
Thế nên, trước tiên cần phải ở trong mối quan hệ trò chuyện được với nhau, nhưng chỉ đứng chụp hình từ xa chắc chắn sẽ không khiến khoảng cách nhích lại gần được.
(Kai, có động lực không hử~~! Cố gắng lên~~!)
Saito gửi lời động viên cho đứa bạn thân, nhưng đấy là những lời trong lòng cậu, làm thế nào mà truyền tới Kai hiện đang say sưa mà chụp ảnh được.
◇
“Itadakimasu”
“““““Itadakimasu.”””””
Theo tiếng hiệu của Saito, Lily cùng những thành viên khác cũng hô theo.
Xong rồi nhìn xuống thì thấy món cà-ri thơm mùi gia vị được bày ngay trước mặt từng thành viên.
Món tối nay là món cà-ri ngọt miệng do chính bản thân cô cậu nấu.
Shuri hay Haruki thì mong món cà-ri cay, nhưng số thành viên còn lại thì không thích cay cho lắm, đặc biệt là người có cái lưỡi nhạy cảm là Saito thích vị ngọt miệng hơn nên phía kia quyết định nấu theo vị ngọt hơn là phản đối.
Trước tiên, cậu múc một muỗng nửa cơm, nửa roux rồi cho vào miệng.
(Ừm, ngon quá. Quả nhiên ngọt dễ ăn hơn ha.)
Cậu đưa ra cảm nhận nó rất ngon.
Tuy sử dụng súp roux bán ngoài thị trường, nhưng quả nhiên độ ngọt có chút cay lại hợp miệng với lại Lily nhất.
“Dạo gần đây chỉ ăn chỉ ăn cà-ri cay thôi không biết chứ cà-ri ngọt cũng ngon quá ha! Lilycchi.”
“Fưfư~, phải đó. Cả hương than tỏ ra một chút, tạo cảm giác đã nấu ngoài trời này tớ thích lắm. ”
Shuri bên phe cay khi ăn thử vào rồi như hợp miệng mà ăn cà-ri liên tục trông rất ngon miệng.
Lily nở nụ cười khi thấy người bạn thân của mình như thế.
“Tớ biết mà! Tớ cũng cảm nhận được vị ngon hương vị khác với mọi khi. Chỉ là, nếu nói muốn thì tớ muốn hạt cơm săn cơ, nhưng nếu mọi người cùng ăn thì cỡ như thế này nhỉ.”
“Vậy là giống rồi, tớ cũng thích hạt cơm săn hơn.”
“Ư, xin lỗi nhé. Tại tôi không suy nghĩ mà cho lượng nước như mọi khi vào nồi nấu.”
“A~, xin lỗi xin lỗi. Không phải là tôi trách móc gì ông đâu, Harucchi. Tôi chỉ nghĩ như thế thì sẽ có chút tốt hơn thôi ấy mà.”
Chủ đề từ súp roux đã chuyển sang thành hạt cơm.
Khi nghe hai người kia nói muốn hạt cơm săn hơn một chút thì Haruki xin lỗi.
Vì hoàn toàn không có ý đồ trách móc gì, Shuri vội vàng nói đỡ cho Haruki đã trở nên buồn bã.
Lily rời ánh mắt khỏi hai người họ, hướng đến hướng ngược lại về phía bạn thuở nhỏ của cô.
“Kai, có thật là không muốn ngồi chỗ của tôi không?”
“? Ngồi thì chỗ nào cũng được mà.”
“Th-, thế hả.”
Saito đang nói chuyện với Kai về chỗ ngồi.
Dường như là đang muốn đổi chỗ, nhưng Kai lại không nhận ra mà từ chối làm cho cậu trở nên ủ rũ.
(Ổng muốn gì thế nhỉ?)
Lily nghiêng đầu vì cô cũng chẳng hiểu hành động của cậu bạn đã quen từ lâu của mình.
Sau đó thì hành động của Saito cũng có chút hơi lạ.
Cậu đột nhiên nói đau bụng rồi kéo Haruki đi vào toilet, hay nói câu ‘rửa đồ sẽ làm da bà khô ráp đó’ mà cậu tuyệt đối sẽ không nói để đổi chỗ rửa đồ với cô.
Lily thấy đỡ khi mà cậu rửa đồ giúp cô, nhưng hành động ôm đầu sau khi rửa xong chén dĩa, chảo nồi rồi ấy thật sự rất kỳ lạ.
(Chả hiểu Saito hôm nay làm sao nữa)
Vì chưa từng bao giờ thấy những hành động lập dị đến thế cho đến bây giờ nên trong đầu cô bây giờ toàn là Saito mà thôi.
Cả khoảng thời gian mà Lily thích nhất là đi tắm cũng như vậy.
“Li~lycchi~!”
“Hya~! Chờ đã, Shuri-chan!?”
Khi mà sự suy tư đang ngập tràn hầu nhưu trong tâm trí, Lily không nhận ra nhỏ bạn thân đã đến gần mình.
Đột nhiên bị ôm lấy từ đằng sau, rồi bị mò mẫm bộ ngực to tướng ấy làm cho Lily hét toáng lên.
“Ô~, không thể nhịn nỗi như dự đoán. Bị đồ đàn hồi của làn da hút vào, dễ chịu ghê.”
“Hya~, chỗ đó, không được. Không~, ưn ưn~!?”
Shuri vừa nói ra những lời như là của một ông chú biến thái, vừa mò mẫm ngực của cô.
Lily ôm lấy thân, cố gắng chạy thoát nhưng do bị sờ ở chỗ kỳ cục nên cơ thể cô chẳng còn sức lực nữa.
“Chỗ nào không được vậy ta~? Nói nghe nào bà chị~?”
“Chờ đ—! Đang làm cái gì đó, Shuri-chan!?”
“Ưn~, a~, Minaka-chan, cứu tớ!”
Khi mà cô đang đấu tranh để cố gắng trốn thoáng thì một người bạn thân nữa là Minaka xuất hiện.
Là một nhỏ nghiêm túc, chắc chắn là sẽ được cứu.
Nghĩ thế nên Lily đã nhìn thấy Minaka như nữ thần cứu mạng của mình vậy.
“Ô~, Minacchi, tôi đang tận hưởng bộ ngực dưa hấu của Lilycchi đây. Nhìn nè nhìn nè, tuyệt lắm đúng không!? Chẳng phải kích cỡ của một JK tràn đầy nhựa sống đâu. Nảy nảy, không trĩu xuống nữa chứ. 100 điểm tuyệt đối, à không, 120 điểm.”
“Ực.”
“Ực cái gì mà ực! Minaka-chan!? Cứu tớ!?”
“Xin lỗi, Lily-chan. Đây không phải là mong muốn được chạm vào bộ ngực lớn mà là sự tò mò trí tuệ muốn biết bí quyết để giữ cho chúng luôn có kích thước và độ săn chắc như vậy, không hơn không kém đâu.”
Tuy nhiên, do bị những lời ngon ngọt Shuri[note55239] dụ dỗ, nữ thần đã sa đọa trong chóng vánh.
Lẩm bẩm cái cớ ra rồi, Minaka vừa đến gần vừa co co những ngón tay cả hai tay.
“Ch-, c-, cậu đang nói gì thế Minaka-chan!? Đừng có đến gần. Mắt cậu đ-, đáng sợ quá!? Làm ơn đi mà, đừng đến gần đây~~!?”
Mặc cho Lily cố gắng lắc đầu lia lịa, kháng cự đến tận như thế, phòng tắm lớn hiện tại chỉ còn vang vọng tiếng hét đau buồn trống rỗng mà thôi.
“Hức hức. Mình không thể làm cô dâu được nữa rồi.”
