CAM'S HOME | CHƯƠNG |
Đường Chi Hạ cứng đờ người ngước cằm lên.
"Thả lỏng." Cố Nham thấp giọng nói.
. . . . . Đường Chi Hạ oán thầm, gần như này ai mà thả lỏng được. Cái nhan sắc giết người này thật quá đáng. Đầu óc cô đang nghĩ, thân thể cũng phản ứng. . . . . cô vô thức nuốt ngụm nước bọt.
Trong phòng yên tĩnh, một âm thanh nho nhỏ này đương nhiên bị Cố Nham phát hiện.
Đường Chi Hạ lập tức hắng giọng: "Yết hầu hơi ngứa."
Cố Nham nhìn cô nghiêm túc nói: "Uống nhiều nước một chút."
"Thầy Cố, dáng dấp của anh thật dễ nhìn."
"Từ này không thích hợp với độ tuổi của tôi."
Đường Chi Hạ thu lại thần sắc: "Lúc nhỏ tôi đã đi Mỹ, tiếng Trung quả thực không tốt lắm. Dù sao anh là người đẹp trai nhất tôi từng gặp."
Cô nhẹ nhàng lên tiếng: "Thầy Cố, sao anh lại chuẩn bị hòm thuốc."
"Quay phim thường xuyên bị thương, mỗi lần ra ngoài Tiểu Âu đều mang theo."
Cố Nham thu dọn đồ xong: "Về sớm nghỉ ngơi đi."
Chân Đường Chi Hạ không động đậy: "Thầy Cố, anh không hỏi tôi với Đại Khê xảy ra chuyện gì sao?"
"Em muốn nói thì nói, không muốn thì thôi. Chi Hạ, mỗi người đều có một bí mật."
Chi Hạ.
Anh gọi tên cô.
Đường Chi Hạ cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng.
"Chi Hạ?"
"Thầy Cố, về sau tôi sẽ nói cho anh biết. Tôi về nghỉ ngơi trước. Anh cũng sớm nghỉ đi."
. . . . . Đường Chi Hạ bước chân thoải mái về phòng, đêm nay giấc ngủ của cô đặc biệt an ổn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lựa chọn về nước, chọn con đường tiến vào ngành giải trí là rất đúng.
Ở bên kia, tiểu Âu cảm thấy thật thống khổ, muốn đi cũng không được.
Đại Khê dò hỏi tiểu Âu: "Đường Chi Hạ và Cố đại ca trước kia có quen biết?"
Tiểu Âu: "Mấy hôm trước quay phim mới gặp mặt."
"Có phải Cố đại ca biết Đường Chi Hạ là. . . . . . . "
"Là gì?!"
Đại Khê ngừng lại nói: "Đường Chi Hạ chẳng phải dạng tốt lành gì, cô ta tiếp cận Cố Nham để nổi tiếng."
Tiểu Âu gật gật đầu, rất nhanh phản ứng kịp: "Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai còn ghi hình. Tôi cũng phải về phòng, chắc Nham ca đang tìm tôi."
. . . . .Đại Khê không nghe ngóng được gì từ tiểu Âu, cô ta tức giận gạt đèn trên bàn, một tiếng động lớn vang lên.
Sau đó cô ta gọi điện cho mẹ, khóc lóc kể lể, thêm mắm muối vào chuyện hôm nay.
Đại Mai nhíu mày: "Con chọc giận cô ta làm gì?"
Đại Khê tức giận: "Con thấy nó không vừa mắt!"
"Khê Khê, Đường Chi Hạ không phải Mục Sênh."
Tính cách Mục Sênh ôn nhu, xưa nay không nổi giận lớn tiếng với ai. Mà Đường Chi Hạ thì khác, từ nhỏ được mệnh danh là "tiểu ma nữ", nhưng kì lạ, người nhà Mục gia rất quý mến cô ta. Tính cách hai chị em hoàn toàn khác biệt.
Lúc Đường Chi Hạ theo Đường Khiết đi, hai vị lão nhân của Mục gia đau lòng thương nhớ, miệng còn thầm nhủ, trong lòng chỉ có duy nhất tiểu tôn nữ này. Lúc ấy bà dẫn Đại Khê đến, hi vọng bồi đắp chút tình cảm cho họ nhưng cả lão gia và lão thái thái chẳng thèm nhìn.
