Vào ngày kế cái ngày buổi học ngoại khóa kết thúc.
Vì buổi học ngoại khóa được tổ chức thứ bảy và chủ nhật nên hôm nay học sinh sẽ được nghỉ bù.
“Kưka~”
Bất kể đã chín giờ sáng, Saito vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.
Thì đâu còn cách nào khác.
Vụ của Kai hôm qua đã cho tinh thần của cậu kiệt quệ, kèm theo kẹt xe lúc ngồi xe buýt trở về nữa, nên lúc về đến nhà đã quá chín giờ tối rồi.
Sau đó cậu ăn cơm tối, đi tắm, đánh răng, bị mẹ la cho một trận do lén bỏ bộ đồ thể dục dơ vào trong máy giặt, làm này làm nọ đến hơn một giờ sáng mới ngủ. Thế là cậu ngủ trễ hơn mọi khi những hai tiếng.
Nhịp sống trở nên loạn lên cũng là lẽ đương nhiên.
Cạch*.
Cánh cửa phòng mở ra.
Ý thức của Saito cũng dâng cao sau cái tiếng ấy.
(Ai vậy ta?)
Với ánh mắt vẫn cứ nhắm tịt nặng trĩu, Saito nghĩ xem ai đã vào phòng.
Cơ bản thì buổi sáng không ai vào phòng này cả.
Nếu hỏi vì sao thì là vì thường dậy sớm và ra ngoài phòng nhiều lắm mà.
Sao mà có ai lại đến phòng chẳng có người chứ.
Với lại, dù cho Saito không thức dậy vào sáng đi chăng nữa, vì cơ bản ba mẹ cậu theo chủ nghĩa tự do nên vào những ngày không đi học sẽ bỏ mặc cậu luôn. Họ chẳng đến đánh thức cậu làm gì cả.
(Ba đến để lấy manga à……Không, chờ đã. Ba hôm nay đi làm mà?)
Trong trạng thái ngái ngủ chưa chưa tỉnh lẫn cục cựa, Saito nhớ lại dạo gần đây ba cậu đến phòng để mượn manga.
Nhưng mà, thử nghĩ lại thì hôm nay là ngày trong tuần mà.
Ba cậu đi làm nên đâu có trong nhà.
(Vậy thì là ai chứ?)
Vừa nghi vấn như thế, Saito vừa mở mắt.
Cậu bắt gặp ánh mắt tuyệt đẹp như ngọc saphia.
Saito chớp mắt lia lịa trước đôi mắt trong trẻo vốn dĩ không nên có mặt trong nhà cậu.
Nhìn thấy Saito như thế thú vị hay sao mà cô thiếu nữ mang cặp mắt saphia ấy mỉm cười.
“Chào buổi sáng. Saito.”
“Chào buổi sáng. Mà, tại sao Lily lại ở đây?”
Chào buổi sáng xong rôi thì cậu hỏi tại sao cô bạn thuở nhỏ lại ở trong nhà mình.
Theo như Saito nhớ vào tối hôm trước, cô nàng đã chẳng nhắn tin rằng cô sẽ đến nhà cậu chơi.
Rồi thì cô nàng đã nói thế này với gương mặt tinh nghịch.
“Chả hiểu sao nữa. Hứng nên đến chơi ấy mà.”
“Gì vậy trời.”
Khi mà Saito rên rỉ, chưa chấp nhận cái chuyện chưa từng xảy ra cho đến bây giờ này thì Lily cười「Fưfư」trông rất vui.
Nhìn bộ dạng này, e là hành động mang tính bộc phát này là để làm cho Saito bất ngờ.
Đến mà không hẹn trước bình thường phiền lắm, nhưng mẹ cậu là bà Yabana đặc biệt chiều Lily.
Dù cho Lily có đột ngột đến đi chăng nữa, bà có lẽ thoải mái chào đón mà vứt bỏ chuyện nhà luôn không chừng.
(Nhỏ rảnh ghê)
Vừa cạn lời trước hành động của cô bạn thuở nhỏ trong lòng, Saito vừa rời khỏi futon.
Để giải tỏa cơ thể đã trở nên cứng, cậu vươn người ra thì tiếng bụng đói réo lên.
“Bà cũng đã đến rồi, nhưng cho tôi dùng buổi sáng cái đã nhé? Mới ngủ dậy đói bụng quá.”