Phải một lúc sau đó Lily mới được hai người họ tha cho.
Cô quay trở lại phòng, ngồi ôm gối ở góc phòng với đôi mắt ngấn lệ.
“Iya~, ngực của Lilycchi tuyệt vời lắm luôn. Hoàn toàn khác với cái của tớ, không chán tí nào.”
Trái ngược lại, một trong những đầu sỏ là Shuri lại đang mãn nguyện với vẻ mặt bóng loáng.
Hoàn toàn chẳng có chút gì hối lỗi cả.
“Xin lỗi nhé. Thật sự chẳng ra làm sao mà, lại đi làm chuyện như thế với Lily-chan. Thành ra thế này chỉ còn cách mổ bụng tự sát để tạ lỗi mà thôi.”
“Sến quá sến quá! Không cần phải làm đến thế đâu.”
Tuy vậy, vẫn còn một người là Minaka đã trở lại bình thường, chìm trong buồn bã dễ thấy.
Khi nhận ra thì tay của nhỏ đã cầm lên dao rọc giấy lấy ra từ hộp bút, khi những tiếng tạch tạch của nó vang lên thì Lily dừng nhỏ lại.
“Có thật sự cậu tha cho tớ không?”
Nhỏ cúi xuống, đôi mắt lung lay bất an, run rẩy sợ hãi vị chẳng biết có bị Lily ghét hay không.
“Thì, tớ không thích bị sờ ngực tí nào cả. Nhưng tầm đấy vẫn trong phạm vi con gái động chạm xác thịt với nhau mà. Chuyện tớ không thể làm cô dâu kia chỉ là đùa thôi, tớ không có nghiêm túc nghĩ như thế đâu mà!”
“Lily-chan……Tớ yêu cậu!”
“Ưwa~, chờ đã, đừng có đột nhiên ôm chặt như thế mà!?”
Quả thật khi bị mấy nhỏ bạn sờ mó động chạm mãnh liệt như thế, Lily tuy là không thích những ở cuộc đời đầu tiên cô đã từng trải qua biết bao nhiêu lần rồi.
Đến bây rồi thì đâu cần phải nghiêm túc chán ghét kia chứ.
Vẫn giấu chuyện time leap, nói rõ không giận rồi thì Minaka cực kỳ cảm kích đến ôm chặt lấy Lily.
Lily lúng túng vì cô không không ngờ Minaka lạnh lùng lại có thể làm đến thế này.
Nhìn Minaka đang cọ cọ gò má vào mình, đánh giá về nhỏ bên trong Lily đã thay đổi rất nhiều.
Sau đó, đám Lily bắt đầu tám chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay, rồi những chuyện tình yêu hết sức con gái nữa.
Tuy thế, do mới chỉ nhập học gần đây nên chẳng có thông tin gì về ai thích ai cả.
Nhất thời, Lily vì time leap về nên cô biết đám con gái trong lớp ai thích ai đó, nhưng bây giờ có nói ra cũng thật là thiếu tự nhiên nên cô đã không nói.
Chính vì thế nội dung chuyển thành thời trung học mọi người đã yêu như thế nào, biến thành sàn diễn duy nhất của Shuri do Lily và Minaka chẳng thích đám con trai.
Cô được hỏi về mối quan hệ với Saito, nhưng khi kể về sự kiện đáng tiếc nọ thời nhỏ, bọn họ thấu hiểu cho cô rằng cô không xem cậu là đối tượng yêu đương.
“Mà thôi cũng tới giờ rồi, chuẩn bị cho ngày mai rồi đi ngủ nhỉ?”
Thời gian sẽ trôi qua nhanh khi đang mải mê làm chuyện gì đó, nên khi Lily bất chợt nhìn đồng hồ thì kim đồng hồ đã chỉ đến giờ dự định đi ngủ là mười giờ.
Bình thường thì đây là khoảng thời gian còn thức, nhưng hôm nay hoạt động ngoài trời khá nhiều nên đôi mắt đã nặng trĩu do mệt mỏi tích tụ.
Cô ngắt câu chuyện đúng thời điểm, báo cho bọn họ đã sắp đến giờ ngủ.
“Thế đi. Fưwa~, ngày thường không có vận động nhiều nên hôm nay mệt mỏi, mắt nặng trĩu rồi.”
“Ểể~, tớ vẫn còn nhiều chiện muốn nói ơ à~……khò~”
Hình như không chỉ mỗi Lily là đã buồn ngủ.
Minaka thì ngay lập tức tán thành ý của Lily, Shuri thì dường như vẫn còn muốn nói, nhưng do mệt hơn nhỏ tưởng nên lăn ra ngủ mất tiêu khi đang nói giữa chừng.
“Ngủ nhanh khủng khiếp chưa kìa. Giống y hệt No〇ta-kun vậy.”
“Fưfư~, đắp mền cho nhỏ đi kẻo cảm, xong bọn mình cũng đi ngủ thôi.”
Thấy Shuri rơi vào giấc ngủ nhanh đến tốc độ ngạc nhiên, Minaka tả nhỏ như là nhân vật chính trong bộ anime về một con mèo robot.
Biểu hiện chính xác làm cho Lily bấc giác phụt cười.
“Phải ha, chúc ngủ ngon Lily.”
“Chúc ngủ ngon, Minaka-chan.”
Nhẹ nhàng đắp mền cho nhỏ bạn thân đã ngáy ngủ rồi thì cô tắt đèn phòng và nằm xuống.
Khi mà nhắm mắt lại thì hai người họ bắt đầu du hành vào thế giới của giấc mơ, chỉ là tốc độ không bằng với lại Shuri mà thôi.
◇
Tách*.
Tiếng tách máy móc vô hồn vang lên trong màn đêm.
Do mẹ là nhiếp ảnh gia nên đấy là âm thanh khá quen thuộc, và cũng là âm thanh rất ghét đối với Lily.
Khi mở mắt, Lily đã thấy mình đang đứng trước nhà ga mà mình thường sử dụng.
Nhưng mà, bầu trời lại dăng kín mây, sắp đổ mưa đến nơi.
(Phải quay về thôi)
Chỉ là, Lily mơ hồ nghĩ thế rồi quay lưng với nhà ga mà bước đi về nhà.
Tách*.
Băng qua ngã tư thì cô nghe thấy tiếng tách.
Cô quay về hướng âm thanh, nhưng mà chẳng thấy một ai cả.
Cô dặn lòng mình chỉ là bản thân tưởng tượng thôi, và khi băng qua công viên thì nghe những hai tiếng tách tách vang lên từ trong ấy.
Cô ngay lập tức quay lại phản ứng, nhưng cũng lại chẳng có ai.
Lily vừa cảm nhận sự khó chịu mà bản thân không thể nói, vừa nghe thấy ba tiếng tách tách tách ở phía làn xe đối diện khi đang băng qua cầu.
Ngay tiếng thứ ba, lần này cô quay sang nhìn thì đúng lúc chiếc xe tải chạy ngang nên chẳng thể thấy gì cả.
Lúc mà chiếc xe tải đi khỏi thì đúng như dự đoán chẳng một ai cả.
Tách tách tách tách.
Cô nghe tiếng tách từ đằng sau mà quay lại.
Nhưng mà chẳng có một ai.
Tách tách tách tách tách.
Cô nghe tiếng tách ở bên trái năm lần, nhưng lại chẳng có ai.
Tách tách tách tách tách tách.
Bên phải sáu lần nhưng cũng chẳng có ai.
Tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách tách.
Không có ai không có ai không có ai không có ai không có ai không có ai không có ai không có ai không có ai.
Sau khi lặp đi lặp lại hơn chục lần, Lily chạy đi khi mà sự sợ hãi của cô cuối cùng cũng đã đến giới hạn.
