Edit: Tiểu Màn Thầu
Nhìn anh như thế này, Thiên Chi chỉ cảm thấy hơi thở giống như con Khổng Tước xoè đuôi lúc trước của Tống Kỳ Thâm lại một lần nữa ập đến.
Cô cũng tiến đến gần, tỏ ra rất kinh ngạc, “Là ngư trường ở Na Uy sao?”
Tống Kỳ Thâm gật đầu, năm nay thân thể của ông nội Tống hoàn hoàn đã sụp đổ, mấy năm trước khi ông nội vẫn còn nghỉ ngơi an dưỡng, tinh thần xem như không tồi, còn ở nơi này đầu tư ngư trường cùng mảng lớn mục nguyên.
(Mục nguyên: nơi này xung quanh cây cỏ um tùm, có một khoảng lớn đồng cỏ thiên nhiên.)
Trong cuộc đấu thầu lần trước ở công ty, đương nhiên bộ phận ở nước ngoài đã liệt kê ngành này ra.
Tống Kỳ Thâm bảo trợ lý Hạ đi sang đây tìm hiểu một chút về tình hình cụ thể và phải thật tỉ mỉ.
Cái ngư trường mà anh mua, nằm ở một hải phận khác với vị trí của ông nội Tống.
Nơi Tống Kỳ Thâm nhìn trúng chính là ngư trường Bắc Hải nằm gần vịnh hẹp của Na Uy, nằm trong một khu vực rộng lớn, còn có thể lái du thuyền lướt sóng.
Một phần lợi nhuận hàng năm của ngư trường, anh dự định sẽ dùng tên tiếng Anh của Thiên Chi để quyên góp cho hội Chữ Thập Đỏ thế giới.
“Vậy ý của anh là, chúng ta có thể đi đến bờ biển câu cá à?” Thiên Chi nhìn thấy anh vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, cô đung đưa cánh tay của anh.
Không biết vì sao Tống Kỳ Thâm vẫn cứ mang một bộ dạng thờ ơ như vậy, cũng không chịu nhúc nhích.
Lòng hiếu kỳ của cô lại dâng lên, “Nhưng chúng ta chỉ đến Na Uy một lần này mà thôi, về sau anh dự định sử dụng nó như thế nào?”
Lúc này Tống Kỳ Thâm dường như mới phát hiện ra điều gì đó, chậm rãi mở mắt lên, giọng điệu rất tuỳ ý, giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay thế nào, “Sử dụng vào việc dưỡng lão.”
Thiên Chi: “………”
Cô cố gắng nhịn cười, “Từ khi nào mà anh lại nghĩ sâu xa như vậy?”
“Ừ, ông nội Tống đã sử dụng danh nghĩa của Tống thị mua một cái đảo ở bên này, về già chúng ta có thể đến đó sống.”
Tống Kỳ Thâm nói xong đôi mắt thăm dò nhìn về phía cửa sổ xe, tầm mắt hạ xuống chuẩn xác lướt qua các ngôi nhà nhỏ.
“Lần này chúng ta có thể ngồi du thuyền đi ra biển câu cá rồi.” Anh tiếp tục nói.
Không biết nghĩ đến điều gì, Tống Kỳ Thâm lại thu hồi tầm mắt, con ngươi đen nhánh gắt gao khoá trụ cô, “Khi còn bé em từng nói muốn có một vùng biển rộng lớn, em còn nhớ không?”
Cô nói cái này khi nào nhỉ? Có lẽ ký ức quá xa xưa, cô đã quên mất rồi.
Nhưng hiện giờ ánh mắt của Tống Kỳ Thâm, mang theo một chút nóng bỏng.
Thiên Chi ma xui quỷ khiến thế nào, lại gật đầu, “Nhớ……”
“Việc này có được xem như là thực hiện tâm nguyện nhiều năm qua của em không?” Tống Kỳ Thâm nghe thấy điều đó, âm cuối còn hơi nâng lên, nhướng một bên chân mày, dáng vẻ vô cùng vui sướng.
Thiên Chi nhìn thấy anh như vậy, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy dễ chịu và thật ấm áp.
Còn có ai khác vào đây sẽ ghi nhớ những lời nói khi còn bé của cô ở trong lòng, thậm chí chính bản thân cô cũng đã sớm quên đi mất rồi.
Nghĩ về việc này, Thiên Chi nắm lấy một bàn tay của anh lên, lại nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên dán sát vào, rồi sau đó năm đầu ngón tay đan vào nhau, nắm chặt lấy tay anh.
