Hắn đặt trước mặt Giang Y Linh một bát cháo nóng hổi, còn có vài món ăn kèm.
“Em ăn đi, đang còn nóng đó”
Hắn nhìn Giang Y Linh, như kiểu nếu cô không ăn hết thì hắn sẽ không chịu rời mắt vậy.
Mạc Tử chớp chớp đôi mắt nghi hoặc, muốn mở miệng hỏi: Anh à, em có phải em gái ruột của anh không vậy.
Anh đem cháo cho một người mới quen biết không lâu!!!
Nhưng cô cũng chỉ có thể gào thét trong lòng.
Giang Y Linh cúi người lục lục tìm dây buộc tóc trong đống đồ dưới bàn, vừa tìm vừa trả lời: “Anh nấu nhiều vậy làm sao em ăn hết”
Mạc Quân Ngôn: “Anh không biết em thích ăn gì, vậy nên những món anh biết anh đều nấu hết cả.”
Giang Y Linh tìm được dây, định buộc tóc, thì Mạc Quân Ngôn liền lấy dây buộc tóc, xoay người cô để lưng cô đối diện với hắn.
Giang Y Linh cười mỉm mặc kệ cho Mạc Quân Ngôn buộc tóc cho cô.
“Em thích ăn thịt, cũng thích ăn rau, chỉ không thích cà rốt.
Em không quá kén chọn.
Nhưng em bị dị ứng với cua, không thể ăn được các món nấu với cua.”
Mạc Quân Ngôn vừa buộc tóc vừa ghi nhớ những điều cô nói.
Đợi khi hắn buộc xong mới trả lời cô: “Ừ”
Giang Y Linh cầm thìa lên định ăn cháo liền nhớ ra chỗ mình còn có Mạc Tử.
Cô xoay đầu nhìn Mạc Tử, thì thấy cậu ta khoanh cả tay cả chân ngồi trên ghế.
Cô nhanh ý, đẩy ít thức ăn cho lấy lệ mời Mạc Tử.
Mạc Tử thấy vậy, liền liếc xuống xong rồi lại ngước cổ lên nhìn trần nhà không thèm để ý đến Giang Y Linh.
Giang Y Linh bĩu môi đành chịu, cô cúi đầu xuống ăn cháo, kệ cho tiểu gia kia giận dữ.
Mạc Quân Ngôn rời tầm mắt, nhìn cô em gái cùng cha khác mẹ của mình, toàn thân hắn bắt đầu tỏa ra khí lạnh, híp mắt nhìn Mạc Tử.
Mạc Tử rùng mình, thấy Mạc Quân Ngôn đang ầm ầm tỏ khí lạnh khắp nhà, cô ngồi lại bỏ chân xuống ghế, ngồi nghiêm chính.
Giang Y Linh chẳng cảm nhận gì, cứ vậy là ăn.
Mạc Tử: “...” – ăn ngon gớm, cậu cứ ăn đi, ăn đi, ăn đến chết điiii
Giang Y Linh dường như vì quá đói nên ăn rất nhanh đã hết bát cháo.
Lúc cô nhìn về phía Mạc Tử thì cô ấy vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh như một học sinh đang trong giờ giáo viên chủ nhiệm vậy.
“Mạc Tử, cậu còn định ngồi đây làm gì nữa, cậu không bận đi học sao?”
Nhắc đến chuyện đi học mặt Mạc Tử liền biến sắc: “Không đi, không muốn đi tí nào, mình thà ngồi đây nhìn cậu còn hơn là đi học”
Mạc Quân Ngôn từ bếp đi ra, liền nói: “Vậy để anh gọi cho Hàn Diệp Hải”
Mạc Tử nghe vậy, trợn mắt nhìn hắn đang thản nhiên đem ra một cốc sữa đặt trước mặt Giang Y Linh.
“Em đi em đi được chưa.
Từ lúc tới giờ em chỉ ngồi không đâu có đụng chạm gì đến anh đâu, sao anh phải đuổi em như đuổi tà vậy chứ.” – cô đứng dậy nhỏ giọng oán trách.
Mạc Quân Ngôn: “Vì em sáng quá”
Mạc Tử: “...” – ý anh là em đang làm bóng đèn sao?
Được được, tiểu gia ta đi, không cần các người đuổi.
Giang Y Linh cầm cốc sữa vừa uống vừa cười.
Mạc Tử đi rồi, chỉ còn cô và Mạc Quân Ngôn.
Giang Y Linh hỏi: “Anh không đi làm ư.
Bây giờ là hơn giờ rồi đó.”
Mạc Quân Ngôn: “Ừ”
Ừ???
Ý gì đây, thế là có đi làm không?
Giang Y Linh mờ mịt nhìn hắn tất bật dọn bát đũa đem vào bếp.
Được một lúc hắn đi ra, nhìn cô rồi nói: “Chiều anh cho người đem xe qua cho em.
Hôm nay em định làm gì?”
Giang Y Linh ngẫm một lúc rồi trả lời: “Cắm ổ ở nhà, chơi game, ăn với ngủ”
Hắn nghe cô nói vậy liền gật đầu nhìn cô: “Vậy em cứ ở nhà đi, trưa anh sai người đem đồ ăn qua cho em, đừng ăn mì tôm nữa” – hắn nhìn cô thâm thúy.
Giang Y Linh nghe vậy cũng không để ý, liền khu khạc gật đầu.
Mạc Quân Ngôn nói thêm vài câu nữa rồi đi, hắn phóng xe đến thẳng công ty.
....!
Chiếc xe dừng ở trước tổng công ty Mạc thị.
Hắn đi lên tầng cao nhất của tòa nhà bằng thang máy riêng dành cho chủ tịch.
Trợ lý Phàm đứng trước thang máy đã hơn ba mươi phút.
Mỗi ngày hắn đúng tám giờ sẽ đứng trước thang máy đón sếp.
Nhưng hôm nay có chút lạ là tại sao hơn tám rưỡi rồi mà chưa thấy sếp đến.
Đúng lúc đó “đinh” một tiếng, trợ lý Phàm hơi lơ đãng thế nên có chút giật mình.
Mạc Quân Ngôn ung dung bước ra, trợ lý Phàm cũng nhanh chóng đi theo.
Báo cáo hết một lượt công việc hôm nay.
Mạc Quân Ngôn liền dặn dò trợ lý Phàm là điện thoại về cho nhà bếp ở Mạc gia chuẩn bị cơm trưa đem đến căn hộ số ở Đế Mộng.
Trợ lý Phàm: “...” – hắn yên lặng nghe sếp mình phân phó công việc.
Mạc Quân Ngôn bồi thêm một câu: “Bảo người phía dưới, kiếm chút chuyện cho Ngao Thiết làm đi”
Trợ lý Phạm có nghe về việc hôm qua nên hắn hiểu vì sao sếp mình lại phân phó như vậy.
Hắn nhanh chóng lui ra để thông báo cho người phía dưới làm việc