Tách tách tách tách tách tách tách tách.
Có nghe đi nữa cũng chẳng liên quan nữa.
Chỉ là, cô toàn tâm toàn ý để chạy. Chạy. Chạy. Chạy.
(Nhà kia rồi!)
Lúc mà cô thấy khó thở thì cũng đã thấy nhà mình rồi.
Trong khoảnh khắc, sự an tâm không cần phải nói ấy bao trùm lấy Lily.
Cô bơ đi những tiếng tách chưa chịu dừng lại kia, mở lấy cánh cửa rồi phóng vào bên trong nhà.
Cô gấp gáp khóa cánh cửa lại.
Sau đó thì thứ âm thanh đó đã dừng lại, Lily an tâm rồi thì ngồi bệch xuống tại đó.
Lúc mà Lily nghĩ chắc không sao nữa thì trước mắt cô méo mó đi, thay đổi thành nơi khác.
Nơi xuất hiện trước mắt là cánh cửa căn hộ cao cấp.
Khi mà tiếng cạch mở cửa cùng tiếng tách như xé tai vang lên, một cậu thiếu niên mắt đen với mái tóc xoăn tự nhiên cầm máy camera xuất hiện.
『Cho tôi chụp thật nhiều, thật nhiều bức hình lấp lánh về cậu đi nào?』
Cậu ta lẩm bẩm như thế, quấn những bức ảnh mà chụp vào chân của Lily và cố kéo cô vào bên trong cánh cửa.
『……Á, không, dừng lại. Á————————Á~~! Phù~~, phù~~”
Trong cơn cực hạn của sự sợ hãi, khoảnh khắc Lily hét lớn lên cũng là lúc cô mở mắt khỏi cơn mơ.
Cô khó thở như là bị hen suyễn vậy.
Toàn thân cô ứa ra mồ hôi cùng với sự khó chịu.
Trước hết vì không thể thở cho đàng hoàng nên cô tập trung điều chỉnh lại nhịp thở. Khoảng ba phút sau thì đã an định trở lại.
(Tồi tệ. A~, không biết có đánh thức ai không?)
“Su~, su~”
“Supi~. A~……Chỗ đó……ngon đấy Lilycchi……Supi~”
Lúc bình tĩnh lại rồi, Lily nhìn xung quanh để xác nhận một cách thật điềm tĩnh thì thấy vẫn còn trong màn đêm.
Thế tức là mọi người vẫn còn đang ngủ.
Cô lo không biết tiếng hét khi nãy có đánh thức ai không, nhưng mà hai nhỏ bạn thân ở bên cạnh vẫn đang ngủ rất ngon lành.
“……May quá.”
Thấy như vậy thì cô thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như vì ác mộng của mình mà đánh thức những người bạn thì cô sẽ thấy rất tội lỗi.
Trước tiên, để không đánh thức bọn họ bằng bất cứ chuyện gì khác, Lily rón rén rời khỏi căn phòng và ra khỏi nhà trọ.
Bên ngoài tuy đã là xuân, nhưng không khí lạnh trong lành vẫn kích thích làn da cô.
Vừa chịu đựng, Lily vừa ngồi xuống băng ghế bên cạnh máy bán nước tự động.
“Biết làm sao bây giờ?”
Thứ mà cô đang suy nghĩ là giấc mơ ban nãy. Và hơn nữa, là vụ bám đuôi ở cuộc đời đầu tiên.
Là mơ nên ít nhiều cũng đã được cường điệu lên rồi, nhưng thực tế là chuyện đã xảy ra.
Ngọn ngành của câu chuyện là vào lúc đã nhập học cao trung được một tháng, trên đường quay trở về nha, cô bắt đàu nghe thấy những tiếng tách tách.
Lúc đầu cô chẳng bận tâm vì nghĩ là tiếng ai đó đang chụp hình bằng smartphone.
Nhưng mà dần rồi cô nghe được tiếng tách mỗi ngày trên đường trở về, qua một tuần rồi thì nghe cả nó trên tàu điện.
Vào thời điểm này thì Lily cuối cùng cũng đã xác định ai đó đang chụp hình cô.
Nhưng mà, khi mà cô quay về hướng phát ra tiếng thì chẳng tìm được ai.
Thứ gì đó mà cô không biết đang chụp trộm cô.
Cô sợ, nhưng nếu không có bằng chứng thì cảnh sát không thể nào hành động được.
Chẳng còn cách nào khác, cô cố gắng quyết tâm xác định thủ phạm bằng mọi cách, nhưng đã trôi qua hai tuần mà chẳng bắt được kẻ bám đuôi.
Tiếng chụp cứ tăng dần theo thời gian, chẳng biết từ lúc nào đã thành tiếng chụp liên tục rồi.
Nói thật thì cô sợ đến nỗi chẳng thể làm gì cả. Thế nên, mỗi ngày cô chạy đi để cho đối phương không đuổi theo kịp, và vào một ngày nọ, có người đã nắm lấy cánh tay của cô.
Tên của người đó là Akashi Kai.
Đương thời, cậu là học sinh trong lớp ba của Lily, lúc nào cũng ngồi trong góc phòng nghĩ ngợi gì đó không biết nữa.
『Đừng có bỏ chạy. Hãy cho tôi chụp cậu nhiều tấm lấp lánh hơn đi?』
Đôi mắt cậu ta đen kịt, chỉ đang nhìn thôi mà trông như bị nó nuốt chửng lấy.
Lily tính bỏ chạy vì thấy sợ hãi theo bản năng, nhưng mà cô chẳng thể hất được cánh tay mà có lực chẳng thể nghĩ từ cơ thể nhỏ nhắn của đứa con trai đó.
Thế rồi, khi mà cô định hét lên thì bị Kai nhét khăn tay vào miệng, và lúc sắp bị cậu ta lôi kéo về nhà thì bạn trai cũ của cô xuất hiện đẩy Kai ra, nhờ báo cảnh sát mà vụ việc đến hồi kết thúc.
Người bạn trai cũ nói, do thấy bộ dạng kỳ lạ của Lily nên cậu đã theo sau cô và tình cờ phát hiện được chuyện cô sắp bị lôi kéo đi.
Cô dựng tóc gáy khi nghĩ nếu như không có cậu.
Và rồi chuyện đó trở thành một nỗi ám ảnh của Lily.
Đây là tiền truyện trước khi bước vào chủ đề chính.
Cái quan trọng không phải nằm ở đây.
Chuyện mà đang làm Lily trằn trọc chính là tên đàn ông chụp trộm mình đã trở thành bạn thân của cậu bạn thuở nhỏ.
Đến đây nhiều người sẽ hỏi.
Rằng, tại sao cô lại vào ngôi trường cao trung có đối tượng nguy hiểm đến như thế?
Lý do nếu mà nói đơn giản thì, vì để khắc phục nỗi ám ảnh của mình.
Ngay sau khi time leap, cô đã luôn toàn nghĩ đến chuyện phòng vệ và tránh đi sự ám ảnh.
Nhưng mà nhân dịp gặp gỡ Saito, Lily đã biết được rằng, chỉ biết trốn chạy mà không đối diện thì sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được hạnh phúc.
Thế nên cô đã nhập học mái trường cao trung Seira sẽ xảy ra vài chuyện ám ảnh.
Ban đầu cô nghĩ cô sẽ bắt Kai đang theo dõi mình bằng chính sức lực của mình.
Vì một nguyên nhân kết quả nào đó mà Saito và thủ phạm Kai đã trở thành thân thiết với nhau.
Đối với Lily thì đây chính là cái gai trong mắt.
Do cậu ta ở bên cạnh Saito nên không chỉ cơ hội cô trò chuyện với bạn thuở nhỏ giảm đi, mà cô thường phải cảnh giác không biết lúc nào sẽ bị chụp trộm.