Các đốt ngón tay rõ ràng của Tống Kỳ Thâm, còn có chút lạnh lẽo, xương bàn tay thon dài như ngọc, cho dù bị cộm, Thiên Chi cũng cảm thấy không mấy khó chịu.
Cô gái nhỏ giơ bàn tay đan chặt vào nhau của hai người lên, tiến gần về phía mình, rồi dùng sức vuốt ve, “Vậy anh còn có nguyện vọng gì không, nếu anh muốn, em cũng có thể làm cho anh.”
Tống Kỳ Thâm nhàn nhạt rút tay về, “Nguyện vọng đã sớm biến mất.”
“Dạ?”
“Không phải em đã tiêu hết số tiền thưởng rồi à?” Tống Kỳ Thâm nói xong lại mím môi, thể hiện một bộ dạng như đang muốn nhắm đôi mắt lại.
Thiên Chi buông tay anh ra, dùng sức đưa tay nâng mí mắt anh lên, “—— Này, anh đừng có ngủ mà!”
Tống Kỳ Thâm kéo cô vào lòng, hơi nghiêng đầu, quay mặt đi hướng khác, né tránh đôi tay đang làm loạn của cô, thấp giọng nói, “Bây giờ to gan quá ta? Khi đến phiên em, cứ lẽ thẳng khí hùng như vậy à?”
(Lý trực khí tràng: lẽ thẳng khí hùng, hoặc cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa. Nguồn GG.)
“Lẽ thẳng khí hùng là anh mới đúng.” Thiên Chi bị anh ôm lấy, thuận thế dựa vào vai anh, “Tiền thưởng lần này đã xài hết, nhưng về sau em vẫn có thể tiếp tục chiến thắng giành thật nhiều tiền thưởng hơn.”
Tiếp theo, cô giống như là đang ước hẹn điều gì đó.
“Số tiền thưởng đó của em, tất cả đều cho anh hết.” Thiên Chi nói xong, lại lén gãi gãi lòng bàn tay của anh.
“Bây giờ mới có chút ngoan ngoãn nè.”
Tống Kỳ Thâm khen ngợi bằng cách vỗ nhẹ đầu cô gái nhỏ, những sự lạnh lùng trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Trong lúc hoảng hốt, Thiên Chi còn cho rằng ký ức lúc trước của mình đã bị rối loạn.
Vì sao cái con người này có thể giống như đang diễn kinh kịch thế, còn trở mặt nhanh như vậy.
(Kinh kịch hay được gọi là kịch hí, là một thể loại ca kịch của Trung Quốc.)
Nơi ông nội Tống tịnh dưỡng là một căn biệt thự nhỏ nằm gần hồ núi, ngày thường tiến hành an dưỡng, đều sẽ có bác sĩ riêng của gia đình đến đây.
Đó là một đội ngũ chuyên nghiệp, đã nhiều năm trôi qua, bọn họ luôn dốc hết tất cả tài nguyên mình có, chỉ để chăm sóc cho một mình ông nội Tống.
Thực ra bệnh tình của ông nội Tống luôn được kiểm soát và khống chế khá tốt, mãi đến năm nay bệnh mới tái phát lại, ở trong tình huống đang làm các phương pháp an dưỡng khác nhau, bệnh tình này cứ giống như một vòi rồng bất thình lình xuất hiện.
Ông vẫn cố gắng duy trì thân thể, chiến đấu hết mình khi còn trẻ và luôn cúc cung tận tụy ở tuổi trung niên, chờ đến lúc chính thức về già, ông cũng không chịu nghỉ ngơi. Xem ra cả đời này của ông nội, quả thực mệt nhọc quá nhiều, phòng tuyến cơ thể tan tác, bên trong cũng đã sớm mục nát.
Bà nội Tống đã lìa trần được vài năm, ông nội Tống cũng không tái hôn. Lúc trước bên cạnh còn có người bầu bạn, nhưng đến bây giờ, lại phải cô đơn một mình.
Ông nội Tống thuộc dạng người nói một không nói hai, tính tình lôi lệ phong hành, không muốn để con cái cùng cháu chắt đến đây bồi mình, chỉ muốn sống một mình.
(Lôi lệ phòng hành: Sấm vang gió cuộn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ. Nguồn GG.)
