Edit: Nấm
Beta: Er + TH
Dì Tề tay chân lanh lẹ, chưa tới mười lăm phút đã bưng lên hai đĩa sủi cảo lớn.
Bà đặt cái đĩa xuống, xoa xoa tay dính bột làm bánh vào tạp dề, sau đó lấy một cái túi nilon nhỏ màu sắc rực rỡ từ trong chiếc túi lớn đeo trước người ra.
"Đây là của Hiểu Hiểu mua cho cháu. May mà lúc trước Hạ Hạ vẫn luôn giúp đỡ nó học bổ túc nên lần này thành tích đề trắc nghiệm tiếng Anh cao hơn rất nhiều so với lúc trước!"
"Nó để dành tiền tiêu vặt trong một tuần, mua cái đồ chơi nhỏ này, bảo dì là nếu gặp được cháu thì đưa cho cháu hộ nó."
Dì Tề nói lời này kỳ thật có chút ngại.
Quần áo và khí chất của cô bé trước mặt này đều không hề tầm thường, nhìn qua cũng biết là con nhà gia giáo. Cũng không biết có vừa mắt món đồ chơi mà con bà tiện tay mua hơn mười đồng ở cửa trường học không.
Chỉ là tối hôm qua vừa về nhà, Hiểu Hiểu đã kích động, hớn hở đưa thứ này cho bà. Nếu sau này nó biết là không được yêu thích thì chỉ sợ là sẽ tủi thân.
Kiều Hạ lấy món quà nhỏ từ trong túi ra, là một cái móc khóa mèo lục lạc được làm bằng nhựa.
Cô tìm chiếc chìa khóa từ ngăn nhỏ trong túi, sau đó treo móc khóa vào, cười nói, "Cám ơn tấm lòng của Hiểu Hiểu, cháu rất thích món quà này."
"Nếu biết cháu thích, Hiểu Hiểu nhất định rất vui." Dì Tề thấy cô như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười theo.
Nghe thấy có người kêu tính tiền, bà phất phất tay với bọn họ, "Chúc các cháu ăn ngon miệng, dì không quấy rầy các cháu nữa."
Kiều Hạ vui vẻ giơ móc khóa trong tay cho Cố Duyên Xuyên xem.
Theo động tác của cô, một chuỗi âm thanh "đinh đang" từ chuông lục lạc gắn dưới móc khóa vang lên.
"Có đẹp không?" Cô mỉm cười hỏi anh.
Đối với Cố Duyên Xuyên mà nói thì đây chẳng qua chỉ là một đồ rẻ tiền. Là một món đồ chơi nhỏ chế tạo không được tỉ mỉ cho lắm, thậm chí còn không hiểu tại sao mà con mèo hoạt hình kia lại không có lỗ tai. Đây không phải là rất không phù hợp với lẽ thường hay sao?
Chỉ là biểu cảm mừng rỡ trên mặt cô không giống giả vờ, rất giống với một nữ sinh nhỏ chiếm được thứ tốt vội vàng muốn khoe khoang với người khác.
Sao lại dễ dàng vui vẻ như vậy chứ, cũng rất dễ bị lừa nữa.
"Đẹp." Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong đẹp đẽ. Trong đôi mắt đen thẫm đều là hình dáng lông mày lá liễu cong cong của cô, lúm đồng tiền mờ nhạt.
Kiều Hạ vừa cười vừa bỏ móc khóa vào trong túi, sau đó cô cầm hai đĩa xì dầu và dấm chua lên rồi hỏi, "Cậu ăn cay không?"
Sau khi nhận được lời từ chối, cô chậm rãi đẩy một đĩa đến trước mặt anh, sau đó múc một thìa sa tế lớn vào trong đĩa gia vị của mình, "Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi."
Cố Duyên Xuyên nhìn động tác của cô, im lặng cong môi.
Thật sự là anh cảm thấy rất kỳ quái và xa lạ. Lúc ở bên cô thì anh luôn cảm thấy mình đang bị quan tâm chăm sóc, mặc dù đối phương nhìn qua nhỏ bé như vậy.
Anh gắp một miếng, chấm vào đĩa gia vị, chậm rãi cho vào miệng. Cử chỉ nhã nhặn, ngay cả ăn sủi cảo cũng có thể tạo ra cảm giác tao nhã, sang trọng.
Có thể nếm ra được, vỏ sủi cảo là được làm từ đôi tay có kĩ thuật tốt, nhân bánh bên trong cũng rất cân đối. Cho dù anh có yêu cầu cao với thức ăn thì cũng biết được đây là một bữa cơm khá tốt.
Càng quan trọng hơn là người ngồi ở trước mặt anh lại là một người rất dễ nhìn.
Thể chất của cô vốn không thể ăn cay nhưng lại cố tình muốn ăn, khuôn mặt trắng nõn và tươi tắn vì cay mà hơi hồng lên. Trên chóp mũi xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Đặc biệt khi cô không chịu được cay thì giống như con mèo, lè lưỡi, đưa tay ra quạt quạt.
Nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, Cố Duyên Xuyên rút một tờ giấy ăn đưa cho cô.
"Cám ơn." Kiều Hạ nhận lấy lau mồ hôi, dừng lại một chút rồi tiếp tục ăn.
Chẳng qua khi cô ăn cũng không hề nhàn rỗi, mà còn trò chuyện với anh về cuộc sống gần đây của mình. Về việc chuyên ngành của cô xảy ra vài điều thú vị.