Nếu thế thì cô nghĩ báo cảnh sát bắt Kai nhanh chóng là xong, nhưng làm chuyện đó rồi thì cậu bạn thuở nhỏ của mình sẽ buồn bã.
Vi cậu lo nghĩ cho bạn bè mà.
Cậu sẽ hối hận rằng giá như lúc đó đã làm gì đó tốt hơn.
Cô đã không muốn như thế.
Nhưng mà, nếu như không bắt thì Kai sẽ không dừng trò bám đuôi lại.
Cô đang ở trong trạng thái cảm xúc hỗn loạn, giữa cảm xúc không muốn làm bạn thuở nhỏ của mình buồn, với lại cảm xúc mong muốn cậu thiếu niên Kai gây ra nỗi ám ảnh cho mình chịu quả báo tương ứng.
May thay là sự việc bám đuôi chưa diễn ra, nhưng mà Lily dạo gần dây cứ trằn trọc suốt vì không biết phải làm thế nào mới ổn.
Cô đã nghĩ suy từ trước khi thấy giấc mơ ấy, nhưng mà chẳng nghĩ ra ý gì tốt cả.
Lily bế tắc nhìn lên bầu trời, biết bao nhiêu vì sao đang tỏa sáng phiền phức đến nỗi làm cho cô trừng mắt nhìn chúng.
Lúc đó thì cô nghe được tiếng tách.
Cô quay ánh nhìn sang đó thì chỉ thấy màn đêm thôi chứ không thấy ai cả.
Chỉ là, cô chắc chắn đã nghe thấy.
Túc là, vụ bám đuôi của Kai đã bắt đầu.
(Thành ra thế này rồi thì chỉ còn nước bắt cậu ta thôi)
Lily quyết định như thế và đứng dậy, rồi cô tiến đến chỗ phát ra tiếng.
Cô tiến lên được một lúc thì nghe tiếng ai đó ngã nhào. Cô bật đèn smartphone lên thì tại chỗ đó—
“Thằng ngu này! Đừng có trốn người mình thích mà làm mấy chuyện nhu thế coi! Muốn chụp hình thì đường đường mà nói với đối phương đi chứ thằng ngu! Chuyện mà ông đang định làm là phạm tội nặng lắm đây biết không hả!?”
—Saito đang nổi giận nắm lấy ngực áo của Kai.
◇
Ba thì làm nhân viên, mẹ thì làm nội trợ.
Cậu trưởng nam được sinh ra trong ngôi nhà cực kỳ bình thường đó rất đặc biệt.
Bình thường cậu im lặng, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào thứ chẳng ai biết, để rồi đột nhiên cười khặc khặc trông rất vui vẻ.
Sau này khi biết nói rồi thì người ta mới biết cậu thiếu niên này có thể nhìn thấy sự lấp lánh mà người thường không thể thấy.
Khi tập hợp những bức ảnh ấy lại, cậu được ba mẹ cậu khen là thiên tài vì chụp được những bức dân chuyên nghiệp cũng phải xấu hổ.
Nhưng mà, cậu khác với những đứa trẻ đồng trang lứa.
Bọn nó xem thường cậu là quái vật, ăn hiếp cậu vì nói ra những thứ như là『tôi có thể thấy những thứ lấp lánh』mà chúng không hiểu được.
Tất nhiên là cậu chẳng có bạn.
Cậu đã rất cay đắng, khổ sở lắm.
Nhưng mà cậu không thốt ra lời yếu lòng nào.
Nếu hỏi tại sao thì, nếu như có thể kiếm được những bức ảnh lấp la lấp lánh, chuyện chán ghét mà cậu gặp ngày hôm đó sẽ bay đi hết cả.
Chỉ cần chụp hình thôi là được.
Chẳng mấy chốc, dù chỉ là học sinh tiểu học, cậu thiếu niên đã đi đến cực điểm, bắt đầu xem thường mối quan hệ với con người.
Dù có được bắt chuyện, có bị ném đồ, có bị đá, có bị xé sách giáo khoa đi nữa, cậu cũng không biểu hiện ra.
Gương mặt thậm chí vốn đã chẳng thay đổi ấy hoàn toàn đóng băng, chẳng chuyển động nữa.
Lúc trở nên như thế thì cậu dừng bị bắt nạt.
Thì tất nhiên thôi. Không có phản ứng sẽ làm cho bọn chúng chán mà.
Cho đến giờ cậu có lườm lại, gương mặt méo mó rên rỉ hay phản ứng gì đó với bọn nó, nhưng khi không còn như thế nữa giống như thể đang đấm một con búp bê vậy, rất trống rỗng.
Nhưng mà, bây giờ có dừng bắt nạt đi nữa cũng đã quá trễ.
Nếu hỏi vì sao thì, cậu vào thời kỳ này đã hoàn toàn hỏng với tư cách là một con người rồi.
Hình là tất cả. Đó chính là con người mang tên Akashi Kai.
Chuyện cậu phạm tội chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.
Cậu đã chẳng phạm tội cho đến khi lên cao trung chỉ đơn thuần vì cậu chưa tìm thấy được người nào tỏa sáng.
Cho đến lúc đấy, cậu chỉ xem toàn bộ là vật hay động vật ngoài con người. Nhưng mà cậu đã gặp được cái con người tỏa sáng ấy.
Cô nàng tên là Machigane Lily.
Cô nổi tiếng nhất nhì lớp, với vẻ đẹp khác người tương xứng với lời đánh giá ấy.
Chỉ là gương mặt cô bình thường đông cứng như Kai, nhìn lần đầu thôi cậu đã chẳng thấy được sự lấp lánh.
Nhưng mà, có một ngày cô đã cho cậu thấy gương mặt lúc cười của mình.
『Đẹp quá』
Sự lấp lánh này cho đến bây giờ cậu chưa từng thấy bao giờ.
Và kể từ ngày hôm đó, Kai bắt đầu chụp hình Machigane Lily.
Sau đó cậu bám theo Lily mỗi ngày như thể là bị ma ám để chụp hình cô.
Cái kỳ lạ là, dù cho có chụp thể nào đi nữa cậu cũng không thỏa mãn. Đó là vì sự tỏa sáng trong cô không biết dừng lại, mỗi khi chụp hình thì cô lại cho cậu thấy sự tỏa sáng khác.
Thế nên, Kai dần dần muốn tiếp tục chụp hình Lily mỗi ngày, định nhốt cô vào trong nhà của cậu.
Kết quả là thất bại.
Cậu bị cản trở giữa chừng nên đã bị cảnh sát bắt mất.
Chỉ cần nhanh hơn một bước nữa thôi là có thể giam cầm được cô nàng vậy mà. Cậu hối hận, nhưng quá muộn vì bị nhốt vào tù rồi.
(Muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp muốn chụp……A~)
Sau khi vào tù được một thời gian, Kai tích tụ lượng lớn stress vì không thể chụp hình nên cậu bị vỡ mạch máu trong đầu vì stress dẫn đến tử vong.
Đây chính là cuộc đời đầu tiên của Akashi Kai.
Lily hoàn toàn không biết chuyện này, nhưng cuộc đời của cậu giống như cô vậy, không thể nào cứu được.
Nó chắc chắn đã không thay đổi dù cho cô có đến cuộc đời thứ hai này.
Nhưng mà, đó là vào ngày nhập học hoa anh đào đua nở rất đẹp.
『À, xin lỗi vì đã làm cậu giật mình. Tôi muốn xác nhận xem lớp mình nhưng quên mất là nên xem ở đâu rồi. Cậu nhớ xem ở đâu không?』
Nó đã thay đổi khi cậu thiếu niên nọ đến bắt chuyện với cậu.
