Edit: Pii
Beta: TH
Kiều Hạ đến trước máy quẹt thẻ quét một cái, máy kêu "đinh" một tiếng báo đã thành công.
Cô xoay người lên căng tin ở tầng một, nhân lúc ít người, nhanh chóng mua hai phần cơm trộn.
Đến lúc tan học, một đám học sinh ùa vào nhà ăn, nhà ăn trở nên ồn ào đông đúc hẳn, khác hẳn với cái im lặng vừa rồi.
Trần Duyệt đeo túi đi lại, ngồi trước mặt Kiều Hạ: "Học vào cái giờ trưa thế này, tớ đói chết mất!"
Ăn đầy cả miệng, cô ấy mới phát hiện ra Kiều Hạ còn đang xem điện thoại, chớp mắt tinh ranh hỏi: "Đang nhắn tin với anh đẹp trai nào hay sao mà chú tâm vậy, còn không buồn ăn cơm?"
Kiều Hạ nói việc Cố Duyên Xuyên tìm khuyên tai giúp mình cho cô ấy: "Tớ muốn mời nam sinh này ăn cơm, như là lời cảm ơn của tớ. Nhưng mà cậu ấy nói sao cũng không chịu, nhất định muốn mời tớ, làm tớ rất ngại..."
Trần Duyệt nghe xong thì phân tích: "Cái này cũng bình thường nha. Thường thì nam sinh ra ngoài cùng nữ sinh, loại trừ trường hợp keo kiệt quá mức thì đều dùng tiền để thể hiện bản thân. Huống chi cậu nhìn xinh xắn như vậy, nam sinh đứng trước mặt cậu sẽ càng biểu hiện tốt hơn."
"Cậu chiều ý người ta một chút, cho cậu ấy mời khách đi. Nếu còn do dự thì lần sau cậu mời lại là được rồi, vậy là huề. Con trai rất sĩ diện, nếu cậu không để cậu ta mời, không chừng cậu ấy lại cho rằng cậu không xem người ta ra gì."
Kiều Hạ mang vẻ mặt như giác ngộ được một bài học, do dự một chút rồi nói ra điều làm cô băn khoăn.
"... Cậu ấy muốn mời tớ đến một nhà hàng sang trọng, ăn hải sản hoặc là cơm Tây. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy cũng không dư dả... Bởi vì lần trước tớ nghe cậu ấy nói điện thoại đã lâu không nạp tiền gọi."
"Nếu lại khiến cậu ấy tiêu tiền, tớ có chút không đành lòng. Nhỡ như vì bữa ăn mà tháng này không đủ phí sinh hoạt, phải nhịn đói thì sao được?"
Trần Duyệt gắp đồ ăn vào miệng, chậc chậc hai tiếng, khinh thường đáp: "Tớ nhổ vào! Nghe cậu nói tớ thấy nam sinh này cũng quá ư là sĩ diện. Không có tiền còn muốn tán tỉnh cậu."
Trần Duyệt vừa ăn canh vừa suy nghĩ, đột nhiên búng ngón tay kêu: "Bingo! Tớ có cách rồi!"
"Hạ Hạ, cậu nói với cậu ấy là không muốn ăn ở nhà hàng, sau đó chọn một quán ăn bình dân. Như vậy vừa cho người ta mặt mũi, vừa không để cậu ta tiêu hao nhiều, vẹn cả đôi đường!"
Kiều Hạ nghĩ nghĩ, vui mừng cười rộ lên: "Duyệt Duyệt, ý này của cậu tuyệt quá! Tớ sẽ làm như vậy."
Vì vậy cô cúi đầu nhắn lại, nghĩ đến mặt mũi của anh, cô uyển chuyển viết: [Mình không muốn ăn hải sản và cơm Tây cho lắm. Chi bằng chúng ta đi ăn chỗ khác, quán Vị Hương đi, có được không?]
Đang trong tiết học máy tính, giảng viên dạy quá giờ vài phút, Cố Duyên Xuyên nhận được tin này là lúc bọn họ vừa tan học.
Mời khách ăn cơm dĩ nhiên là muốn theo ý nguyện của họ, anh nhìn qua điện thoại, ngón tay gõ chữ: [Được.]
Quán mà Kiều Hạ nói Cố Duyên Xuyên chưa từng đi, nhưng nghe qua tên, anh cảm thấy là có thể.
Bên cạnh anh có mấy người bạn cùng phòng: "Các cậu có biết quán ăn Vị Hương trước trường không?"
"Biết!" Trương Dương lập tức đáp.
