Edit: Tiểu Màn Thầu
Thiên Chi thật lâu không lên tiếng, nhưng nơi vành tai đã để lộ ra tâm tư hiện giờ của cô.
Ửng đỏ một mảnh, giống như đường chân trời ráng đỏ vào lúc hoàng hôn.
Nếu Tống Kỳ Thâm vẫn không thể nhìn ra được, thì thật đúng là một kẻ ngốc, anh đưa tay ra thăm dò, dùng lòng bàn tay vân vê.
“Tại sao em phải xấu hổ với ông xã của mình như vậy?”
Anh hơi nhướng mày, những tâm tư trêu đùa lúc trước đều biến mất, anh cứ chăm chú nhìn vào cô như thế.
“……Em không có.” Đôi tay Thiên Chi rời khỏi phần ót của anh, rồi sau đó dùng sức chống lên bờ vai vững chãi của Tống Kỳ Thâm, xoay người muốn chạy trốn.
Tống Kỳ Thâm ôm chặt người cô, “Trốn cái gì, bảo em khen ngợi anh thì em không chịu, nói em xấu hổ em cũng không thừa nhận.”
Cái này có thể gọi là xấu hổ à!
Đó là bởi vì anh quá phô trương…..
Thiên Chi yên lặng nhìn anh trong chốc lát, đột nhiên lại hỏi một cậu như vậy, “Anh thực sự muốn em khen ngợi anh sao?”
“Đương nhiên.” Tống Kỳ Thâm vẫn bày ra một dáng vẻ tựa như một vị thần, giơ tay hướng về phía cô, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve đôi môi cô.
Hơi thở mỏng manh ấm áp cùng dụ hoặc từ giọng nói của anh truyền qua những khe hở, giống như nước đang sôi, hơi nước mờ mịt bay lên.
Trong lúc làm động tác này, đôi mắt đào hoa rũ xuống, liếc xéo sang đây, càng lộ ra dáng vẻ nửa đời phong lưu.
Thiên Chi chỉ cảm thấy chỗ nào cũng nóng.
Khi còn bé, Thiên Chi sống rất trầm lặng, không thích nói chuyện, dần dà, mọi người thực sự cho rằng cô thuộc dạng người ít nói.
Kỳ thực lúc học cao trung, các bài văn do Thiên Chi viết ở kỳ thi giữa kỳ diễn ra vào mỗi tháng đều trở thành những bài văn mẫu, sau đó được các giáo viên tranh nhau sao chép lại để cho các bạn học khác đọc tham khảo.
Hiện giờ Tông Kỳ Thâm, còn muốn cô khen ngợi khoa trương anh.
Cô xác định mình có thể viết liền ra được chữ mà không cần ngừng nghỉ.
Không phải chỉ là thải rắm cầu vồng thôi sao.
Cô vẫn có thể làm được.
Nhưng Thiên Chi suy nghĩ đến việc mọi mặt của anh đều rất hoàn hảo, gần đến thời điểm mấu chốt, lại gặp khó khăn.
Cô không biết nên khen ngợi anh như thế nào mới tốt, hoặc phải nói là cô nên bắt đầu từ đâu.
Có liên quan đến thực tế, từ phương diện tình thân, cảm giác tình yêu này, Thiên Chi lại thích dựa vào nội tâm của chính mình, không cần dùng bút để miêu tả vẫn có thể cảm nhận được loại việc mang tính chất điển hình đó.
Trong đa số thời gian, cô luôn có thói quen dùng mùi hương để phân biệt mọi người, còn dùng mùi hương khắc ghi những hồi ức tốt đẹp.
Suy nghĩ rất nhiều, không ngừng trăn trở.
Sau đó trong đầu “Đinh ——” một tiếng, cô bỗng nhiên nhớ đến một câu.
Thiên Chi nghiêng người về phía trước, học theo bộ phim Hàn lúc trước mình đã từng xem, chính là cuộc đối thoại của nhân vật nữ chính, sau đó bắt chước y như đúc.