Trước khi Tống Kỳ Thâm tiếp quản toàn bộ Tống thị từ tay của các chú bác nhà họ Tống, anh đã giải quyết xong vấn đề hôn nhân đại sự, lúc này gánh nặng trong lòng ông nội Tống mới được hạ xuống.
Theo quan sát mới nhất của bác sĩ, sức khỏe của ông nội đang có xu hướng chuyển biến tốt hơn.
Ít nhất, tinh thần so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
Thời điểm Thiên Chi đi cùng Tống Kỳ Thâm bước vào căn biệt thự nhỏ, ba Tống mẹ Tống đã sớm có mặt ở đây, nhìn thấy hai người tiến vào, khinh hanh tế ngữ, âm điệu cũng chậm lại.
(Khinh hanh tế ngữ: trong lúc nói chuyện âm thanh rất rất nhỏ, giống như dùng khẩu hình miệng để nói chuyện. Nguồn Baidu.)
“Chi Chi, hiện giờ ba mẹ con vẫn còn chưa đến, con và anh Kỳ Thâm hãy lên lầu trước đi.” Cố Oản Oản kéo hai người qua một bên, tiếp tục nói, “Ông nội mới vừa định đi ngủ, nhưng khi nghe nói bọn con đến nơi rồi, làm thế nào ông cũng không chịu nằm xuống nữa.”
Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm đang đi ở phía trước, sau khi bị mẹ Tống kéo, anh nghiêng người vươn một cánh tay về phía bà.
“Vâng ạ, bây giờ chúng con sẽ lên đó.” Thiên Chi trả lời, vội vàng bước về phía trước vài bước, cô rất tự nhiên mà nắm lấy cánh tay của Tống Kỳ Thâm.
“Vừa rồi mẹ và ba con đã lên đó, hiện giờ ba mẹ sẽ giao cho các con vậy.” Mẹ Tống nhìn hai người bọn họ bước lên lầu, tiện thể còn nhắc nhở bọn họ một chút.
Thiên Chi nhớ đến lời mẹ Tống nói, cô quay đầu thấp giọng hỏi Tống Kỳ Thâm đang đi bên cạnh, “Hiện giờ sức khỏe của ông nội có ổn không?”
“Đã ổn hơn so với lúc đầu năm.” Tống Kỳ Thâm vừa nói vừa mở cửa, đẩy Thiên Chi vào trong phòng.
Bên trong căn phòng bệnh tràn ngập vị đắng, xung quanh mái hiên được phủ đầy dây leo, những cây xanh và các loại cây mọng nước trải dài ở chỗ ban công bên ngoài, cao thấp xen kẽ.
Từ ban công trông về nơi xa xa, có thể nhìn thấy khu rừng lá kim và hồ nước xanh nhạt ở phía đó.
Trên chiếc giường gỗ nâu cổ điển, ông nội Tống tựa lưng vào đầu giường, nhìn hai người mỉm cười.
Thiên Chi chủ động tiến lên phía trước, gọi một tiếng, “Ông nội.”
“Ấy chà….Ấy chà…..Chi Chi à…..” Dáng người ông nội Tống không còn cứng cỏi nữa, sự uy nghiêm dần biến mất, chỉ còn lại sự hoà ái.
Ông gọi rất nhiều lần, giọng điệu vui sướng kéo dài.
Dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn bị bệnh tật quấn thân, tuy gần đây sức khoẻ của ông đã tốt hơn một chút, nhưng khí sắc vẫn lộ rõ sự già yếu.
Giọng nói của ông nội Tống, cũng không còn trong trẻo nữa.
Người đàn ông có thân hình cao lớn trước kia ở trong đại viện, là một người nói cười rất cởi mở, cuối cùng ông cũng không thể chống lại thời gian, sinh mệnh hoàn toàn bị bào mòn bởi nó.
Thiên Chi chẳng hiểu tại sao, chỉ cảm thấy giọng nói như bị tắc nghẽn, cô cố gắng ổn định lại, “Vâng, ông ơi, cháu đây ạ.”
“Càng trường thành càng trở nên xinh đẹp nha.” Ông nội Tống nắm lấy tay cô, làm sao cũng không chịu buông tay, cẩn thận mà quan sát.
Rồi sau đó, ông nội Tống ngước mắt nhìn Tống Kỳ Thâm đang đứng ở phía sau, ánh mắt đưa qua đưa lại, ông hỏi, “Nó đối với cháu có tốt không?”
Thiên Chi không một chút do dự, nhẹ gật đầu.