Phải, chính là Saito.
Vốn dĩ dù có bị bắt chuyện đi nữa thì Kai vẫn bơ đi, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó cậu lại phản ứng, không những nói cho biết bảng thông báo ở đâu mà còn giới thiệu bản thân nữa.
Đây là chuyện nên ngạc nhiên, vì cậu chẳng ngờ bản thân mình lại làm chuyện như thế này.
Sau khi Saito đi khỏi, cậu có suy nghĩ tại sao mình lại hành động như vậy nhưng mà chẳng tìm được câu trả lời.
Cậu nghĩ rằng đằng nào cũng chẳng liên quan đến nhau, nhưng vào buổi sáng hôm sau buổi lễ nhập học, Saito đã tìm thấy cậu ngồi góc lớp mà đến bắt chuyện.
『Yo~, lại gặp nhau rồi ha』
『Hôm qua cảm ơn nhé. Ông giúp bọn tôi quá trời』
『Để cảm ơn, tôi biếu ông cái Calorie Mate của tôi này. Đặc biệt lắm đó nha? ……Ể~? Không cần hả. Phiền quá, ăn đê』
『Phụt~, nói thế mà mặt mày chẳng biến sắc tí nào. Ông tếu ghê』
Một thiếu niên thật kỳ lạ.
Cậu khen Kai, cái đứa mà dù ai bắt chuyện cũng làm vẻ mặt vô cảm nhàm chán để tránh né, thật thú vị.
Cảm giác như thể một phần lồng ngực lẽ ra trống rống ấy được lấp đầy.
Lúc này, Kai đã thấy hạnh phúc.
Và kể từ sau đó, Kai đã bắt đầu đồng hành cùng với Saito.
Cuộc trò chuyện với cậu ta mang đầy sự hài hước và trẻ con, và cậu ta cũng ăn nhịp theo những câu chuyện thế giới riêng của Kai nữa.
Cậu đã thấy dễ chịu.
Và hiểu được cái này được gọi là bạn thân.
Saito là một người tuyệt vời.
Không những hòa hợp theo bản thân mà còn mở rộng thế giới lẽ ra chật hẹp của Kai nữa.
Sau khi nhập học, ngay lập tức cột bạn bè bằng không của cậu chẳng biết tự lúc nào đã tăng thêm ba người gồm Shuri, Saito và Haruki.
Cô cậu cũng lại nói vẻ không cảm xúc của Kai thú vị, làm cho cậu lại cảm thấy khoảng trống giữa lồng ngực dần được lấp đầy.
Trở nên thế này, Kai đã cảm thấy vui khi đi học.
Nói chuyện phiếm với đám bạn thân, hay thỉnh thoảng đến trung tâm giải trí sau giờ học. Cuộc sống học đường như thế đã vui lắm.
Thế nên, Kai đã vênh váo muốn chia sẻ sở thích của bản thân mà rủ Saito trải nghiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Cậu không biết rằng, lựa chọn đó là nguyên nhân chủ yếu đưa bản thân cậu đến sự tồi tệ nhất.
Saito đúng như dự đoán của Kai, đã chấp nhận đến trải nghiệm câu lạc bộ và khen những bức ảnh mà Kai chụp như là ba mẹ cậu.
Cậu cũng muốn cậu ta biết sự thú vị của việc chụp ảnh.
Trong khoảng thời gian trải nghiệm câu lạc bộ, cậu đã luôn suy nghĩ chuyện đó suốt.
Nhưng mà, chuyện là vào phần cuối của buổi trải nghiệm.
Khi nhìn vào bức ảnh mà Saito chụp, nhiều thứ trong cậu đã bị thổi bay.
Cô thiếu nữ bên trong bức hình đang tỏ sáng hơn bất cứ thứ gì khác mà cậu thấy từ trước.
Sự tỏa sáng của Lily ngay lập tức quyến rũ Kai, khiến cậu nghĩ bản thân cũng muốn chụp cô.
Sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là cậu chụp hình của Lily, nhưng mà trong phạm vi thường thức.
Tính con người mà cậu lấy lại được khi dính dáng đến đám Saito đã phát huy tại đây.
Chính vì thế, cậu chỉ chụp ảnh khi giáo viên cho phép, hoặc là khi được Saito nhờ chụp ảnh với Lily.
Ngoài như thế ra cậu đã không chụp ảnh.
Nhưng mà, như thế là không được.
Trong trạng thái bị hạn chế, cậu không thể chụp được sự tỏa sáng của cô như là bức Saito đã chụp ngày hôm đó.
(Thế thì chỉ còn cách chụp thêm ngoài những khi đấy thôi)
Kai đưa ra kết luận như thế, định chụp hình của Lily nhưng do không thể mở lời với người ghét con trai như cô nên đã chẳng thể xin phép.
Thế thì chỉ còn cách tự ý mà thôi.
Bữa tối buổi hoạt động ngoại khóa, trong khi vừa ngắm những bức đã chụp Lily, vừa đưa ra kết luận như thế thì Kai tình cờ phát hiện Lily đi ra ngoài nhà trọ.
Cậu cầm camera, di chuyển đến nơi mà cô phản chiếu đẹp nhất rồi đưa cô vào tầm ngấm.
Ở nơi này mà bấm nút chụp thì sẽ chẳng thể cứu vãn được nữa.
Nhưng mà, Kai đang say sưa thì làm gì nhận ra chuyện đó, lúc mà cậu định chụp khoảnh khắc mà cô đang tỏa sáng thì—
“Ông đang làm cái gì đấy?”
Giọng nói như thể rét thấu tim gan, cùng với cánh tay vươn ra bên canh.
Cơn đau chạy dọc cánh tay như thể bị sắt nghiền, ống kính thì mờ đi.
Và tiếng tách vang lên cùng với tiếng camera rơi xuống mặt đất.
Hướng ánh nhìn của mình sang bên thì cậu thấy một Saito đang chưa từng nổi giận đến như vậy.
“…………”
“…………”
Sự yên lặng bao trùm hai người.
“Tại sao lại làm chuyện thế này?”
“……Tại tôi muốn chụp hình của Machigane-san.”
Bị hỏi dồn bằng giọng lạnh lùng mà cậu chưa từng nghe từ trước đến nay, Kai không chịu nổi áp lực đã nói rõ lý do.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, ngực áo của Kai bị nắm lấy và kéo lại gần, đầu của cả hai cụng vào nhau và cú sốc làm cho tầm nhìn trở nên lung lay.
“Thằng ngu này! Đừng có trốn người mình thích mà làm mấy chuyện nhu thế coi! Muốn chụp hình thì đường đường mà nói với đối phương đi chứ thằng ngu! Chuyện mà ông đang định làm là phạm tội nặng lắm đây biết không hả!?”
Saito hét lên giận dữ, chẳng màn đến việc đầu của cả hai đã cụng vào nhau.
Trong tầm nhìn méo mó đi, trên mặt của Kai đã xuất hiện những giọt nước mắt—
(Aa, mình đã sai rồi)
—Kai đã nhận ra là mình đã lỡ làm tổn thương người bạn thân của mình.
◇
Quay ngược thời gian lại một chút, ngay sau khi bữa tối kết thúc.
“Hà~, không được. Chẳng thuận lợi tí nào~”
Saito sau khi dọn dẹp xong thì cậu ngồi ôm đầu trong toilet kiểu tây.
Lý do thì không cần phải nói, chính là về chuyện Kai và Lily.
Từ sau khi nhận ra Kai có tình ý với lại Lily, cậu đã làm những chuyện cố nhích hai người họ lại gần bằng cách nào đó nhưng mà lại không có kết quả.