Dáng người của cô gái nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng, trong lúc tiến đến gần, mùi hương hoa sơn chi trên người dần trở nên nồng đậm.
Tống Kỳ Thâm rất kiên nhẫn chờ đợi, Thiên Chi vẫn còn đang suy tư, nghĩ xem nên sắp xếp lời nói như thế nào mới hợp lý.
Anh sẽ đợi.
Không bao lâu, cô gái chậm rãi lên tiếng ——
“Anh trai là tốt nhất.”
“Anh trai…..Là số một.”
Âm thanh của Thiên Chi rất nhẹ, thoáng mang theo một chút do dự, nhưng tất cả đều bị cái người đang ngồi chờ đợi kia nghe thấy.
Thiên Chi còn dung hợp những lời khen ngợi khoa trương trước đó mà Tống Kỳ Thâm đã dành cho cô, sau khi tự giác nói xong cô lại ngước mắt lên nhìn anh, kết quả trực tiếp nghênh đón đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của Tống Kỳ Thâm.
Bên trong đó chứa đựng cái bóng nho nhỏ của cô.
Một giây, hai giây.
Tống Kỳ Thâm không có bất kì động tĩnh hay phản ứng gì.
Ngay trong lúc Thiên Chi muốn nâng tay lên, vỗ vào người anh, khuỷu tay của anh hơi dùng sức, xuyên qua chân cô, trực tiếp chặn ngang bế cô lên.
“Đây chính là lời khen ngợi của em đấy à, không đủ thành ý.” Giọng nói trầm thấp nặng nề của người đàn ông nọ truyền đến, dần dần biến mất.
Thiên Chi bị bế đặt trên chăn nệm, mặc cho chìm nổi phập phồng, không ngừng làm loạn.
Trong lúc đang bị nhào lộn, cuối cùng cô cũng hiểu rõ được cái gì gọi là “Tự mình khen không được phép đổi ý” rồi.
Hiện giờ Tống Kỳ Thâm đã am hiểu sâu sắc các kỹ thuật làm bánh nhân thịt, còn rất có xu hướng trở thành ác ma, dùng câu tẩu hỏa nhập ma mới có thể hình dung được trạng thái bây giờ của anh.
Cô chỉ dựa theo ý của anh mà khen ngợi hai câu như vậy.
Anh lập tức thể hiện thể lực của bản thân. Phô bày nó ra một phen, dùng việc này chứng minh đến cùng gậy của anh có bao nhiêu tốt đẹp.
Có một vài chú heo con Bội Kỳ không may bị dùng làm đệm lót, cho dù Thiên Chi mang chúng đi giặt cũng không thể nào sẽ giặt sạch được chúng.
Thế nên rất nhiều năm sau đó Thiên Chi nhớ lại cái đêm này, cô chỉ cảm thấy đối với cái con gấu bông trước kia mà mình yêu thích nhất, cô có hơi không đành lòng nhìn thẳng vào nó.
Những ngày kế tiếp đều đâu vào đấy.
Thiên Chi cứ đi qua đi lại giữa Kinh Đại và Lâm thị, bận rộn gấp mấy lần.
Trong lúc đi thực tập, Thiên Chi phải nghênh đón kỳ thi cuối kỳ, vượt qua hết tất cả sự vất vả cùng mệt nhọc, cô có một tuần thi vô cùng đen tối.
So với kỳ thi giữa kỳ, tất nhiên kỳ thi cuối kỳ càng khó khăn hơn rất nhiều, yêu cầu càng cao hơn. Ngay cả bài kiểm tra cuối cùng về thuốc thử ở trong phòng thí nghiệm, đoán chừng nó đã chiếm cả một ngày, kiểm tra đánh giá hết sức chi tiết.