Ông nội Tống thở dài một hơi, “Lúc đi đến đây cháu có mệt lắm không, nghe thấy âm thanh khi ngồi trên máy bay, có làm cho cháu sợ hãi không?”
Thiên Chi biết rõ ý của ông nội, “Lớn rồi, không sợ nữa.”
Khi còn bé sống trong đại viện, mỗi lần trên bầu trời có máy bay lướt qua luôn phát ra tạp âm rất lớn, vừa sắc nhọn lại vừa chói tai.
Khi ấy nếu Thiên Chi nghe thấy âm thanh đó, nhất định cô sẽ đi tìm nơi để trốn, sau đó che hai lỗ tai của mình lại.
“Vậy là tốt rồi, cháu đến ngồi bên cạnh ông này, nghe ông và anh Kỳ Thâm trò chuyện.”
Ông nội Tống ho một tiếng, theo sau kéo Thiên Chi qua đó, nhìn về Tống Kỳ Thâm vẫy vẫy tay.
Hai người nói chuyện đều là một số chủ đề thưa thớt phổ phiến, nhưng theo quán tính, cuối cùng ông nội Tống vẫn nhiều chuyện hỏi Tống Kỳ Thâm những câu hỏi liên quan đến Tống thị.
Tất nhiên sau đó, bộ dạng của ông nội Tống cực kì mệt mỏi, có chút chống đỡ không nổi nữa, trông có vẻ đã buồn ngủ.
Tống Kỳ Thâm gọi bác sĩ gia đình đến, không muốn quấy rầy thêm, sau khi thu xếp ổn thoả cho ông nội Tống xong, lúc này anh mới dẫn Thiên Chi rời khỏi phòng.
Trong lòng của hai người đều muôn vàn rối loạn, mà Thiên Chi ngay tại chỗ này, trong lồng ngực bỗng dâng lên một chút khó chịu.
Nó sâu lắng nhẹ nhàng tích tụ vào.
Cô cảm thấy chóp mũi cay cay, tâm tình không có chỗ nào để ẩn nấp.
Trước khi đến đây, Thiên Chi đã từng nghe mẹ Tống và Tống Kỳ Thâm nói qua, thân thể của ông nội Tống có chiều hướng tốt lên, tâm lý ổn định hơn so với trước kia.
Cô thở phào nhẹ nhõm, còn ôm ý nghĩ nhất định ông nội sẽ càng ngày càng ổn định hơn mà đến đây thăm ông.
Nhưng nhiều năm không gặp, ông nội Tống so với trong tưởng tượng của cô đã suy yếu hơn một chút. Đầu tóc bạc trắng, không còn thần thái toả sáng, nếp nhăn phủ đầy trên khuôn mặt.
Việc này tuy được xem là có chuyển biến tốt hơn, chỉ là thân thể lúc trước, thực sự đã bị suy sụp.
“Em cảm thấy tình trạng của ông nội so với lời mọi người nói trước đó nghiêm trọng hơn rất nhiều.” Thiên Chi khịt mũi, quay đầu nhìn Tống Kỳ Thâm đang đi bên cạnh.
Anh nhìn cô, thật lâu sau mới chậm rãi nói, “Bảo Bối ngốc, em phải biết rằng ông nội đã sớm không còn trẻ tuổi nữa.”
“Đạo lý này em cũng hiểu……” Thiên Chi nhỏ giọng nói.
Đúng vậy, đạo lý này thực sự cô cũng hiểu.
Nhưng tình cảm không có cách nào kiềm chế được.
“Anh hiểu suy nghĩ của em.” Thần sắc của Tống Kỳ Thâm rất chân thành, anh giơ tay vén lọn tóc mai của cô ra sau vành tai, “Không cần phải quá buồn rầu, hiện giờ chúng ta sẽ ở đây bầu bạn với ông nội nhé.”
Trời càng lúc càng tối, Thiên Diêm và Lục Uyển Đình khoan thai đến muộn.
Thời điểm hai người bọn họ đẩy cửa bước vào, Thiên Chi đã dùng xong cơm tối, đang cùng Tống Kỳ Thâm, ba Tống và mẹ Tống ngồi cùng nhau ở phòng khách lầu một.
Thiên Chi là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh, rồi sau đó vội đứng lên, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, gọi ba mẹ.
Thiên Diêm mang một thân khí lạnh, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng như tuyết của ông, mặt lạnh như tiền, cả người lộ ra chút lưu loát của một thanh kiếm sắc bén khi rút khỏi vỏ.