Đại Khê: "Mẹ, sao Đường Chi Hạ muốn vào ngành giải trí làm gì! Con không muốn nhìn thấy cô ta!"
"Khê Khê, con yên tâm, ba mẹ luôn ủng hộ con. Con thích bộ tiểu thuyết kia, ba con đã đồng ý đầu tư. Con phải hiểu một chuyện, Đường Chi Hạ cự tuyệt ba con. Con không cần để tâm đến cô ta."
Đại Mai biết trong lòng Mục Trình Hòa còn vợ con cũ, cũng biết ông lén đi thăm Đường Chi Hạ và Đường Khiết bao nhiêu lần, nhưng Đường Khiết không để tâm. Đại Mai không sợ tình xưa hai người nối lại, mỗi lần đều nhắc nhở ông mua quà cho Đường Chi Hạ, đôi lúc bà sẽ đích thân chuẩn bị, đều là đồ quý giá. Đương nhiên bà làm chuyện này để lấy lòng Mục Trình Hòa.
"Mẹ, sớm biết cô ta cũng tham gia chương trình này, con đã tìm người thay."
Nói thật dễ nghe ta.
"Cố đại ca đối với cô ta không tầm thường."
"Có lẽ trước kia Mục Sênh từng nhắc đến Đường Chi Hạ. Khê Khê, Đường Chi Hạ lớn lên ở nước ngoài, không hiểu rõ tình trạng ngành giải trí trong nước. Chương trình này con có gắng biểu hiện tốt. Chờ khi phát sóng mẹ sẽ an bài sau."
"Mẹ, con yêu mẹ."
"Được, con nghỉ ngơi sớm đi."
Đại Khê cúp điện thoại, lâm vào trần tư. Cô ta nghĩ cái gì, lại gọi điện thoại: "Nữu Nữu sao rồi?"
"Còn tốt."
"Bà trông kỹ nó cho tôi."
"Biết rồi. Nha đầu này biết suy nghĩ gì mà muốn trốn."
"Ừ."
Rạng sáng ngày hôm sau, trời se lạnh, thợ quay phim đã đến gõ cửa.
Đường Chi Hạ còn buồn ngủ: "Quay sớm vậy sao?"
Anh trai quay phim: "Bắt đầu rồi."
Đường Chi Hạ lập tức đi rửa mặt, anh quay phim khiêng camera tiến vào quay.
"Cái này cũng quay sao?"
Anh trai quay phim: "Đạo diễn yêu cầu."
(Đạo diễn: Tôi chưa nói qua!!)
Đường Chi Hạ chỉ mất phút chuẩn bị: "Lên đường thôi. Có cần tôi đi gọi thầy Cố không?"
"Thầy Cố dưới lầu."
Đường Chi Hạ nhanh chân xuống đại sảnh.
Trần Thiển hôm nay không đi cùng cô: "Hạ Hạ, chú ý an toàn. Da mặt nhớ dày một chút!"
Khóe mắt Đường Chi Hạ giật giật một cái, dự cảm nhiệm vụ hôm nay không dễ dàng.
Sáng sớm không khí trong lành. Nhịp sống ở Tân Cương từ từ thức tỉnh.
Cố Nham và Chung Nhất Minh cùng đứng dưới gốc cây, hình như hai người đang thương lượng gì đó.
Đường Chi Hạ đi đến: "Buổi sáng tốt lành."
"Chi Hạ, sư ca (Cố Nham) nói đưa tệ cho em rồi, chúng tôi đã thương lượng liên minh, em có muốn đi cùng chúng tôi không?" Chung Nhất Minh nói.
"Nhưng sư phụ cũng muốn liên minh với tôi."
Chung Nhất Minh: "Em không cảm thấy người trẻ tuổi chúng ta đi chung mới tốt sao? Gia nhập cùng hội người già khẳng định không thể tìm thấy công chúa."
Đường Chi Hạ cong khóe miệng, cô lại nhìn Cố Nham: "Em nghe theo anh." Trong tay cô có một manh mối, nên cô nhận được bốn lời mời liên minh.
