Giang Y Linh vò cái quả đầu tổ quạ của mình, thất thiểu đi ra chỗ bàn trang điểm, rút dây xạc điện thoại ra.
Mới có h sáng thôi mà.
Cô giật giật khóe môi, đệch, Mạc Tử định khủng bố điện thoại của cô hay sao mà gọi gần trăm cuộc điện thoại, năm mươi hai tin nhắn.
Cô chỉ không để ý điện thoại có một đêm thôi mà.
Giang Y Linh mở tin nhắn của Mạc Tử ra, tin cuối cùng là cách đây năm phút.
[Người của Tiểu Linh Linh]: “Giang Y Linh!!! Cậu chết rí trong nhà rồi sao, nhanh ra mở cửa cho tiểu gia ta mau!!!”
Giang Y Linh bất giác rùng mình, nhoài người nhìn ra cửa sổ lan can, thấy Mạc Tử đang bất chấp hình tượng ngồi xổm bên cạnh còn có một người đàn ông, tay xách cặp lồng.
Đệch, Mạc Quân Ngôn, cô quên mất hắn dặn cô là sáng nay sẽ đem đồ ăn sang cho cô.
Thấy vậy Giang Y Linh vội vàng xỏ đôi dép ở mép giường, chạy vèo xuống nhà.
Cô cũng không quên nhắn cho Mạc Tử tin nhắn trả lời: “Mình xuống liền”
....!
“Tinh tinh”
Mạc Tử nhìn điện thoại trong tay mình rung lên.
Đọc tin nhắn xong, cô liền đứng dậy, phủi phủi tay mình, nhìn người đàn ông cũng vừa đứng dậy.
Cả hai người tự động đi về phía cửa chờ đợi chủ nhà ra mở cửa.
Hai người đứng trước cổng khoanh tay chờ đợi.
Giang Y Linh ra đến nơi liền thấy Mạc Tử đằng đằng sát khí, còn Mạc Quân Ngôn vừa khoanh tay vừa cầm cặp lồng.
Cô hơi sựng lại, bây giờ nhìn kỹ thì mới thấy hai người này rất giống nhau chứ đùa.
Cô mở cửa tươi cười mời cả hai người vào nhà.
Mạc Tử không khách khí đạp cửa cổng ra oai rồi thản nhiên đi vào nhà.
Cổng nhà: “...” – chị à, em đâu có làm gì đắc tội với chị.
Giang Y Linh: “...” – chắc lại quên uống thuốc rồi.
Mạc Quân Ngôn thì cứ đủng đỉnh không nói lời nào theo cô vào nhà.
....!
Mạc Tử nghiêng đầu qua trái rồi lại nghiêng đầu qua phải, nhìn Mạc Quân Ngôn loay hoay tìm bát trong bếp để múc cháo, cô ngồi trên ghế sofa nhìn anh trai mình bận rộn, đôi mắt chớp chớp không ngừng.
Giang Y Linh ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm thay đổi như kênh truyền hình muốn cười nhưng không dám cười.
Mạc Tử nhận ra mình hơi thái quá liền lườm Y Linh.
Giang Y Linh mím môi nín luôn.
Mạc Tử thả dép ra, khoanh chân lại trên ghế sofa, nhìn đối diện Tiểu Linh Linh của mình.
“Tiểu Linh Linh, cậu nói thật cho mình biết, lần đó cậu mất tích không phải là vì đi gặp người thân đúng không?”
Giang Y Linh hơi ngập ngừng: “Mạc Tử, lần đó thực sự mình gặp được dì của mình vậy nên mới ở lại với dì một thời gian”
Mạc Tử trợn mắt lườm: “Đến nước này rồi mà cậu vẫn còn dấu mình”
“Haizzz, thật mà, chỉ là có một số chuyện xảy ra.
Chuyện này dài lắm có thời gian mình sẽ kể cho cậu.”
Mạc Tử định nói điều gì đó thì Mạc Quân Ngôn bưng một khay đồ ăn ra.
Cô tức giận, liền đứng lên đi ra chỗ ghế khác ngồi, cách xa Y Linh.