Mái tóc dài màu bạc ngang vai của ông được buộc thành một chùm, xương trán cao, cả người tản ra hơi thở người sống chớ đến gần.
Người đàn ông này thoạt nhìn, giống như một thanh niên hư hỏng trẻ tuổi.
Nhưng Lục Uyển Đình đi bên cạnh lại nhìn có vẻ hơi tiều tụy, dáng người lả lướt hấp dẫn được bao trong cái áo khoác da, dịu đang lại quyến rũ.
Nghe thấy giọng nói của Thiên Chi, lúc này ánh mắt Thiên Diêm mới quét sang đó, khẽ lên tiếng, “Ừ.”
Lục Uyển Đình thì ngược lại, bà tiến đến ôm lấy Thiên Chi, hỏi cô có lạnh hay không, Thiên Chi đã rất lâu rồi không gặp mẹ của mình, tất nhiên khi được ở cùng một chỗ với nhau, hai mẹ con thấp giọng hỏi han ân cần.
Bởi vì sắc trời đã chuyển tối, ông nội đã ngủ mất rồi, nếu ba Thiên mẹ Thiên muốn thăm hỏi thì chỉ có thể đợi đến ngày mai mà thôi.
Thiên Diêm đối với lời chào hỏi của ba Tống và mẹ Tống chỉ khẽ gật đầu, rồi sau đó đặt ánh mắt lên trên người Tống Kỳ Thâm.
Tống Kỳ Thâm lão luyện đứng ở đó, không có bất kì phản ứng gì, vẻ mặt bình thường, tuỳ ý để Thiên Diêm đánh giá mình.
Nhưng đánh giá chỉ trong một cái chớp mắt, Thiên Diêm lập tức thu hồi ánh mắt.
Tống Thanh Đình thích du lịch bốn phương, còn Thiên Diêm lại là một người điên cuồng với công việc chỉ muốn mở rộng đế chế thương nghiệp của mình, thực sự bọn họ đã có một khoảng thời gian dài không gặp mặt nhau.
Ba Tống lập tức tiến lên phía trước, trò chuyện cùng Thiên Diêm.
Từ trước đến nay Thiên Diêm luôn là một người ít nói, sau khi trả lời lời một vài câu ông dứt khoát ngậm miệng lại không nói chuyện nữa, Tống Thanh Đình mỉm cười ôn hoà, ngược lại cũng không nói gì cả.
“Uyển Đình à, hai người đến muộn như vậy, đã dùng bữa chưa? Có cần tôi chuẩn bị chút thức ăn cho hai người không?”
Cố Oản Oản vẫn giống như trước đây, khi trông thấy Thiên Diêm không hiểu vì sao lại cảm thấy sợ hãi, không có việc gì cần thiết, bà ấy sẽ không tự tiện chạy đâm đầu vào tường đâu, cho nên bà ấy dứt khoát trực tiếp hỏi Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình nhìn đến hai cái gò má phúng phính được nuôi dưỡng đến trơn bóng của Thiên Chi, bà vốn đang cảm khái, nghe thấy Cố Oản Oản hỏi như vậy, quay đầu lại cười nói, “Trên đường đi đến đây bọn tôi dùng bữa rồi, không cần phải phiền phức như vây, cũng không cần chuẩn bị gì cho bọn tôi đâu.”
“Được, vậy đi, hôm nay đã không còn sớm nữa, có chuyện gì muốn nói hãy để ngày mai nói tiếp nhé, bây giờ đi nghỉ ngơi trước được không?”
Trước đó ba Tống mẹ Tống ngồi ở phòng khách, thực sự là vì đợi Thiên Diêm và Lục Uyển Đình đến, hiện giờ người cũng đã đến, nên đi nghỉ ngơi thôi.
Một đường ngồi máy bay mệt nhọc, ai cũng không thoải mái, mỗi người đều kiệt sức cả rồi.
Vì vậy những lời mẹ Tống vừa thốt ra, không có người nào phản đối hết.
Mặc dù căn biệt thự nhỏ này có hai tầng, ban đầu nó được sử dụng với mục đích để ông nội Tống dưỡng bệnh, cho nên không có nhiều phòng có giường được thu dọn sẵn.
Đôi vợ chồng mới cưới, còn có ba Tống mẹ Tống đều ngủ ở tầng hai, Thiên Diêm và Lục Uyển Đình đến trễ, sẽ ở tầng một.
“Trước tiên Chi Chi và Kỳ Thâm lên lầu vệ sinh cá nhân đi, các con hãy ngủ sớm một chút.”