“Được mà. Tôi thì thấy mình có lỗi vì đột nhiên không mời mà đến ấy chứ. Ông cứ như mọi khi đi.”
“Cảm ơn.”
Cậu không nỡ bỏ mặt cô bạn thân đã cất công tới để đi dùng bữa được.
Saito chỉ nghĩ một chút như thế trong tận đáy lòng thôi, cậu vừa biết cô sẽ cho phép, vừa nhất thời xác nhận lại.
Đúng như dự đoán, khi nhận được cái ‘ôkê’ của Lily rồi thì Saito rời khỏi căn phòng để đến ăn bữa sáng được đặt ở trong phòng khách.
“Itadakima~su.”
“Rồi, ông ăn đi.”
Cậu vào phòng khách thì chẳng thấy mẹ mình đâu, có lẽ là vì Lily đang ở trong nhà.
Bà sẽ lấy lý do đi chợ hay gì đó không chừng.
Rồi Lily đáp lại câu mà mọi khi bà Yabana sẽ nói với cậu.
“Có phải bà làm đâu.”
“Ông thật sự nghĩ vậy hả?”
“Ể~, chẳng lẽ nào trong các món gồm xúc xích bạch tuột, súp miso, trứng cuộn có bỏ hành này, có 1 món do bà làm à?”
Lúc cậu định dùng bữa, Lily nói ra một câu có nghĩa khá thâm sâu nên cậu bất giác dừng đũa lại.
Cậu hướng ánh nhìn xuống để xác nhận thì đúng thật hôm này nhiều món đến khó tin.
Saito xem xét kỹ lưỡng, nghĩ rằng phải chăng có một món do Lily làm trong số đấy chăng.
“Rồi, đùa thôi mà~. Lúc mà Yabana-san làm buổi sáng tàu còn chưa chạy mà, rõ là không thể còn gì.”
“Bà~! Chết tiệt, dám chơi khăm tôi~!”
Nhưng mà, đấy là trò đùa của Lily thôi.
Thực tế chẳng có một món nào Lily nấu cả.
Saito cắn môi dưới vì bị Lily chơi khăm.
Khi cậu đang suy nghĩ cách để đáp trả lại thì máy game dành cho gia đình đang được đặt trong phòng khách.
(Đây rồi!)
Một ý tưởng lóe trong đầu của Saito.
Cậu có ý tưởng làm cho cô bạn thuở nhỏ đang cười một cách điềm tĩnh trước mắt mình phải giật mình một vố.
“Ảm ơn ì ữa ăn.”
Nghĩ xong thì phải làm ngay cho nóng.
Chẳng mấy chốc cậu đã sàn phẳng bữa sáng, đặt chén dĩa vào trong bệ rửa rồi thì đã nói thế này.
“Nào, Lily. Cùng chơi Mari〇 đi!”
“Được thôi.”
Lily hăng hái đáp mà không biết Saito đang nghĩ gì.
(Con nhỏ ngốc, dính bẫy rồi nha)
Saito cười thầm trong lòng, cậu mở tivi và khởi động game.
Đưa cho cô một bộ điều khiển rồi thì cả hai cùng ngồi ghế sôpha và hướng về chiếc tivi.
『Ma~ri~〇~Kart~8~!』
Cậu di chuyển chuột chọn phần mềm thì một ông chú ria mép ngắn xuất hiện cùng tựa đề.
“Tạm thời thì, 150 được chứ?”
“Được.”
“Ai thua sẽ phải nghe theo bất cứ lời của người kia như mọi khi đấy.”
“……Được.”
Vừa vọc thiết lập, Saito vừa thêm điều kiện trừng phạt khi thua game như mọi khi.
Trái lại thì Lily làm vẻ mặt chán chường, sau khi cảnh giác không biết Saito sẽ dùng mánh gì từ biểu hiện của cậu.
Nếu hỏi tại sao thì vì thành tích đối đầu của Saito và Lily trong game này lần lượt năm mươi tám và năm mươi chín trận thắng, hầu như kẻ tám lạng người nửa cân với nhau.
Nhờ chơi bao nhiêu năm nên thực lực, kiến thức chẳng chênh lệch nhau là mấy nên không thể đảm bảo sẽ thắng được đối phương.
Vậy mà cậu bạn thuở nhỏ lại còn đưa ra hình phạt nữa, quả nhiên là ngốc chăng?
(Chắc chắn nhỏ sẽ nghĩ thế này ha~)
Nhưng mà, phản ứng cứ như trước của cô lại nằm trong dự tính của Saito.