Dù có tạo tình huống cho hai người, Kai và Lily đã không định nói chuyện với nhau.
Tuy đã hiểu có mức độ, nhưng sự căm ghét con trai của Lily mạnh đến mức không thể nói chuyện một một với nhau được.
Nhưng mà, e là Lily đã biết chuyện Saito cố tạo không gian cho hai người.
Cô bạn thuở nhỏ đó của cậu là nhà ngoại cảm mà.
Làm chuyện bất cẩn phát là ý nghĩ của Saito sẽ bị cô đọc được ngay.
Thế nên chuyện đã làm hôm nay là những chuyện mà Saito đã hết sức để hỗ trợ.
Saito không thể giúp hơn như thế được nữa.
“Tôi hết khả năng rồi. Còn lại thì cố gắng bằng cách nào đó đi, Kai à.”
Trong toilet không có một ai, Saito nghĩ cho đứa bạn thân đang sắp xếp những tấm ảnh ở trong phòng.
Tuy mong khoảng cách của hai người họ nhích lại gần, nhưng hôm nay không có kế hoạch gì cùng với đám con gái cả.
Không có gì đặc biệt để làm nên cậu đi tắm, trở lại phòng mình rồi rũ rượi giết thời gian.
Dù cho khoảng thời gian chán chường như thế cứ tiếp tục diễn ra, nhưng đối với Saito lại êm đềm tuyệt vời vì cậu không cần phải lo lắng gì kỳ cục cả.
“Cũng sắp đến giờ ngủ rồi nhể.”
“Rõ.”
“Fưaa~, vậy tắt đèn nhé. Tôi cũng tới giới hạn rồi.”
Vì không có chuyện gì để làm mà lại đến giờ ngủ, cả ba người không ai càu nhàu mà về chỗ ngủ.
Sau đó cũng vì mệt mỏi mà cả ba bắt đầu chìm và giấc ngủ cùng một lúc.
Ngủ được vài tiếng, Saito mở mắt vì cảm thấy ai đó đang lục lọi loạt soạt chiếc cặp.
Trong màn tối, khi mà cậu nhìn xung quanh thì thấy Kai đã đi ra khỏi phòng.
(Nó đi đâu vậy?)
Bên trong Saito nghĩ có lẽ cậu ta đi đại tiện, nhưng cậu đã tò mò hành động của Kai mà đi theo sau cậu ta.
Nhưng mà, trái với dự đoán, có đi đến toilet đi nữa cũng chẳng thấy bóng dáng thằng bạn đâu.
Nếu thế thì cậu cũng thử đi đến buồng rửa mặt những ở đây cũng chẳng thấy ai.
(Bộ nó đi chụp hình trời sao à?)
Khi cậu đang vừa đi vừa suy nghĩ không biết cậu ta đi đâu thì bầu trời đầy sao không thể nhìn thấy ở chốn phố thị lọt vào tầm mắt.
Nếu là một người thích chụp hình như Kai, đi chụp bàu trời đêm đẹp này cũng chẳng có gì là lạ. Không, nhất định là như thế.
Cùng với sự tin tưởng kỳ lạ như thế, Saito vừa bước ra khỏi nhà trọ.
“Lạnh quá.”
Cậu bước ra ngoài nhà trọ thì lạnh đến bất ngờ, làm cậu vừa run rẩy vừa đi tìm Kai.
“Ô~, kia rồi. Thằng Kai tính chụp gì thế n——!?”
Mắt đã quen với màn đêm rồi thì cậu lập tức tìm thấy được cậu bạn thân.
Đúng như Saito dự đoán, cậu ta cầm camera và đang định chụp gì đó.
Cậu vừa ngạc nhiên vì không phải là sao, vừa hướng ánh nhìn theo hướng camera thì thấy Lily với gương mặt có vẻ mong manh đang chiếu rọi bởi bầu trời sao ở kia, chẳng hề nhận ra được Kai.
Khoảnh khắc phát hiện ra chuyện đó, bên trong Saito đã bật ra gì đó.
Cậu hành động trước khi suy nghĩ nó là gì, đến nắm chặt tay của đứa bạn thân đang định chụp hình kia.
“Ông đang làm cái gì đấy?”
Saito hỏi Kai bằng giọng trầm nhất từ trước đến giờ, đến nỗi khiến cậu ngạc nhiên vì chẳng thể nghĩ bản thân có thể nói ra được giọng như thế này.
Cậu đã hỏi cậu đang đang định làm cái gì.
Do nắm bằng tất cả sức lực hay sao mà Kai nhăn mặt, tiếng tách phát ra cùng với tiếng camera rơi xuống mặt đất.
Cậu và Kai nhìn vào mắt nhau.
Tuy là trong màn đêm không thể thấy rõ, nhưng cậu hiểu nó đang làm vẻ mặt rất tội lỗi.
“…………”
“…………”
Cả hai chìm vào im lặng, trong lúc đó biểu hiện của Kai vẫn không thay đổi mà bất chợt lạnh đi.
Đã đến giai đoạn muộn màng này rồi thì cuối cùng Saito mới nhận hiểu ra tình huống, còn cơn nóng giận chẳng thể kiểm soát đã chi phối mình rồi.
Saito miễn cưỡng kiềm nén thứ cảm xúc mà trông như sắp phát nổ đến nơi mà hỏi Kai thêm một câu nữa.
“Tại sao lại làm chuyện thế này?”
“……Tại tôi muốn chụp hình của Machigane-san.”
Câu trả lời của Kai nằm trong dự đoán của Saito.
Nhưng mà, đâu đó bên trong tim cậu đã mong rằng nó không phải.
(Tôi đã nghĩ nếu là ông thì sẽ không làm. Vậy mà tại sao lại làm cái chuyện như thế này chứ, Kai!!)
Khoảnh khắc biết được thằng bạn thân định chụp hình, cơn kiềm nén trong cậu đã bùng nổ.
Cậu dùng hai tay nắm lấy ngực áo cậu ta rồi hết sức kéo lại gần.
Do bị kéo lại mà chẳng kháng cự gì cả, đầu của hai đứa cụng vào nhau nhưng mà Saito chẳng màn đến chuyện đấy.
“Thằng ngu này! Đừng có trốn người mình thích mà làm mấy chuyện nhu thế coi! Muốn chụp hình thì đường đường mà nói với đối phương đi chứ thằng ngu! Chuyện mà ông đang định làm là phạm tội nặng lắm đây biết không hả!?”
“……”
Cậu nói bằng giọng pha trộn sự nóng giận để cho cậu ta biết chuyện bản thân đang làm xấu xa đến như thế nào.
Nhưng mà, Kai lại chẳng phản ứng gì.
“Oi, trả lời coi! Có biết không đấy hả!? Ông đang cố chụp trộm đấy! Ông đang xem chuyện Lily không nhận thấy là chuyện tốt mà cố chụp hình cổ bằng cái camera này đấy!”
Saito tức giận, tiếng sát mặt lại gần để miễn cưỡng nhìn vào mặt cậu ta rồi hỏi thêm một câu nữa.
“……Xin lỗi.”
Sau một hồi im lặng, cuối cùng đôi môi run rẩy của Kai bắt đầu cử động và nói ra lời xin lỗi.
Nhưng mà, chỉ thế thôi không làm giảm cơn nóng giận của Saito.
Nói như thế này là không đủ.
Thế nên Saito đã nói ra từng câu một mà cậu nghĩ trong đầu.
“Tôi đã nghĩ sẽ để thằng bạn như ông lo cho Lily vậy mà.”
“Xin lỗi.”
“Tôi đã cố gắng nhiều thứ, để cho 2 người trở nên thân thiết, để cho Lily không cảm thấy khó chịu.”
“Xin lỗi.”