Cố Oản Oản thúc giục đôi vợ chồng trẻ, sau đó quay đầu nhìn vế phía Lục Uyển Đình, dò hỏi, “Còn hai ông bà ngủ ở căn phòng gần cầu thang tầng một nha, có vấn đề gì không? Hiện giờ chỉ có tầng có hai căn phòng đó vừa được thu dọn xong mà thôi.”
“Không có vấn đề gì, hai căn phòng, vừa khéo tôi và Thiên Diêm mỗi người ở một phòng.” Lục Uyển Đình khẽ nâng đôi mắt lên, khoé môi hơi cong.
Lời nói này vừa thốt ra, lập tức thu hút ánh mắt dò xét của Thiên Chi và Cố Oản Oản cùng bắn về phía đó.
Người thứ nhất thì mím môi, người thứ hai thì kinh ngạc.
Ngược lại Thiên Diêm, đôi mắt trong veo không một gợn sóng, đối với việc này không hề phản bác.
Cái ý tứ ấy chính là ngầm đồng ý.
Sửng sốt trôi qua trong một cái chớp mắt, Cố Oản Oản là người đầu tiên phá vỡ cục diện bế tắc này, “Ừ, vậy tốt rồi, quyết định như thế đi.”
Thiên Chi đi theo Tống Kỳ Thâm lên tầng hai, trong lúc bước vào phòng, cô vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Đợi sau khi Tống Kỳ Thâm vệ sinh cá nhân xong đến thúc giục cô, cô gái nhỏ chỉ vùi đầu trong chăn nệm, không hề nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Anh tiến đến gần, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ra, xem có điểm gì bất thường hay không, sau khi xác nhận cô không có khóc nhè, Tống Kỳ Thâm lập tức nằm xuống ngay bên cạnh cô, chậm rãi lên tiếng, “Vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện ba mẹ của em à?”
Trải qua rất lâu, Thiên Chi mới nhẹ gật đầu.
Trong lúc vận mệnh chú định, thực ra cô vẫn luôn có một cảm giác, nhưng loại cảm giác này không phải là báo hiệu cho một chuyện tốt đẹp gì, bởi vì nó luôn bị chính bản thân cô cố gắng bỏ qua.
Giữa cha mẹ và con cái luôn có một sợi dây vô hình, dẫn dắt lẫn nhau, Thiên Chi cảm thấy mình và ba mẹ tâm linh tương thông.
Chẳng qua là cô đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian bọn họ bận rộn với công việc không có ai chăm sóc cô, Lục Uyển Đình có hơi do dự, còn Thiên Diêm mắt cũng không buồn nâng lên, chỉ nói một câu, “Em muốn đi theo anh ra nước ngoài, hay là muốn ở lại đây.”
“Em cũng muốn mang Chi Chi đến đó, chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Hoặc là em đi một mình đến đó, hoặc là em ở lại đây.”
“Nhưng để một mình Chi Chi ở lại đây, em không tài nào yên tâm được, nó cũng là con gái của anh kia mà.”
“Tất nhiên nó chỉ có thể là con gái của anh.” Giọng nói của Thiên Diêm không mang theo bất kì độ ấm nào, “Về phía đại viện bên này anh đã sắp xếp ổn thoả rồi.”
Lục Uyển Đình bất lực và hèn mọn, nhìn người đàn ông mà mình yêu đến mức khắc vào xương tủy, bà nhỏ giọng khóc nức nở, “Anh nhất định phải dồn ép em như vậy sao Thiên Diêm.”
“Chẳng qua là cho em sự lựa chọn mà thôi.”
Một bên mặt lãnh khốc của Thiên Diêm vẫn luôn khắc sâu trong đầu Thiên Chi, khi ấy cô chầm chậm đi ra ngoài, nắm chặt tay áo của Thiên Diêm, nhẹ nhàng lắc, “Ba ơi, ba đừng cãi nhau với mẹ nữa, con sẽ ngoan ngoãn sống ở nhà của chú và dì, con sẽ nghe lời, ba đừng làm mẹ khóc nữa được không.”
Khi đó cô thực sự rất sợ hãi.
Ông bà cũng đã qua đời, không có ai làm bạn với cô. Bình thường ba Thiên mẹ Thiên vẫn luôn bận rộn, Thiên Chi chỉ muốn giữ lại chút hơi ấm mà thôi, dù sao bọn họ cũng là người thân nhất của cô.