Chiến lực đích thực là chọn Grand Prix ngay sau.
“Được rồi, vậy thì hôm nay sẽ quất Ultra Mash Grand Prix nhé. Let’s Start”
“Ultra Mash……hả, tôi có biết màn này đâu! Trước tới giờ có như thế này đâu, ý ông là sao đấy!?”
Saito chọn Grand Prix, bấm nút Let’s Start rồi thì màn hình chuyển sang stage lạ mắt, làm cho gương mặt của Lily nhuộm đầy sự ngạc nhiên.
Có thể thấy cô đang thật sự lo lắng, không còn sự tự tin cho đến lúc ban nãy nữa.
Saito bất giác cười khi nhìn thấy Lily làm cái phản ứng lý tưởng với cậu.
“Kưhaha, tuần trước họ mới vừa thêm nội dung tải xuống sau 5 năm đấy. À~, nhân tiện thì tôi cũng đã chạy vài lần rồi, soạn bài kỹ lắm đó nha.”
“Ông ăn gian~!”
Cuối cùng thì cậu cũng giải thích.
Khi mà cậu nói cô biết đã chạy vài lần ở cái màn mới ra gần đây rồi thì cô nói ra lời phàn nàn như thể là con nít.
Thì tất nhiên rồi.
Lily cứ nghĩ sẽ là một trận thắng bại công bằng, vậy mà thực tế lại chẳng công bằng gì đối với cô cả.
Nhưng mà, cái này nếu như tập hợp thông tin kỹ trên mạng thì đơn giản biết được ngay.
Lỗi là do Lily chấp nhận phân thắng bại mà không cảnh giác, sao nhãng thu thập thông tin thôi.
“Nào nào, bà mà chưa nhìn màn hình nữa thì mất start dash à.”
“Bực ghê~! Ai cần ông lo lắng thừa~. Dù là màn đầu tiên đi nữa tôi cũng sẽ thắng cho ông thấy.”
“À há~, thử coi. Đằng nào thì cũng không thể đâu.”
Khi cậu chọc cô bạn thuở nhỏ đang lườm mình thì điện áp trong cô tăng lên một cách dễ hiểu.
Gương mặt cô trở nên nghiêm túc, không còn một chút sự thong thả như lúc chăm chọc Saito lúc ban nãy nữa.
Trông như cậu đã làm cho cô giật mình một vố thành công tuyệt vời rồi.
Chỉ thế này thôi cũng làm cho Saito cực kỳ thỏa mãn, nhưng quả nhiên cậu không muốn ăn bánh kẹo bằng lỗ mũi đâu nên đã quyết định đấu nghiêm túc với cô.
“Tại sao!? Vòng thứ nhất thì ở bên phải, vậy mà tại sao vòng thứ hai phải đi bên trái chứ, chả hiểu gì cả!”
“Màn nó như vậy đấy, bỏ cuộc đê.”
“Tại sao xe có thể chạy trên đấy hả!? Vi phạm luật giao thông rồi còn gì.”
“Đừng có đòi hỏi luật trong game coi.”
“Vòng cuối cùng mà được hạng nhất thì tôi sẽ thắng ông 100 triệu điểm nhỉ!?”
“Không được.”
“Tại sao chứ~!? Vậy chẳng phải tôi chắc chắn thua rồi sao.”
“Don’t mind.”
Chơi thử rồi thì Saito thắng áp đảo.
Cũng vì màn mới khó hơn Lily đã nghĩ, lại còn bị cậu chăm chọc nữa.
Khi mà vòng thứ ba sắp kết thúc thì cô nói những lời như học sinh tiểu học đến, nhưng vì là trận đấu đánh cược hình phạt nên làm sao mà Saito bỏ qua cho được, nên chạy về một cách bình thường.
“Ư~n? Hình phạt nên chọn gì đây ta?”
Thế nên, đây là lúc đưa ra hình phạt, vậy mà Saito lại đang trằn trọc suy nghĩ.
“……Bản thân ông bày ra vậy mà chưa nghĩ ngợi gì à?”
“Đâu, có nghĩ đấy chứ. Thắng chóng vánh quá nên phạt bà gì đó khó khó thì quả thật tội nghiệp lắm.”
Cậu cảm thấy đau đau bởi ánh nhìn của cô bạn thuở nhỏ kế bên.