Nhà hàng nhỏ chưa đầy hai mươi mét vuông, tiếng người ồn ào. Cô gái nhỏ lại vui vẻ giống như con chim sẻ, ríu ra ríu rít. Lúc cô cao hứng nói chuyện thì sẽ cười đến mức đôi mắt cong cong như hình trăng non.
Cố Duyên Xuyên nhìn cô, không kìm lòng được mà nghĩ đến cảnh tượng gia đình mình ăn cơm như thế nào?
Tính ra thì cả nhà anh chỉ có ba người ngồi vào bàn ăn cơm. Ban đầu thì cực kỳ im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, nhưng tới cuối bữa lại bắt đầu ném bát đũa, chửi rủa và chỉ trích lẫn nhau.
Ai cũng không chịu thua, lời lẽ sắc bén và khó nghe giống như dao sắc bén, hận không thể đâm tim đối phương đến mức máu chảy ròng ròng.
Mới đầu anh còn cảm thấy sợ hãi nhưng về sau thì đã trở thành thói quen.
Sau khi bọn họ dùng lời nói độc ác chửi rủa lẫn nhau thì lạnh nhạt bình tĩnh ăn hết bát cơm rồi xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
Nhưng đây cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Năm đó vợ chồng hòa thuận trở thành vợ chồng bất hoà, người ngoài nhìn vào thấy thương xót và đồng cảm. Dù lúc đó anh còn rất nhỏ cũng nhìn ra được tình hình bên trong tràn đầy máu tươi, thương tích đầy mình.
Quá khứ vốn chẳng tốt đẹp gì, cũng chính vì vậy mà anh mới cảm nhận được người đang tươi cười trước mắt này đáng quý như thế nào.
Ăn xong rồi đi tính tiền, tổng cộng hai người ăn hết đồng, đưa đồng rồi sau đó lấy lại hơn năm mươi đồng.
Đây được coi là lần đầu tiên trong hai mươi mấy năm anh mời khách ăn cơm tối, số tiền thừa này chỉ sợ không đủ.
Nhưng cô gái nhỏ đi ăn cùng này lại rất thỏa mãn, không hề có bất cứ phê bình kín đáo nào. Lúc ra khỏi cửa tiệm nhỏ cùng anh thì trên tay còn cầm một nửa bình sữa còn thừa lại vừa rồi, trông rất vui vẻ, lúc uống còn nhẹ nhàng cắn ống hút.
Cố Duyên Xuyên lấy khuyên tai mà cô làm rơi trong túi tiền ra, xòe bàn tay, "Của cậu này."
Kiều Hạ cầm lên, muốn đeo vào tai phải.
Mấy ngày nay cô chỉ còn một khuyên tai đeo bên trái, bây giờ cuối cũng đủ hai bên rồi.
Nhưng trên tay lại cầm bình sữa lớn nên chỉ có thể dùng một tay để đeo, thực sự là quá khó. Kiều Hạ thử vài lần đều thất bại thảm hại, nhíu nhẹ mày, thở dài "haizz" một tiếng.
Tiếng tức giận giống như con mèo nhỏ vừa mới cai sữa, mang theo một chút làm nũng mà chính cô không phát hiện ra.
Thật là làm cho lòng người khác có chút ngứa ngáy.
Cố Duyên Xuyên đứng bên cạnh đợi cô, lúc này rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng, "Để tớ giúp cậu."
"Hả, cũng được." Kiều Hạ cho rằng Cố Duyên Xuyên muốn cầm bình sữa giúp cô nên đưa tay cầm bình sữa giơ về phía anh, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp cầm khuyên tai của cô.
Sau đó tóc bị vén sang một bên, đôi tay của anh mang theo một lớp chai mỏng nhẹ nắm vành tai của cô.
Kiều Hạ ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ đến anh ấy muốn giúp mình đeo khuyên tai. Sau khi bị anh đụng chạm, không chỉ vành tai nóng lên mà má cô cũng nóng lên rất nhiều.
Nhưng đó là do cô hiểu lầm, thôi cũng được. Cô hơi mím môi, có chút không quen, nhỏ giọng nói, "Vậy... Vậy cậu nhanh một chút."
"Được." Cố Duyên Xuyên cúi đầu, gió đêm lay động, nhẹ nhàng hít một cái lập tức có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc của cô gái.
Lỗ tai nho nhỏ, vô cùng mềm mại, đáng yêu không chịu được. Vành tai trắng nõn của cô hơi hồng hồng, tiết lộ sự thẹn thùng của cô.
Anh ổn định tâm trạng đang rung động, đây là lần đầu tiên anh làm việc này, nên cực kỳ cẩn thận.
Sợ không cẩn thận mà làm đau cô gái nhỏ, anh chỉ dám nhẹ nhàng, từng chút từng chút một chậm rãi xỏ khuyên tai qua lỗ tai nhỏ trước mặt.
Thật vất vả mới đeo được vào, vô cùng luyến tiếc buông tay, cảm giác mềm mại kia tuyệt thật.
"Không đeo được sao?" Kiều Hạ phải chờ hơi lâu nên kỳ lạ hỏi, "Không thì để tớ về nhà soi gương rồi tự đeo vào cũng được."
"Xong rồi." Ngón tay Cố Duyên Xuyên ở chỗ vành tai cô nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, cuối cùng mới lưu luyến không rời từ từ buông ra. Bàn tay sau khi buông xuống chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Đầu ngón tay còn lưu lại một chút ấm áp, là của cô.