Từ đó về sau, Thiên Chi phát hiện, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, ba và mẹ không còn cãi nhau, mẹ cũng không đau lòng nữa.
Thiên Chi vẫn luôn biết rõ, Thiên Diêm đối với những việc có liên quan đến Lục Uyển Đình, cố chấp dị thường.
Cố chấp đến mức, Lục Uyển Định chỉ muốn gần gũi với Thiên Diêm một chút, ông làm thế nào cũng không cho phép.
Chính vì dòng chảy hy vọng này, khiến cho Thiên Chi một mực ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó bởi vì đã trưởng thành, do nam nữ khác biệt, mọi người trong đại viện liên tục chuyển ra ngoài sống, hầu hết thời gian cô đều đến sống ở nhà họ Tần, vì nhà họ Tần có một cô con gái, mà nhà họ Tần cũng sẽ thỉnh thoảng báo tin tức gần đây của Thiên Chi cho Lục Uyển Đình biết.
Tất cả chuyện này kết thúc, từ sau khi Tống Kỳ Thâm trở về nước.
Sau khi hai người lãnh giấy kết hôn, cô không bao giờ muốn quay lại cuộc sống như vậy.
Lúc trước là do cô nguyện ý, nhưng vì có một cái cớ, từ lúc nắm chắt khí thế không cần đi đến nhà họ Tần nữa, Thiên Chi chỉ nghe theo tiếng gọi tận sâu trong lòng mình mà thôi.
Hôm nay Lục Uyển Đình và Thiên Diêm chia phòng, chính là chuyện cô tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, hai người bọn họ dây dưa nhiều năm như thế, có đôi khi Thiên Chi cũng không hiểu được, bọn họ đã đi đến mức ấy, đến cùng đó có phải là tình yêu không.
Lúc trước Lục Uyển Đình từng nói không muốn ở lại nơi ấy nữa, bà sẽ quay trở về nước sống một thời gian dài, lời nói này giống như một bằng chứng.
Thiên Chi liên tục than thở, không biết là vì chính mình hay là vì người khác.
“Đừng suy nghĩ nữa, vẫn là câu nói kia, thuận theo tự nhiên thôi.”
Thiên Chi nghe xong lời nói này của Tống Kỳ Thâm, ngẩng đầu lên, phần tóc bên tai bị xoa lộn xộn.
Tạm gác lại những suy nghĩ rối loạn lộn xộn ấy, cô đột nhiên tò mò, “Chúng ta đây…..Có được gọi là thuận theo tự nhiên không?”
Cô và Tống Kỳ Thâm coi như thuận lợi, bình thường tiểu nháo tiểu náo cũng có, chia xa một chút cũng có, mặc dù là tốt nhưng nó vẫn thiếu một cái gì đó, đa số thời gian sống chung, lại rất thoải mái.
Nói cách khác, cả hai người ở khắp các phương diện, hoà hợp một cách dị thường, điều này đối với rất nhiều cặp vợ chồng, thực sự là hiếm thấy.
Tống Kỳ Thâm đơn giản gọn gàng mà từ chối.
“Không, lúc trước không phải anh từng nói với em, tình cảm có thể bồi dưỡng à.”
Anh dừng một lúc, đột nhiên cười rộ lên, “Lâu ngày sinh tình đã nghe qua chưa?”
“Câu đó và thuận theo tự nhiên có gì khác nhau sao?” Anh đã thành công moi ra sự nghi ngờ của Thiên Chi
Hai câu này ở một mức độ nào đó, chẳng phải không mấy khác biệt à.
“Đương nhiên khác nhau rất lớn.” Tống Kỳ Thâm dán sát vào tai cô, chậm rãi nói một câu như vậy, “Hiểu không?”
Khác với trước kia, trong lúc hai người làm bánh nhân thịt còn thêm vào tuỳ chọn cho chủ đề này, dùng điểm ấy để tăng thêm tình thú.
Thiên Chi bị loay hoay một lúc liền bảo mệt mỏi. Kỳ thực cái trận làm bánh này là do kỳ thực tập cùng kỳ thi cuối kỳ, Thiên Chi không chịu quay trở về Nam Uyển, cộng thêm việc bọn họ phải thu xếp cùng nhau bay sang Na Uy, nghiêm túc mà nói, Tống Kỳ Thâm đã hơn nửa tháng không chạm vào cô.
Bởi vì trong tình huống như vậy, dưới hoàn cảnh thế này, Tống Kỳ Thâm không dám làm càn, khó khăn lắm chỉ một lần liền buông tha cho cô.