Vì cô sẽ bắt cậu làm những trò ác quỷ như là ăn bánh kẹo bằng mũi, nên là cậu cũng đã chuẩn bị để phản kháng lại chuyện ấy.
Nhưng mà, do cậu thắng cô chóng vánh một chiều nên hứng thú đã biến đi mất rồi.
“Ra vậy……Nhân tiện thì ông đã nghĩ gì đấy?”
Có lẽ cô biết mình sẽ không phải trải qua phải gì đó tệ lắm đâu.
Vì tò mò nên Lily hỏi xem cậu đã định làm gì cô.
“Cũng vừa đúng lúc có đậu 100[note55240] vị đây, tính lấy vị nôn mửa với vị trứng ung ra cho bà ăn, hay là húp một muỗng death sauce[note55241] ấy mà.”
“Ác thế~!? Chỉ thua 1 trận đua mà bắt làm như thế thì ác thật đó.”
“Thì đó.”
Khi mà cậu thật lòng nói ra hình phạt sẽ bắt cô làm thì được cô đáp làm quá.
Chọn đằng nào đi nữa cũng là địa ngục cả. Tất nhiên thôi mà.
Những việc như khao nước hay đấm lưng thì sẽ giống với trò chơi trừng phạt hơn là mấy trò này, nhưng mà nó chẳng có gì thú vị.
Khi mà đang nghĩ xem có ý gì hay hay không thì bất chợt Saito nhớ ra có món đồ ngon ở trong phòng rửa mặt.
“À~, vậy thì mặc đồ hầu gái thì sao? Hôm qua bỏ đồ vào máy giặt tôi đã tìm thấy đấy.”
Giữa đêm qua, khi cậu định bỏ áo thể dục vào máy giặt mà mở nó ra thì thấy có bộ đồ hầu gái trong đó.
Saito lúc đó đã nhăn nhó mặt mày trước cái món đồ chưa từng thấy bao giờ, tính xem như chưa từng thấy mà bỏ bộ đồ thể dục vào thì bị bà Yabana phát hiện và nổi giận.
Thấy bộ đồ yêu thích bị đứa con đối xử cẩu thả nên Yabana nổi trận lôi đình lên, đến mức buổi thuyết giáo sao đó với cậu suýt nữa là không dừng lại được.
“……Yabana-san làm chuyện như thế sao.”
“Dạo trước chụp hình cosplay với Lucy-san, có vẻ như bả nghiện rồi hay sao ấy.”
“Mẹ của tôi làm cái gì cơ~!?”
Người mẹ Lucy của Lily là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, bà lấy thú vui bắt người khác thay đồ rồi chụp hình.
Lily ôm đầu khi mà mẹ cậu chịu ảnh hưởng của bà Lucy ấy.
Không phải là cậu không biết cảm xúc ấy.
Yabana lẫn Lucy tuy là người đẹp, nhưng mà cũng gần bốn mươi rồi.
Cái sự thật bà mẹ cũng đã có tuổi rồi mà lại mặc đồ hầu gái để cosplay ấy quá đỗi đi mà.
Cả Saito lúc nghe chuyện cũng đã có chút ơn ớn.
“Có lẽ chưa giặt đâu nên để tôi đi lấy. Mẹ tôi lưng thấp hơn bà một chút, chắc có lẽ mặc được đó.”
“Ông đang cố bắt tôi mặc một cách tự nhiên đấy, nhưng tôi không mặc đâu! Do chuyện sốc quá nên là tôi quên nói là tôi sẽ không mặc đâu nhé!”
Tuy vậy, Lily vẫn còn trong độ tuổi đôi mươi.
Có mặc vào cũng sẽ chẳng sao cả.
Saito nghĩ thế, định đi lấy bộ đồ hầu gái thì Lily vội vàng ngăn cậu lại.
“Vậy thì, đổi lại bà uống 2 ngụm death sauce, hay là ăn toàn bộ vị trứng ung hay vị nôn mửa bằng mũi đi.”
“…………Hãy để tôi mặc đồ hầu gái đi.”
Nhưng mà Saito thấy phiền phức khi mà phải suy nghĩ hơn nữa lắm.
Đưa ra hai lựa chọn ăn thứ cực cay hay cực dở và mặc đồ hầu gái thì Lily đã bất đắc dĩ chọn mặc đồ hầu gái.
“Nà~, chưa xong nữa hả?”
Cũng đã mười phút trôi qua từ khi Lily đi đến phòng rửa mặt để thay đồ hầu gái.