Khóe miệng Cố Nham giương lên: "Trong tay Chi Hạ có manh mối, các người muốn lợi dụng cô ấy?"
Ông trời ơi. . . . ! Đây là người mới tham gia chương trình giải trí sao? Mới liếc mắt đã phát hiện ra ý đồ của họ!
Chung Nhất Minh che ngực: "Chi Hạ, trước khi tìm thấy công chúa, em chính là công chúa của chúng tôi." Anh không lưng làm động tác vương tử.
Đường Chi Hạ tươi cười: "Nhưng tôi đồng ý liên minh với Cố lão sư rồi."
Chung Nhất Minh muốn thổ huyết: "Anh có thể làm tay sai cho hai người."
Cố Nhâm: "Không cần. Chúng tôi đã đủ người." Anh nói rồi kéo tay Chi Hạ: "Đi thôi! Không còn sớm nữa."
Chung Nhất Minh bất lực: "Cố Nham ca, anh trọng sắc khinh huynh đệ!"
Đi được trăm bước, Cố Nham buông lỏng tay: "Tiểu Âu từng nói với anh, mấy người này rất cáo già, trở mặt còn nhanh hơn thay áo."
Đường Chi Hạ ngẩng đầu nhìn anh: "Em biết rồi ạ. Mùa trước em xem hết rồi. Mấy người Hoàng lão sư còn chống lại tổ đạo diễn. Nhưng lần này họ đối với chúng ta cũng tốt. Lần trước khách mời bị hành thảm đến lên hot search!"
Cố Nham cười khẽ: "Vậy xin hỏi, tiếp theo chúng ta đi đâu."
Đường Chi Hạ lấy một tờ giấy trong túi ra: "Anh nhìn tấm bản đồ này xem, tối qua em tra trên Baidu, cái mũi tên này chỉ hướng núi Thiên Sơn."
Cố Nham nghiên cứu kĩ cái gọi là "bản đồ" này, tổ tiết mục quá keo kiệt, trình độ vẽ chẳng bằng trẻ em mẫu giáo. Rất khó Đường Chi Hạ mới đoán được đây là núi Thiên Sơn.
Đường Chi Hạ tiếp tục nói: "Núi Thiên Sơn ở phía đông, chúng ta phải đi về hướng đông. Nhưng xa tận cây số, ngồi xe cũng mất tệ môt người, chúng ta không có tiền."
Cố Nham lên tiếng: "Chúng ta đi trước. Trên đường tổ đạo diễn sớm chuẩn bị rồi."
Đường Chi Hạ: "Thầy Cố, chúng ta có thể tự kiếm tiền, ở nước ngoài có rất nhiều nghệ sĩ đường phố."
Cố Nham dở khóc dở cười: "Em có tài nghệ gì?"
"Em biết đánh đàn dương cầm."
Cô Nham đưa tay xoa tóc cô: "Vậy chúng ta đi đâu tìm dương cầm?"
Anh trai quay phim đột nhiên nói chuyện: "Mời rút thẻ nhiệm vụ."
Chung Nhất Minh chạy tới cười ha ha: "Rút đi!"
Đường Chi Hạ: ". . . . Tôi rút trước." Mặt cô khẩn trương, mở tấm thẻ ra: "Là phát bữa sáng cho công nhân môi trường. A di đà phật!"
Cố Nham cũng rút một tấm, anh nhìn thoáng qua, mi tâm khẽ nhíu một cái.
"Của anh là gì?"
Cố Nham mở thẻ cho cô nhìn, là đến nhà trẻ.
Đường Chi Hạ: "Làm thầy giáo?"
Chung Nhất Minh: "Tôi có thể làm học sinh."
Cố Nham nhìn hắn một cái: "Cậu rút trúng cái gì?"
Chung Nhất Minh nhìn rất đắc ý: "Vận khí của tôi tương đối tốt, tôi rút trúng xe. Chi Hạ, cho em suy nghĩ lại, muốn đi với tôi hay không? Sư ca có thể giúp em đi một đoạn."
Cố Nham quay đầu, híp mắt nhìn Đường Chi Hạ.