Thiên Chi cố gắng chịu đựng mấy ngày, sau khi cuộc kỳ cuối kỳ kết thúc, kỳ thực cô cũng không có mấy ngày nghỉ ngơi. Dù sao nửa kỳ nghỉ đông năm ba của cô, vẫn phải tiếp tục đến Lâm thị thực tập.
Thành tích cuối kỳ rất nhanh đã có, so với kỳ thi giữa kỳ không phân cao thấp, tất nhiên là vô cùng xuất sắc.
Thiên Chi đối với việc này cũng không cảm thấy có cái gì tốt ngoài ý muốn cả, với tư cách là một người cố gắng học tập và là một người nỗ lực ôm chân Phật, cô cảm giác bản thân mình rất có quyền được lên tiếng.
Thành tích như vậy hẳn là đã nằm trong dự liệu mới đúng.
Bỏ việc cuộc thi cuối kỳ qua một bên, chuyện quan trong bây giờ chính là sắp đến gần đến cuối năm.
Cô đã bận mà Tống Kỳ Thâm còn bận hơn cô, tất nhiên hai người bọn họ chung đụng thì ít xa cách thì nhiều. Thiên Chi bận đến mức không có thời gian quay trở về Nam Uyển, cuối cùng cô cũng được nghênh đón nửa kỳ nghỉ đông của riêng mình.
Ở Nam Uyển nghỉ ngơi và lấy lại sức hai ngày, cô cùng Tống Kỳ Thâm không trì hoãn nữa, trực tiếp xuất phát bay sang Na Uy, nếu không có việc gì ngoài ý muốn, có thể bọn họ sẽ ở đó đến qua Tết Âm Lịch.
Vốn dĩ hai người muốn ở bên đó tổ chức hôn lễ, nhưng sau khi mẹ Tống nói rõ kế hoạch của mình, bà ấy phát hiện ra có nhiều chỗ quá mức long trọng, tuy sức khỏe của ông nội Tống đã dần dần hồi phục, nhưng không thể chịu nổi việc tiêu hao quá nhiều sức lực.
Thiên Chi đang rất chờ mong hôn lễ, nghi thức cũng nên phải có chứ, dù sao cô cũng chưa bao giờ trải qua điều này trước đây.
Nhưng trên thực tế, cảm giác nghi lễ mà cô muốn, nó cũng giống như một cảm giác an tâm vậy, cùng với nghi lễ long trọng mà nói, có thể sẽ có những điểm bất đồng.
Đơn giản một chút, ngược lại không phiền lụy rườm rà, cô cũng thích như thế, vô cùng đơn giản mới là tốt nhất. Lúc trước cô từng lên mạng tìm hiểu, rất nhiều người sau khi hôn lễ kết thúc tựa như bị lột tám lớp da, cô không muốn như vậy đâu.
Chẳng qua là lúc trước mẹ Tống cũng chỉ nói như vậy mà thôi, nhưng đến khi triển khai cụ thể, cho dù muốn làm long trọng cũng không thể làm long trọng được.
Lần này đến đây thăm ông nội Tống, chỉ có rải rác mấy người, ba mẹ Tống và vợ chồng nhà họ Thiên, hơn nữa còn có một đôi vợ chồng mới cưới, ngoài ra không có người nào nữa, vì vậy đối với việc bày bàn tiệc, còn không đủ đến ba bàn.
Thêm vào đó Na Uy là một quốc đảo nằm ở Bắc Âu, hôn lễ tổ chức trên đảo đều được diễn ra bên trong giáo đường, trước sau như một ngắn gọn rõ ràng.
Do đó tiếng gõ cuối cùng trên cánh cửa, chính là tổ chức hôn lễ theo phong cách Châu Âu.
Khi Thiên Chi nhận được tin tức xác định này, cô và Tống Kỳ Thâm vừa xuống máy bay, hai người bước xuống từ xe chuyên chở, đã đón lấy một trận gió lạnh thổi vào mặt.