Khi thấy cô bạn thuở nhỏ không có dấu hiệu bước ra bên ngoài, Saito hỏi xem cô đã chuẩn bị xong chưa.
“Chờ thêm một chút nữa. Một chút nữa thôi nhé.”
Tuy được cô bảo chưa xong ở bên kia cánh cửa, nhưng Saito biết khoảng từ ba phút trước đã chẳng còn tiếng động nào nữa cả.
“Bà có nói thế đi nữa cũng lâu quá rồi đấy? Đằng nào cũng thay xong rồi đúng chứ. Vừa phải thôi chứ. Tôi vào đó.”
“Chờ đ——”
Cảm nhận được bầu không khí trông như cả đời cô sẽ không bước ra, Saito miễn cưỡng mở cánh cửa.
“Gì chứ, hợp với bà lắm luôn ấy. Là bộ không hở da thịt đúng sở thích của bà nữa. Cảm nhận được sự thuần khiết nữa, quá được. Hợp đến như thế này vậy mà, không biết bà xấu hổ cái gì nữa?”
“~~!?”
Cậu bước vào phòng rửa mặt thì thấy Lily trong bộ đồ hầu gái cổ điển, nó hợp với cô đến mức cô không cần phải xấu hổ.
Khi mà Saito cứ thế mà nói điều cậu đang nghĩ thì Lily trông xấu hổ mà lấy hai tay che mặt lại, núp mình ở góc phòng rửa mặt.
“……Biết sẽ thế này nên tôi đã cần thêm thời gian để chuẩn bị tinh thần vậy mà.”
“Này này~, tôi chụp hình bà được chứ?”
“Tuyệt đối không được!”
Nghĩ là nó có thể làm nguyên liệu để sau này chọc ghẹo, Saito hỏi được chụp không thì bị cô từ chối toàn phần.
“Ểể~, vậy thì làm chuyện gì đó giống hầu gái đi. Pha hồng trà, lau kính, ghi chữ bằng cà chua chẳng hạn.”
“Không muốn! Trừng phạt chỉ đến mức mặc đồ hầu gái thôi còn gì. Đâu phải nói sẽ trở thành hầu gái của Saito đâu, nên là tôi không làm đến như thế đâu nhé!”
Cậu thử nói ra mong muốn cô làm việc gì đó giống hầu gái để thay thế chuyện chụp ảnh, nhưng trò chơi trừng phạt chỉ nói đến mặc đồ thôi nên Saito đã rên rỉ.
“Keo kiệt~. Nếu vậy, chí ít đừng núp mà quay sang đây đi. Tôi còn chưa nhìn đàng hoàng bà mặc đồ hầu gái mà.”
“Nếu thế thì được. Ông chờ một chút đi.”
“Rồi~”
Chụp hình không được, làm chuyện như hầu gái cũng không xong, chẳng còn chuyện gì để làm nữa.
Chuyện Saito được cho phép chỉ là nhìn mà thôi.
Nhưng mà, tình huống bây giờ Saito còn không thể nhìn cô đàng hoàng nữa.
Khi cậu phản đối rằng ít ra nên làm thế thì Lily không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
Sau một phút, khi gương mặt nhuộm màu đỏ đến tận mang tai kia đã quay trở lại màu trắng nõn đẹp đẽ thì cô quay lại hướng này.
(Trông như xuất hiện ở mấy bộ isekai fantasy ghê ha)
Saito lại lần nữa nhìn Lily trong bộ hầu gái thì cậu đã nghĩ như thế.
Cô bạn thuở nhỏ mang dung mạo khác với người bình thường ấy đẹp như là tranh vẽ, giống như nữ chính xuất hiện xuất hiện trong manga hay là anime vậy.
Cậu thật sự tiếc vì không thể lưu giữ khoảnh khắc này vào trong bức ảnh.
“*nhìn chằm chằm*”
“Nè~, cũng đến lúc rồi đó? Tôi đang xấu hổ muốn chết rồi đây.”
“Chờ thêm một chút nữa. Tôi phải in sâu khoảnh khắc này vào tâm trí để tuyệt đối không quên cái đã.”
“Ưư, tại sao mình lúc đó lại chấp nhận phân thắng bại chứ? Hận bản thân trong quá khứ ghê.”