“Vậy mà ông lại chẳng hề nói chuyện gì với cổ cả. Đừng có đùa với tôi.”
“Xin lỗi.”
“Nếu thích người ta thì tích cực vận động hơn đi chứ.”
“Xin lỗi.”
“Nếu muốn chụp hình thì trực tiếp nói với người ta đi chứ. Con nhỏ đó tuy lạnh lùng nhưng mà hiền lành lắm. Chuyện gì rồi cũng sẽ cho phép mà.”
“Xin lỗi.”
“Tại sao tại sao tại sao tại sao tại sao, tại sao hả!? ……Tại sao lại thành thế này hả, Kai?”
Sau khi cậu làm rõ hết toàn bộ cảm xúc trong lòng, cậu ta sụp đổ ngay tại đó, vừa khóc vừa nhìn lên mặt đứa bạn thân của mình.
“Xin lỗi. Saito~”
Lúc đó cậu nhận ra được đứa bạn thân đang khóc.
Vốn luôn không cảm xúc, hiếm khi thay đổi biểu cảm vậy mà gương mặt Kai lại hiếm khi méo mó cùng những giọt nước mắt, xin lỗi như thể là một đứa con nít vậy.
Chỉ thế thôi cũng hiểu cậu ta đang hối hận sâu sắc về chuyện đã phản bội kỳ vọng của người bạn thân.
Nhưng mà, đã quá muộn rồi.
Vì đã xảy ra rồi nên đã quá muộn.
Chuyện Kai đã làm là phạm tội chưa thành.
Không phải chuyện gì mà có thể tha thứ được.
Phải được đưa đến đúng nơi.
Phải nhận hình phạt nên nhận.
Đấy là chuyện thường. Là lẽ đương nhiên.
Nhưng mà, nếu thế thì Kai sẽ thế nào?
E là, cậu ta sẽ không thể ở lại trường nữa.
Tuy nói là phạm tội chưa thành nhưng mà đã cố phạm tội.
Chắc chắn sẽ bị đối xử như thứ ung nhọt.
Thấy khó ở rồi Kai sẽ chuyển sang trường cao trung khác.
Không.
Cậu không muốn như thế.
Kai rõ ràng là đã sai.
Đã làm chuyện không có tư cách là con người.
Đã cố gây hại cho cô bạn thuở nhỏ quan trọng của cậu.
Một đứa cực kỳ tội tệ.
Nhưng mà, dù là vậy đi nữa, đối với Saito thì Kai đã là một người bạn quan trọng.
Ban đầu, cậu ta cộc lốc, trông khó gần, chẳng hiểu là đang suy nghĩ gì. Nhưng mà, trong lúc tiếp xúc cậu đã dần phát hiện ra điểm tốt của Kai.
Cách nói chuyện độc đáo thú vị. Đọc hiểu tâm trạng tốt ngoài dự kiến. Học được. Một thằng ngốc uống nhầm súp đậu dỏ mà không biết đã để bao nhiêu ngày để rồi bất tỉnh. Rất dở chơi game bỏ xu. Nhưng mà, lại giỏi game nhịp điệu. Giỏi chụp hình. Có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thấy. Có thể lực ngoài sức tưởng tượng. Hành động vì bạn bè.
Saito quý Kai có nhiều sức hút như thế này.
Cậu muốn tiếp tục làm chuyện ngốc nghếch với cậu ta, rồi lại cùng nhau bị giáo viên mắng.
Và muốn tiếp tục cuộc sống học đường như thế.
Thế nên, Saito đã vừa khóc, vừa xin phép người bạn thuở nhỏ đang đứng ở ngay kia của mình.
“Lily, làm ơn. Thằng này tuy là rác rưởi vì đã cố chụp lén bà, nhưng mà, nó cũng là một người bạn thân thiết của tôi nữa. Nên bà có thể tha thứ cho nó bằng mọi giá được không~?”
“……Mồ~. Bị ông làm mặt như thế nhờ vả thì làm sao tôi từ chối được chứ.”
Dưới vầng trăng chiếu rọi, cô bạn thuở nhỏ với nụ cười trông như chẳng còn cách nào khác kia trông như là nữ thần vậy.
◇
(Thật chẳng công bằng mà~)
Lily đã nghĩ như thế khi nhìn thấy cậu bạn thuở nhỏ khóc lóc xin mình tha cho người bạn thân.
Nếu được nhờ vả bằng gương mặt khóc lóc tồi tệ đến như thế kia thì làm sao Lily từ chối cho được.
Nếu hỏi tại sao thì, nếu như không tha thứ, Lily sẽ bị Saito căm thù.
Liệu cậu có biết được chuyện ấy đau đến như thế nào với Lily không?
(Cái tệ là ổng không nhận ra cơ)
Không, vì đấy là cậu bạn thuở nhỏ ngu ngốc của cô mà.
Chắc chắn là cậu làm mà chẳng hiểu gì đâu.
Đến đâu đi nữa cũng do bản thân tự ý cả.
Không tính toán, cũng như là lên kế hoạch.
Sự ích kỷ đơn thuần ấy lúc nào cũng thay đổi Lily theo cái thế giới mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Vì Saito như thế nên Lily mới khó tránh bị cậu thu hút.
(Ra Akashi-kun có thể làm vẻ mặt như thế này. Không biết luôn)
Hôm nay là lần đầu tiên Lily thấy gương mặt sụt sùi khóc của Kai bên cạnh Saito.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Khi mà mắt cô và cậu ta chạm nhau, cậu ta nói biết bao nhiêu lời xin lỗi như là một cỗ máy bị hỏng vậy.
Có vẻ như cậu ta cũng cảm nhận được cảm giác tội lỗi tương đương rồi.
Lily đã chẳng biết được tên bám đuôi tấn công cô ở cuộc đời đầu tiên cũng có gương mặt trẻ con và có thể khóc như con nít.
Cả chuyện đôi mắt ngấn lệ của cậu ta cũng đẹp, dù lúc đó cô đã chẳng thế thấy vì trời tối.
Cũng như là sự tốt bụng có thể khóc vì bạn thân dù cho cô nghĩ cậu ta là một kẻ lập dị chẳng hề có bạn.
Lily đã chẳng hề biết.
Không, phải nói là cô đã chẳng cố biết.
Nếu hỏi vì sao thì cậu ta sẽ cô cự tuyệt lúc đối thoại với nhau mà.
Nếu như nói chuyện thì có thể đã vẽ nên một kết cục tốt đẹp vậy mà.
“Akashi-kun, tôi ghét cậu. Cực ghét cậu. Mấy người chụp trộm không có tư cách của con người. Chỉ có những con người cực kỳ tồi tệ mới làm. Nhưng mà, vì Saito đã nói bằng mọi giá rồi nên lần này tôi sẽ đặc biệt tha thứ cho cậu. Lần tới mà còn làm chuyện tương tự thế này nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát luôn, khỏi phải tranh cãi. Chuẩn bị tinh thần đi nhé.”
Thế nên đây là hình phạt dành cho bản thân.
Hình phạt đến với bản thân bị trói buộc trong nỗi ám ảnh, không định tìm kiếm con đường tốt hơn.
Với lại, cô nghĩ Kai của bây giờ chắc chắn sẽ không làm chuyện phản bội bạn bè thêm lần nào nữa.
Tuy là không có bằng cớ gì, nhưng khi mà Lily mơ hồ nghĩ thế mà tha thứ cho Kai thì cậu ta đã cười trong dòng nước mắt và nói thế này.
“Gì chứ……Người như tôi đáng lẽ là không thể chụp được mà.”
Nụ cười ấy rất rạng rỡ, như thể là đã trút bỏ được sự ám ảnh đi rồi vậy.