Thực ra thời tiết ở Na Uy thuộc dạng ôn hoà, phụ thuộc vào khí hậu ôn đới đại dương, trong suốt một năm không quá lạnh, nhiệt độ khá thích hợp.
Chỗ bọn họ đặt chân đến là thủ đô Oslo, đây là thành phố có mùa đông ấm áp nhất ở Na Uy, ông nội Tống ở nơi đây tiến hành thực vật an dưỡng, hiệu quả cũng coi như không quá tệ.
Mẹ Tống và ba Tống không đi cùng bọn họ, chẳng qua là bọn họ đã hẹn thời gian cụ thể để tụ họp.
“Đợi khi nào trở về trường học em không còn bận rộn nữa, hoặc là chờ đến lúc em tốt nghiệp, chúng ta lại tổ chức thêm một bữa tiệc rượu nữa ở trong nước nhé.” Tống Kỳ Thâm nắm đôi tay lành lạnh của Thiên Chi, chậm rãi nói.
Anh biết Thiên Chi sợ phiền toái, cũng biết cô yêu nhất là nằm ăn vạ.
Làm theo ý của cô là một chuyện, nhưng công khai ở trong nước, lại là một chuyện khác.
Đây là việc rất cần thiết, nhất định phải làm.
Chẳng qua là hiện giờ cô còn bận rộn với việc học, cho nên Tống Kỳ Thâm mới có điểm băn khoăn, anh không muốn cô bị làm phiền.
“Vâng ạ, mọi việc đều nghe theo anh.” Thiên Chi mở nhóm chat của phòng ký túc xá lên, bên trong vẫn còn đang trò chuyện.
Nhắc đến phòng ký túc xá……
Thiên Chi lập tức nghĩ đến đám bạn cùng phòng của mình.
Cô bị Tống Kỳ Thâm dắt ra ngoài sảnh sân bay để đợi chiếc xe chuyên đưa đón hai người, cô cứ nhắm mắt theo đuôi mà chạy theo sát người đàn ông cao ráo ở trước mặt, sau khi nhìn thấy bóng lưng của Tống Kỳ Thâm đang đi ở phía trước, Thiên Chi đẩy nhanh tốc độ, đi đến bên cạnh anh, sóng vai cùng anh.
Cô lên tiếng đề nghị, “Thực ra cũng không cần phải chờ đến khi tốt nghiệp đâu, lần này sau khi trở về nước, em dẫn anh và đám bạn cùng phòng của em đi ăn một bữa cơm nhé.”
Dứt lời, hai người đã dừng bước bên ngoài sảnh sân bay.
Lúc trước Tống Kỳ Thâm không bao giờ hỏi về mối quan hệ bạn bè và chuyện liên quan đến đám bạn cùng phòng của cô, anh chỉ cho rằng cô gái nhỏ da mặt rất mỏng, nếu cô đã không muốn đề cập đến, thì anh cũng sẽ không hỏi đến.
Tóm lại cuối cùng bọn họ cũng bắt buộc phải công khai thôi, cho nên anh không vội.
Nhưng trước mắt cô đã nói như vậy, ở một mức độ nào đó mà nói, xem như cũng có tiến triển đáng kể.
“Nghĩ như thế nào mà lại muốn như vậy?” Tống Kỳ Thâm cười khẽ, cúi đầu cắn nhẹ lên chóp mũi cô.
Thiên Chi sợ nhột, vội vàng lùi về sau hai bước.
Nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng, cô nắm lấy cánh tay anh lên thuận thế cắn vào đó.
“Không phải bây giờ mới nghĩ đến, lúc trước em đã sớm có dự định này.” Thiên Chi không hề nghĩ ngợi, nói chuyện vô cùng bình tĩnh, bởi vì trước kia cô thực sự đã từng nghĩ như vậy.