Nửa đêm, Thiên Chi giật mình tỉnh lại, Tống Kỳ Thâm nằm ngủ ngay bên cạnh, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, không thoải mái lắm.
Thiên Chi cẩn thận từng li từng tí di chuyển cánh tay của Tống Kỳ Thâm đang ôm chặt eo mình qua một bên, mang dép lê vào, mở cửa rời khỏi phòng.
Cô muốn xuống lầu uống nước.
Phòng bếp ở đây vừa khéo nằm ở tầng một.
Thiên Chi cố gắng giảm tốc độ, bước đi thật nhẹ, nhưng đợi đến lúc cô đi đến bậc thang cuối cùng của cầu thang xoắn ốc, chuẩn bị đi về phía phòng bếp.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, trong đêm khuya yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.
Cô nghe thấy thế, phút chốc bước chân dừng lại.
Sau đó tiếng bước chân vang lên, tiếp đến là tiếng gõ cửa không nhanh không chậm, cùng với âm thanh cửa mở.
“Để cho tôi vào phòng.”
Là giọng nói của Thiên Diêm.
“Dựa vào cái gì, đây là phòng của tôi.”
Còn đây là giọng nói của Lục Uyển Đình.
Vốn dĩ Thiên Chi còn muốn đi tiếp, giờ phút này nghe thấy giọng nói của ba mẹ mình, nhất thời không thể động đậy, giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Bước chân cô chậm lại, rồi sau đó tìm một góc hẻo lánh, dùng một tai dán sát vào góc tường lắng nghe.
Thiên Chi cứ giống như kẻ trộm nghe lén cuộc đối thoại của ba mẹ mình.
Thực ra cô cũng không biết, vì sao bản thân mình lại phải lén lút như vậy.
“Không dựa vào cái gì cả.”
“Thiên Diêm, đến cuối cùng ông muốn làm cái gì?”
“Không muốn làm gì hết, đến đây thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”
Giọng nói khó tin của Lục Uyển Đình vang lên, “…..Ông nằm mơ đi! Không phải lúc trước chúng ta đã nói xong rồi sao, về sau tôi sẽ bảo luật sư đưa bản thỏa thuận cho ông, dù sao ông cũng đừng mơ tưởng nữa……Này này yyyy ông mau thả tôi ra.”
Âm thanh của Lục Uyển Đình nhỏ dần, một loạt tiếng xột xoạt truyền đến, tiếp đến là tiếng cửa phòng bị đóng thật mạnh.
“Cạch” một tiếng, không lớn không nhỏ, vừa khéo làm Thiên Chi đang đứng trong góc tối hồi phục tinh thần.
Cô vừa mới vây xem hiện trường, bây giờ chợt nhớ lại, chỉ cảm thấy có chút mất hồn mất vía.
Ngoại trừ bề ngoài có hơi kinh ngạc, nhưng bên trong nội tâm của Thiên Chi lại xuất hiện một cảm giác không tên, không thể nào miêu tả được cảm giác đó là gì, tóm lại không quá buồn là được, thậm chí còn mang theo chút mong đợi vô hình.
Sau nửa ngày, Thiên Chi mới nhớ đến việc mình muốn đi uống nước.
Ngay khi cô vừa đứng thẳng người lên, cánh tay duỗi về phía sau, vừa định duỗi đến cái lưng mỏi của mình, nơi khuỷu tay va chạm vào một thứ ấm áp.
Thiên Chi phản ứng rất nhanh, thứ này có thể là một con người.
Suy nghĩ đã mặc định như thế, trong tiềm thức Thiên Chi cho rằng người đó là Tống Kỳ Thâm, có lẽ lúc cô rời giường, vô tình đã đánh thức anh.
Thiên Chi kiềm chế trái tim nhỏ bé thiếu điều sợ chết khiếp của mình lại, thời điểm quay đầu nhìn đến người đứng ở phía, cô gần như không còn sợ hãi nữa.
Men theo ánh trăng ở cửa sổ sát đất tầng một, Thiên Chi nhìn thấy Cố Oản Oản đang đứng trước mặt mình, sau nửa ngày cô không thể nói nên lời.
“Mẹ…..Vì sao mẹ lại ở đây?”
————//—-//———-
Tác giả có lời muốn nói: Mẹ Tống: Không xong rồi, cùng con dâu ăn dưa ở tại một mặt trận mất rồi.