"Đó là quán sủi cảo, mở cách đây hai ba năm trước. Hồi đó chỉ là một quán nhỏ, sau này khi sửa cơ sở hạ tầng của thành phố thì đã thuê mặt tiền của cửa hàng, thuận đổi tên. Trung bình một người mất hai mươi đồng. Sao vậy? Anh Xuyên hôm nay muốn ăn sủi cảo hả?"
Cố Duyên Xuyên nhíu mi: "Tôi có một người bạn, vốn muốn mời cậu ấy đi ăn hải sản hoặc nhà hàng Tây, nhưng cậu ấy lại từ chối, chủ động nói muốn ăn sủi cảo. Vậy đây là ý gì?"
"Vấn đề này không phải quá rõ ràng sao?!" Trương Dương suy nghĩ đơn giản, nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"Bởi vì có thể nữ sinh đó thích ăn sủi cảo chứ sao!"
Cố Duyên Xuyên: "..."
Tống Nghị cười nhạo một tiếng, "Trương Dương, cậu ngốc quá! Con gái là sinh vật phức tạp nhất hành tinh, làm sao mà dùng suy nghĩ đơn giản của cậu để phân tích chứ!"
Trương Dương không phục: "Vậy cậu nói xem là vì sao?"
Tống Nghị suy nghĩ vài giây, đưa ra một lí do có vẻ đáng tin: "Có lẽ là vì sự tinh tế của nữ sinh này. Xét đến tình trạng kinh tế của cậu, không muốn bạn học tiêu phí vì mình, nên mới chọn một quán ăn bình dân."
Triệu Lập nghe vậy thì phấn khích hỏi: "Anh Xuyên còn quen được cô gái ngoan ngoãn như vậy sao? Giới thiệu cho em cái đi!"
Trương Dương trêu ghẹo: "Kính nhờ cậu soi gương giùm tôi cái, người đẹp như tiểu tiên nữ sẽ để ý cậu sao? Người ta phải thích thì cũng thích người như anh Xuyên."
Nghe xong ba người bọn họ nói, Cố Duyên Xuyên rơi vào trầm tư --
Rốt cuộc là vì sao cô gái nhỏ cho rằng anh nghèo chỉ mời được hai mươi đồng sủi cảo?
Suy tư nửa ngày trời không có kết quả, anh nghi ngờ hỏi: "Các cậu nói một chút, trông tôi rất nghèo sao?"
Ba người đồng loạt nhìn anh từ trên xuống dưới, không chỗ nào là không phải hàng hiệu, hô to -- "Má! Đây mà nghèo gì chứ, em cũng mong thượng đế ban cho em một lần nghèo khó như vậy!"
-
Thời gian hẹn gặp là giờ, địa điểm là tại thư viện.
Cố Duyên Xuyên đến đó trước phút.
Một người đẹp trai như vậy, dáng người cao ráo, một mình đứng trước cửa thư viện, là mục tiêu để những nữ sinh si mê sắc đẹp đến xin phương thức liên lạc.
Có mấy nữ sinh nhận ra anh, một trong số đó dũng cảm tiến lên: "Anh Cố, anh một mình đứng đây là đang chờ bạn hả?"
"Không học cùng nhau." Cố Duyên Xuyên nói xong, giương mắt, ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng Kiều Hạ.
Đại khái là do thời tiết ấm áp, quần áo trên người cô cũng ít đi. Áo lông đổi thành áo khoác bóng chày, dưới mặc một cái quần bò, thêm túi nhỏ đeo chéo.
Nhìn vô cùng xinh xắn, lanh lợi.
Nghe thế, nữ sinh tới bắt chuyện mừng rỡ cười, đang chuẩn bị nói: "Vậy buổi tối chúng ta ăn cơm chung được không?"
Thì nghe được tiếng của anh: "Đang đợi bạn gái."
Ý cười trên mặt bạn nữ tắt lịm, nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy một nữ sinh vóc dáng hơi thấp một chút nhưng trông rất xinh xắn.
Đã quấy rầy rồi! Mình không sánh bằng, không sánh bằng!
"Ồ, vậy... Em không quấy rầy nữa." Bạn nữ này tâm tình nát bấy cô đơn rút lui.
hp Kiều Hạ mới thức dậy, tưởng rằng mình canh thời gian khá chuẩn. Không ngờ gần đến nơi thì thấy Cố Duyên Xuyên đứng đó đợi.
Nghĩ rằng do mình đi chậm, nên cô chạy nhanh đến đó, vừa chạy vừa thở, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi, tớ tới trễ."