Tống Kỳ Thâm hơi sững sờ, nhưng rất nhanh anh đã nắm giữ lại quyền chủ động, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc dài mềm mại của cô, xem từng sợi tóc không ngừng từ ngón tay giữa rơi xuống, rõ ràng âm thanh còn mang theo sự sung sướng, “Nói như vậy, là anh trai đã trách oan cho em à?”
Thiên Chi im lặng một lúc, rồi sau đó cô lặng lẽ nghiêng đầu về phía trước, chôn chặt vào trong lồng ngực anh.
Như vậy còn chưa đủ, cô hít sâu mùi hương trên người anh.
Giờ này phút này.
Vô thanh thắng hữu thanh.
(Vô thanh thắng hữu thanh: Im lặng không tiếng động so với có tiếng động càng cảm động hơn. Có đôi khi không nói lời nào so với nói càng nhiều càng tốt hơn. Nguồn Baidu.)
Cô chỉ vùi đầu vào đó, ngoài ra không có hành động gì nữa.
Trông Thiên Chi như vậy, thoạt nhìn giống như chú chim cút nhỏ đang xấu hổ.
Chiếc xe chuyên dụng chạy đến rất nhanh, Thiên Chi bị Tống Kỳ Thâm lôi kéo nhét vào trong xe, về phần hành lý của hai người sẽ có người đưa đến, hiện giờ bọn họ chỉ cần ngồi phịch xuống ghế sau cùng nhau là được rồi.
Ngày hôm nay Thiên Diêm và Lục Uyển Đình cũng sẽ bay đến đây, bọn họ đã sớm báo thời gian cụ thể cho hai người biết.
Sau khi Thiên Chi báo bình an xong, phát hiện bên trong nhóm chat Đường Thu Thu vừa chia sẻ một đường link của trường học, còn đặc biệt tag Thiên Chi vào, bảo cô nhất định phải xem nó.
Thiên Chi ấn mở, là link liên kết của các trường đại học chuyên nghiệp bên Pháp, có liên quan đến chương trình trao đổi sinh viên.
Ở đại học Kinh Đại, chuyên ngành điều chế và thiết kế nước hoa có số lượng trường liên thông được phê duyệt rất nhiều.
Thiên Chi cúi đầu nhìn xuống các tên trường đại học, chợt ngẩn người.
ISIPCA là trường đại học quốc tế chuyên về điều chế nước hoa.
( Trường ISIPCA có thể nói là trường đào tạo nhiều người làm việc trong ngành nước hoa nhất cho đến hiện nay.)
Lúc trước cô đã từng nghe nói qua hạng mục hợp tác này ở trong trường, chẳng qua là không ngờ đến, trường học được trao đổi năm nay, lại là một trường tiếng tăm lừng lẫy ở trong giới với những nhân tài kiệt xuất, còn là một trường đại học nước hoa nổi tiếng nhất thế giới.
ISIPCA là nơi đào tạo và nuôi dưỡng ra rất nhiều nhà điều chế nước hoa nổi tiếng trên thế giới hiện nay, hơn nữa các giám đốc bộ phận nước hoa của nhiều thương hiệu cao cấp quốc tế đều xuất thân từ trường học này.
Nơi này hoàn toàn xứng với danh hiệu cái nôi rèn luyện ra các nhân tài nước hoa, cũng có cả học viện nước hoa cao cấp quốc tế được thành lập bởi Guerlain ở Pháp.
( Guerlain: Được biết đến là hãng sản xuất nước hoa lâu đời nhất trên thế giới. “Triều đại” Guerlain do Pierre-François Pascal Guerlain, người ra đời tại Abbeville, một vùng quê của nước Pháp, thành lập.Pierre-François là một cậu bé bất hạnh, cha cậu là một thợ thủ công nghèo khó nhưng cũng là một kẻ bạo ngược. Nguồn GG.)
Thiên Chi đang nhập tâm, suy nghĩ chợt bị Tống Kỳ Thâm kéo về ——
“Xem cái gì mà phải để mắt sát như vậy? Thị lực yếu à?”