Cứ nghĩ đã êm dịu đi một vụ việc, nhưng Lily vẫn tiếp tục chịu nạn.
“Mấy~đứa, đang làm cái gì đấy! Giữa đêm khuya mà lớn tiếng như thế này, còn thường thức không hả!”
“A~”
“Thôi chết.”
“……K-, không liên quan đến em.”
“Làm gì mà có chuyện đấy. Cả 3 đứa phạt quỳ.”
Có vẻ như tiếng hét nóng giận của Saito và lời xin lỗi của Kai đã vọng vào trong nhà trọ nên cô chủ nhiệm Chie nổi giận đùng đùng xuất hiện.
Đã thành thế này thì không còn gì để bào chữa.
Ba người bị buộc quỳ, giải thích ra chuyện Kai và Saito cãi nhau mà giấu đi chuyện chụp lén thì bị cô nổi trận lôi đình và quát ‘Đã thành học sinh cao trung rồi mà làm cái gì thế hả!?’.
Đến cả Lily ra ngoài nhà trọ nhưng chẳng làm gì xấu cũng bị cuốn vào.
“Hà~, hà~, đừng có làm chuyện thế này lần nữa đấy. Đã hiểu chưa?”
“Ussu. Khắc cốt ghi tâm ạ.”
“Sẽ không tái phạm ạ.”
“Sẽ không tự ý ra ngoài nữa ạ.”
Sau đó, lúc ba người được thả ra thì trời đã sáng rồi.
Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ học sinh dậy.
Ở trong ba người đều đã nảy sinh nhận thức chung rằng, cô giáo chủ nhiệm Chie mà nổi giận thì tệ lắm nên quyết tâm không bao giờ làm trái lời cô nữa.
“A~, chờ một tí đã? Machigane-san.”
“Gì nào? Akashi-kun.”
Trước khi quay về nhà trọ, đột nhiên bị Kai gọi nên Lily quay lại.
Thật lòng cô ghét Kai nên chẳng muốn nói chuyện với cậu ta đâu.
Nhưng mà so với lần nhập học đương thời đã đỡ hơn lắm rồi nên cô đã bắt đầu nghĩ có nói chuyện với cậu ta một chút cũng chẳng sao.
(Không biết chuyện gì nhỉ?)
Cô nghĩ thế và nghiêng đầu thì Kai sau khi đến gần với gương mặt trông hối lỗi thì nói với Lily như thế này bằng giọng mà chỉ cô nghe được.
“……Ở trường, lúc Saito và Machigane-san ở cạnh nhau, tôi có thể chụp hình mấy cậu được chứ? Vì Machigane-san lúc ở cùng người mình thích rất tỏa sáng và quyến rũ lắm. Tôi muốn cậu cho phép tôi chụp.”
“Cá—!?”
Bất kể những chuyện như thế vừa xảy ra ban nãy, lời nói của Kai lúc này thật ích kỷ như là một người bạn thân của Saito vậy.
Không những ngạc nhiên về độ dày da mặt cậu mà cô còn bối rối không biết tại sao lại bị lộ ra nữa.
“Cá-…… cái—!? Đang nói cái gì thế hả Akashi-kun, tôi không có thích Saito hay gì hết. Không, tuy là tôi thích ổng với tư cách là bạn thuở nhỏ thôi. Nói chung là không phải nhé!?”
“……Cậu không cần phải phủ nhận đâu. Chỉ những lúc ở bên cạnh Saito, cậu mới tỏa sáng cực kỳ đó?”
Lily cố gắng hết sức để đánh trống lảng sự hiểu lầm, nhưng bên trong Kai, cô đã chẳng còn gì để có thể bào chữa nữa.
“……Ư ư~……Bộ tôi dễ hiểu đến thế sao?”
“Có lẽ, chuyện tôi nhận ra chỉ là tình cờ thôi nên chắc chắn không sao đâu. Mắt đôi có chút đặc thù nên nhận ra ấy mà. Người bình thường có lẽ không thể đâu.”
“Thế à.”
Khi mà Lily thật lòng chuẩn bị tư tưởng rồi thì cô hỏi cậu bộ cô dễ thể hiện ra mặt đến thế hay sao.
Nhưng mà, khi nghe được chuyện bị lộ lần này chỉ là do sự đặc thù của Kai chứ người bình thường không nhận thấy, cô đã vuốt ngực an tâm.
Vì sẽ thật là xấu hổ nếu chuyện mà cô tưởng mình đang che giấu một cách hoàn toàn lại bị phát hiện ra.
(Hình mình với Saito à)
Lúc đã bình tĩnh lại, Lily suy nghĩ về ưu và nhược điểm chuyện cho Kai chụp ảnh cô cậu.
Trước hết thì nói về nhược.
Cô đơn thuần không thích bị Kai chụp hình.
Cô cũng không thích khi mọi người, bao gồm cả Saito, nhìn vào hình Kai chụp rồi thì sẽ lộ chuyện.
Cô không thích bị ai đó nhìn mình và Saito tương tác với nhau suốt hai tư tiếng đâu.
Kế đến thì nói về ưu.
Lily sẽ được chụp cho rất nhiều bức hình kỷ niệm với Saito. Hết.
Cô đã liệt kê ra ưu và nhược điểm mà mình có thể nghĩ, nhưng nghĩ thế nào đi nữa thì chẳng có ưu điểm gì khi chấp nhận lời Kai cả.
Nhưng mà, một cô thiếu nữ đang yêu thì lại dại dột nghĩ khác.
(……Muốn nhiều hình với Saito quá~)
Cô muốn toàn bộ mọi thứ về người cô thích mà cô chưa biết.
Đã quá muộn khi mà những ham muốn trẻ con như thế sinh ra rồi.
Cán cân bên trong Lily đã nghiêng hẳn về phía ngược lại mất rồi.
“……Chỉ lúc ở trong trường thì cậu có thể chụp.”
“Thật chứ!? Cảm ơn cậu.”
Khi mà Lily cho phép kèm theo điều kiện thì Kai nở nụ cười trông hạnh phúc.
Cho đến ban nãy cô còn cố bảo cậu ta dừng chụp hình của mình, vậy mà khi nhận ra đã cho phép cậu ta chụp hình rồi.
Lily của hôm nay rõ ràng là kỳ lạ mà.
Ngốc. Cực kỳ ngốc.
Bình thường thì cô sẽ không cho phép chuyện như thế này.
Cô hiểu như thế trong đầu vậy mà.
Sở dĩ cô không cảm thấy không thích có lẽ là vì đã bị cậu bạn thuở nhỏ ngu ngốc của mình đầu độc mất rồi.
“Saito là đồ~ngốc~!”
Lily không muốn chấp nhận sự thật này nên cô quay sang Saito để chửi rủa.
“Ưwa~, đột nhiên sao thế hả!? Ể~, bộ tôi làm gì bà hả?”
“Tôi chỉ muốn nói ra bằng mọi giá thôi!”
Thấy cậu bạn thuở nhỏ bối rối khi đột nhiên bị bạn thuở nhỏ của mình chửi rủa, Lily nở nụ cười tinh nghịch rồi thì chạy về phía nhà trọ phía con gái.
Giữa chừng cô nghe thấy tiếng tách, nhưng đã chẳng nghĩ là nó khó chịu nữa.
Vào ngày này, kịch bản[note55247] về nữ chính[note55250] bị kẻ hung ác[note55248] tấn công đã được sự bất thường[note55249] phủ lớp sơn trắng lên một phần.
Nhưng mà, nếu đã bị phủ lên rồi thì viết ra cái mới lại được.
Để lấp đầy khoảng trống được sinh ra, thế giới đã thêm một cái tên khác vào chỗ đó. Nhưng mà bây giờ vẫn chưa ai biết được cả.