Hai má thiếu nữ hồng hào, bởi vì chạy nên tóc tai tán loạn, vài sợi tóc dán vào trán, Cố Duyên Xuyên khó khăn nhịn xuống xúc động muốn vén tóc cô.
"Không muộn, là tôi tới sớm."
Nhớ đến ban nãy có nữ sinh cùng anh đứng, Kiều Hạ thuận miệng hỏi: "Vừa rồi lại có nữ sinh muốn hỏi phương thức liên lạc với cậu sao?"
Không thể không nói, nhìn đẹp trai luôn nhận được nhiều sự yêu mến, cô đã thấy ba lần có người đến bắt chuyện với anh.
"Không phải." Cố Duyên Xuyên phủ nhận, anh cảm thấy để cô nghĩ mình là một người đào hoa thì không tốt.
Kiều Hạ không hiểu "a" một tiếng.
Cố Duyên Xuyên bình tĩnh dùng giọng điệu gian dối, "Nữ sinh kia chỉ là đang hỏi đường, nên tôi chỉ cho cậu ta hướng đi thôi."
Kiều Hạ nghiêng đầu, sinh viên năm nhất cũng đã học được một học kì, chẳng lẽ còn có ai không biết đường sao?
Câu hỏi hoang mang này chợt loé lên trong đầu cô, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì đã thấy xe tới: "Chúng ta nhanh lên xe thôi."
Cố Duyên Xuyên không nhúc nhích, vì anh muốn gọi chuyến xe đặc biệt: "Tôi đã..."
Mắt thấy người lái xe sắp đóng cửa xe lại, Kiều Hạ sốt ruột, trực tiếp kéo tay áo anh: "Nhanh nào, nếu không xe đi rồi chúng ta lại phải chờ thêm mười phút."
Trên xe vừa đúng còn hai chỗ ngồi, hàng cuối.
Hai người ngồi xuống, người lái xe bắt đầu xuất phát. Dưới tác động của lực quán tính, khi xe quẹo phải đột ngột Kiều Hạ không giữ được thăng bằng nên đổ người về phía Cố Duyên Xuyên.
Thân thể mềm mại đột nhiên nằm trong lòng, bất giác anh có chút căng thẳng.
Kiều Hạ ngửi được mùi hương thanh đạm, chính là mùi của anh.
Đây là lần đầu tiên cô cùng nam sinh tiếp xúc thân mật như vậy.
Qua bảy tám giây, xe chạy thăng bằng hơn, cô mới vội vàng ngồi dậy, khẩn trương hỏi: "Ngại quá, đúng rồi, vừa nãy cậu muốn nói gì với tớ vậy?"
"Không có gì." Cố Duyên Xuyên lắc đầu, cầm điện thoại huỷ đơn đặt chuyến, nhưng vẫn thanh toán tiền xe.
Đột nhiên cảm thấy ngồi xe bus cũng rất tốt, được ngồi cùng cô. Trong không gian nhỏ hẹp, hai người không thể không ngồi sát gần nhau.
Hơn thế lái xe còn đặc biệt biết dừng đúng thời điểm.
Bọn họ ra cửa và xuống xe.
Trời đã ngả tối, quán ăn vặt hai bên đường thắp lên đầy những ánh đèn neon sắc màu.
Cố Duyên Xuyên lần đầu đến đây, rất nhiều người, vô cùng nhộn nhịp, bên tai là tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Anh nhất thời không quen, nhưng cô gái bên cạnh lại rất vui vẻ, vô cùng thành thạo dẫn anh qua đám người, đi đến quán cơm.
Cố Duyên Xuyên bị cuồng sạch sẽ. Trên đường đi anh luôn tỏ vẻ tiền trên người mình hoàn toàn đủ để mời cô ăn ở một nhà hàng tốt hơn.
Kiều Hạ dừng chân: "Nhưng mà mình rất muốn ăn sủi cảo, với lại quán này rất ngon, cậu nếm thử xem sao nha?"
Lúc nói chuyện, đôi mắt ngây thơ của cô chớp chớp, rất đẹp.
"Được." Cố Duyên Xuyên cong môi.
Làm sao không đồng ý, bị cô nhìn như vậy, anh nghĩ mình có thể hái cả sao trời xuống cho cô.
Nhà hàng rất nhỏ và đơn sơ, không quá mười cái bàn. Nhưng lại cực sạch sẽ và thoáng mát.