“Chỉ…..Chỉ là một số thông báo của trường học thôi….” Thiên Chi nói xong lại từ màn hình ngẩng đầu lên.
Theo sau, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, “À đúng rồi, vừa nãy quên nói với anh, ba mẹ em hôm nay cũng đến.”
“Anh đã biết từ sớm.” Tống Kỳ Thâm nâng mí mắt lên một nửa, rồi dựa lưng vào đệm ngồi, nhưng tay vẫn ôm lấy eo cô, mặc cho cô né tránh như thế nào cũng không chịu buông.
“Anh đã biết từ sớm hả?” Hành trình của Lục Uyển Đình, có lẽ chỉ nên nói với một mình cô mới đúng chứ.
Nhưng Thiên Chi suy đi nghĩ lại, anh không biết mới là chuyện không đúng đó, tiếp đến không đợi Tống Kỳ Thâm trả lời, cô trực tiếp chuyển đề tài.
“Vậy buổi tối chúng ta đến thăm ông nội à?”
“Ừ.” Vừa dứt lời, Tống Kỳ Thâm khép mắt lại rồi lại mở mắt lên, bổ sung thêm một câu, “Đợi thăm ông nội xong, anh trai sẽ dẫn em đi trượt tuyết và ngắm cực quang nhé, chịu không?”
Thiên Chi nghe vậy, những ý nghĩ lúc trước xuất hiện ở trong đầu, còn có cả những việc phát sinh vừa rồi, hay những cái ý định kia, giờ phút này đều tan thành mây khói.
Đôi mắt cô bỗng trở nên sáng ngời, giống như một hồ nước trong vắt xanh biếc, cũng tựa như bầu trời đêm với đầy những vì sao sáng chói, cực kì linh động.
Nhìn Thiên Chi cao hứng như thế, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Kỳ Thâm cũng nhiễm một chút vui vẻ, “Nhưng trước khi đến đó, anh sẽ nói cho em biết một chuyện.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Thiên Chi không khỏi cảm thấy tò mò.
“Chúng ta cần phải chọn một thời gian để đi đến bờ biển.”
Tống Kỳ Thâm nói xong bàn tay đang ôm lấy eo cô buông lỏng, không hiểu vì sao anh lại kiêu ngạo ngồi thẳng người lên, ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, âm điệu treo trong lời nói, “Thực ra cũng không có gì, chính là anh vừa mua cho em một cái ngư trường.”
(Ngư trường: là vùng biển có nguồn lợi thuỷ sản tập trung được xác định để tàu cá đến khai thác.)
?
Thiên Chi: ……..
————//—//————
Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc: Kỹ thuật làm bánh nướng áp chảo nhà ai giỏi nhất, chính là Vua Khổng Tước Tống thị của thành phố Ngân.
Bạn nhỏ nhà người ta thì nhận được vòng cổ kim cương và bản tình ca, còn bạn nhỏ nhà họ Tống thì lại nhận được chính là……Ngư trường.
Editor: Mình thấy có rất nhiều bạn nghĩ tình cảm Thiên Chi dành cho Tống Kỳ Thâm quá nhạt, thực ra không phải là nhạt mà do cô bé từ nhỏ đến lớn chưa từng yêu đương, lúc nào cũng sống một mình đã làm cho Chi Chi quen với cuộc sống cô đơn rồi. Cũng không thể trách Chi Chi sao lại như thế, những chương sau các bạn sẽ hiểu lý do tại sao Chi Chi lại trầm lặng, ít nói như vậy, Chi Chi là một cô bé khá đáng thương, câu chuyện này chủ yếu muốn nói đến việc một người chưa biết tình yêu là gì và một người không biết bản thân mình đã yêu đối phương từ bao giờ. Nói chung, về sau các bạn sẽ hiểu rõ tình cảm của hai người dành cho nhau sâu đậm như thế nào thôi.