Thay vì không được chụp ảnh, để không quên hình ảnh này của người cô thuở nhỏ quý trọng mà cậu đang nhìn cô ở mọi góc độ, còn Lily do chịu không nổi nữa mà lấy cả hai tay để che mặt lại.
(Nếu là bây giờ thì được nhể?)
Khoảnh khắc nhìn thấy tầm nhìn của người bạn thuở nhỏ đã đóng lại, vẻ tinh ranh lộ thẳng ra ngoài mặt của Saito.
Cậu nghĩ, nếu bây giờ mà cô đang không nhìn thấy xung quanh thì dù có bị chụp hình chắc chắn sẽ không phát hiện.
Cậu nghe theo tiếng lòng đó mà lấy smartphone ra thì chạm mắt với cô thông qua màn hình.
“A~, thôi chết.”
“Sa~i~to. Tôi thấy rồi nhé! Mới nói với bạn thân của ông chụp trộm là chuyện không nên làm, vậy mà bây giờ ông đang làm gì đấy hả Saito! Đi ra khỏi đây ngay~~!”
Có nhận ra thì cũng đã muộn rồi.
Gương mặt Lily nhăn nhó tỏ vẻ phẫn nộ, và cậu ngây lập tức bị cô ném ra khỏi phòng rửa mặt.
“Á~!? Lâu rồi mới bị ăn một cú đo ván cực kỳ đẹp. Con nhỏ đó làm được đấy chứ.”
“Làm gì thế hả, Saito?”
Khi cậu vẫn cứ nằm đo sàn mà vô tư khen tay nghề của cô bạn thuở nhỏ thì bị người mẹ mới đi mua đồ về nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt đó nhìn mà như thể đang nhìn tội phạm chứ không phải hoàn toàn nhìn con trai mình nữa.
“A~, không phải đâu mẹ! Không phải là con đang dòm lén Lily khỏa thân đâu. Lily thua trò chơi nên con bắt cổ mặc bộ đồ hầu gái của mẹ thôi mà. Con không có nhìn cổ khỏa thân hay đồ lót đâu đó!?”
Về mặt tình huống, ai rồi cũng sẽ nghĩ đứa con trai bị ném ra khỏi phòng rửa mặt chính là đứa dòm lén mà.
Saito cố gắng hết sức biện minh lý do với người mẹ đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng.
Khi cậu giải thích ở bên kia cánh cửa này có cô bạn thuở nhỏ mặc đồ hầu gái thì con mắt đang nhìn chằm chằm Saito của Yabana đã thay đổi.
“Ểể! Lily-chan mặc đồ hầu gái của mẹ!? Muốn thấy quá chừng luôn. Saito, con có chụp được tấm nào không thế?”
Ánh mắt lạnh lùng cho đến ban nãy đã thay đổi đáng kể thành sáng lấp lánh đầy hứng thú, rồi bà hỏi đứa con trai mình có chụp được tấm nào không chứ không hề lo lắng chuyện cậu bị hạ đo ván.
“Con muốn chụp chứ. Nhưng lúc mà con lấy smartphone ra thì cổ đóng cửa phòng rửa mặt lại rồi, nên không thể.”
“Chậc. Có đứa con mà chả xài được gì cả. Nè~, Lily-chan. Cô tuyệt đối không chụp hình đâu, nên là cho cô xem cháu trong bộ hầu gái đi nào~ xin cháu đó~?”
Saito tuy là ngạc nhiên trước sự thay đổi của bà, nhưng sau khi cậu giải thích chưa chụp được ảnh thì nhận được một pha tặc lưỡi.
Bà Yabana lại gần cửa, cầu xin Lily cho bà xem bằng giọng khuyên nhủ.
“Tuyệt đối không cho xem!”
“Ểể, cho cô xem đi mà~ cô muốn thấy bộ dạng dễ thương của Lily-chan lắm~. Cô sẽ cho cháu tiền tiêu vặt tháng này của Saito được chứ?”
“Có được đưa tiền đi nữa cũng không được!”
Nhưng mà, Lily đương nhiên cự tuyệt vì cô không thể chịu đựng sự xấu hổ hơn được nữa.
Có được đưa tiền đi nữa cô vẫn không lung lay.
“Không thể nào~!”
“Đừng có tự ý sử dụng tiền của con trai coi, bà già thúi.”
Bà Yabana tuyệt vọng vì không thể xem bộ dạng hầu gái của Lily.
Khi mà Saito chửi bà bằng vẻ mặt cạn lời thì ánh mắt sắc lẹm từ người mẹ cựu giang hồ bay đến.