Trước cửa là con mèo mời khách, mập mập, lười biếng liếm móng vuốt của mình, trông rất kiêu ngạo chẳng để ý tới ai.
Thấy Kiều Hạ, bé mèo liền meo meo hai tiếng, xem như chào hỏi.
Kiều Hạ cười, cúi người vuốt ve lông nó, nó lộ ra cái bụng, một bộ dạng rất hưởng thụ.
Học sinh ở quán này không ít, nói chuyện trên trời dưới đất, rất náo nhiệt. Không giống với nhà hàng xa hoa, không có bồi bàn, họ tự tìm bàn trống ngồi xuống.
Ở đây Cố Duyên Xuyên cũng rất phong độ, đưa bút và thực đơn cho cô: "Cậu gọi đi."
Kiều Hạ viết sủi cảo nấm hương nhân thịt, tích ô số lượng món rồi đưa thực đơn cho anh.
Đồng thời, còn đề xuất: "Nấm hương, bắp ngô, với bánh sủi cảo nhân sen cũng không tồi. Một phần gồm mười hai cái, nếu như sức ăn của cậu lớn, thì có thể gọi phần rưỡi."
Cố Duyên Xuyên nghe lời, chọn món mà cô đề cho. Anh nhìn xung quanh, không có phục vụ nào cả, anh không biết nên đưa cho ai.
Quán khá ồn ào, Kiều Hạ nâng giọng: "Dì Tề, tụi con muốn gọi món ạ."
Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn, hơn bốn mươi tuổi, đeo tạp dề từ trong bếp đi ra.
Lần đầu thấy Kiều Hạ đi với nam sinh tuấn tú mà không phải bạn cùng phòng, dì Tề cũng nhiệt tình chào hỏi: "Hạ Hạ, bạn trai con đây sao?"
Nghe vậy, khoé miệng của Cố Duyên Xuyên nhếch lên.
"Không phải đâu ạ." Kiều Hạ nóng mặt, xua tay phủ nhận: "Dì Tề hiểu lầm rồi, tụi con là bạn học thôi."
"Ồ, là do dì hoa mắt nhìn sai." Dì Tề cảm thấy hai người nay rất là xứng đôi.
Bà với Kiều Hạ quan hệ rất tốt, thoải mái nói đùa: "Bạn học cũng tốt, có cùng đề tài nói chuyện, có thể phát triển bước nữa."
Một câu làm Kiều Hạ lại đỏ mặt.
Chờ bà ấy cầm thực đơn đi vào, Cố Duyên Xuyên hỏi, "Cậu thường xuyên đến nơi này ăn à? Tôi thấy bà chủ quen thuộc với cậu."
Kiều Hạ cầm bình nước trên bàn, rót chút nước ấm vào chén, cầm lấy hai đôi đũa ngâm vào.
"Năm nhất đại học là lần đầu tớ tới đây ăn. Lúc ấy dì Tề không có thuê tiệm, chỉ là một cái sạp nhỏ. Hơn nửa năm, tháng nào tớ cùng bạn bè đều đến đây ăn vài lần, thường xuyên qua lại nên thân với dì."
Cố Duyên Xuyên nghe cô nói, lộ ra suy tư, cảm thấy cô có lẽ là giống như bạn cùng phòng nói, là thích ăn sủi cảo thật.
Vừa nghĩ thế, anh thuận miệng hỏi luôn.
Kiều Hạ trả lời: "Đúng thế, khi còn nhỏ bà ngoại thường làm sủi cảo cho tớ. Hơn nữa..."
Cô đưa một đôi đũa cho anh, nói nhỏ: "Có lần trong tiệm ít người, dì Tề nói chuyện phiếm với mình. Tớ biết được dì và người chồng mê cờ bạc đã li hôn, một mình đưa con nhỏ rời quê hương đến đây học."
"Dì Tề rất khó khăn, mỗi ngày bốn giờ đều phải làm việc. Tớ cũng không làm gì, nên thường đến đây. Ngẫu nhiên biết được con gái bà nên tớ thuận tiện giúp đỡ cô bé học tập."
Khi nói lời này, màu cam nhạt của ngọn đèn rọi vào mặt cô, nhìn rất dịu dàng như bức tranh sơn dầu ấm áp.
Cố Duyên Xuyên nhìn đến không chớp mắt.
Trong đầu nhảy ra lời mà bạn cùng phòng nói hôm qua.
Khoé môi nhếch lên một vòng cong nhẹ, anh cảm thấy người con gái ngồi trước mặt mình thật là một tiểu tiên nữ lương thiện.