“Hả! Saito, mới nói cái gì đấy!?”
“Con nói mẹ đừng có tự tiện xài tiền của người khác đấy!”
“Cái mẹ giận là đoạn sau cơ. Nói một quý bà U30 là bà già thúi!? Coi bộ dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn ha, quỳ xuống.”
“Không thích. Người mẹ cố tự tiện xài tiền của người khác ấy hợp với hình ảnh bà già thúi rồi còn gì!”
Bình thường thì cậu sợ vì bản thân luôn là bên có lỗi, nhưng không may chỉ lần này lỗi ở phía bên bà.
Saito đối diện trực tiếp với bà, to tiếng cãi lại mẹ cậu.
Sau đó hai người họ bắt đầu xô đẩy nhau.
“Mẹ có lỗi!”
“Saito có lỗi!”
“Đồ ngốc!”
“Đồ ngu!”
“Tép riu!”
“Cặn bã!”
Mẹ nào con nấy, chửi rủa nhau bằng tốc độ như súng liên thanh những lời lẽ của con nít mẫu giáo, còn Lily sau khi thay đồ rồi thì rón rén nhìn ra bên ngoài cánh cửa—
“Hộc hộc.”
“Hà~ hà~.”
—Thấy bọn họ mệt mỏi vì chửi nhau rồi ngồi bệt xuống sàn, Lily nghĩ bọn họ vẫn chẳng thay đổi gì rồi nở nụ cười gượng trên môi.
◇
“Hà~, cô cũng muốn xem Lily-chan mặc đồ hầu gái ghê~”
“Cô có nói bao nhiêu lần đi nữa cháu cũng không mặc đâu.”
Khi đang phụ làm bữa trưa, cô nghe bà Yabana đang thái xà-lách bên cạnh lẩm bẩm muốn xem bộ đồ hầu gái tự tận đáy lòng mà trông như cay cú.
Nhưng mà từ góc nhìn của Lily, cô không muốn có những cảm xúc xấu hổ như thế nữa.
Thế là cô tuyên bố thẳng thừng rằng tuyệt đối sẽ không mặc nữa.
“Nhưng mà cháu đã cho Saito xem vậy mà~?”
“Đó là trò chơi trừng phạt ạ. Là đặc biệt ạ.”
Như thể muốn nói nếu như cậu con trai đã được nhìn rồi thì phụ huynh nhìn cũng có sao đâu, Lily bị bà hướng ánh mắt bất mãn đến nhưng cô vẫn không dao động.
Cô nhấn mạnh đó chỉ là trò chơi trừng phạt không hơn không kém mà thôi.
“Thế à~ tiếc quá. Mỗi Saito được xem thôi thì thật sự quất bất công mà. A~, nè nè, vậy thì lát nữa chơi game với cô không? Áp dụng hình phạt vào. Nếu như cô thắng thì cháu mặc đồ hầu gái nhé.”
“Cháu có đồng ý đi nữa cũng có ích lợi gì cho mình đâu chứ?”
“Nếu như Lily-chan thắng cô sẽ nghe bất kỳ chuyện gì cháu nói mà. Xin cháu!?”
“……Bất kỳ chuyện gì.”
Tuy nhiên, bà Yabana không từ bỏ chuyện muốn nhìn bộ dạng hầu gái của cô nên đã đưa ra đề xuất chơi game có hình phạt giống như là Saito.
Cô đã nghĩ thật bất công vì chỉ mỗi mình gặp rủi ro, nhưng mà gió đã đổi chiều khi bà Yabana nói ra rằng bà sẽ nghe theo bất kỳ điều gì từ cô.
Sau một hồi thật phiền não, cô đồng ý nếu như bà Yabana thua và chịu là chuyện nọ cho cô.
“Ê~, chuyện như thế được hả? Được thôi, vậy mau chóng nào.”
“Tắt lửa cái đi rồi chơi ạ, nguy hiểm lắm.”
Yabana tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên trước cái chuyện đơn giản như thế, nhưng nếu cô chịu thì bà sẵn lòng nhận lời. Không nhịn được ham muốn muốn nhìn thấy bộ dạng hầu gái của cô, bà kéo Lily đến trước chiếc tivi.
Tắt lửa rồi, Lily vừa cạn lời với bà Yabana, vừa nghĩ rằng gia đình này thật là giống nhau làm sao.