Chương : Muốn rời đi
Đường Chi Hạ do dự nói: "Thầy Cố, anh muốn liên minh với tôi?"
Cố Nham cười như không cười: "Tôi chưa xem qua Running man nên không hiểu rõ quy tắc của họ."
Đường Chi Hạ cong khóe miệng: "Thầy Cố, anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh." Cô nói bằng giọng điệu tự hào, trong mắt như có ánh sáng lóe lên.
"Vậy xin em chiếu cố tôi nhiều hơn." Cố Nham đưa tay phải ra.
. . . . Đường Chi Hạ do dự mấy giây củng đưa tay ra: " Cố lên!"
"Em muốn xin ra nhập! Em cũng là người mới. Xin được chiếu cố nhiều hơn." Đại Khê đột nhiên gia nhập, tay nắm chặt tay hai người.
Bởi vì có ống kính, Cố Nham nhất quán thanh lãnh, khóe miệng Đường Chi Hạ tỏ vẻ tươi cười: "Hoan nghênh, hoan nghênh."
Đại Khê nháy mắt mấy cái, dáng vẻ tươi cười xán lạn, cô ta hạ quyết tâm lần này ghi hình phải bám theo Cố Nham, không thể để một mình Đường Chi Hạ độc chiếm.
Mà Đường Chi Hạ tuyệt đối không muốn đi chung với Đường Chi Hạ, cô ta sợ lúc ghi hình không khống chế nổi chính mình. . . . . . . đánh người!
. . . . . .
Đêm đó, mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đường Chi Hạ đắp mặt lá, gặm táo, mới ăn được mấy miếng đã bị Trần Thiển cướp mất: "Ăn táo buổi tối lượng đường tăng cao, em muốn fan hâm mộ nhìn thấy mình tròn vo?"
Đường Chi Hạ khóc không ra nước mắt, may mắn trước kia thường xuyên luyện tập thể thao, ở nước ngoài cô thường tham gia chạy bộ, chơi bóng. . . . nên dáng người trông rất thanh mãnh.
Cô thở dài. . . . . : "Làm minh tinh thật không dễ dàng. Trước ống kính nhìn ngăn nắp gọn gàng, việc phía sao ai biết a
Trần Thiển: "Chi Hạ, mặc dù dáng em đẹp nhưng cũng không được phớt lờ. Em biết Chu Tuyền Linh một tháng chỉ ăn một cân thịt không, mỗi ngày cô ta đi bơi một tiếng nên dáng người mới đẹp như vậy."
Đường Chi Hạ nghĩ nghĩ: "Cô ấy là người mẫu, thân cao m. Chúng ta không thể đem cô ấy ra so sánh."
Đường Chi Hạ cao m, chiều cao này cũng coi như vừa vặn. Cô và Cố Nham quay phim, chiều cao này cũng coi như phù hợp.
Hai người nói chuyện, . . . tiếng chuông điện thoại Đường Chi Hạ vang lên. Cô nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức bắt máy, giọng vội vàng: "Alo. . . . "
"Đường tiểu thư, tôi đã tìm được người."
Trong nháy mắt Đường Chi Hạ đứng lên: "Đứa bé thế nào?"
"Đứa bé đang ở thành phố Trường Sa, tôi sẽ gửi tư liệu qua hòm thư cho ngài."
Đường Chi Hạ cắn răng, sắc mặt trầm xuống: "Được! Tôi sẽ gửi thêm % tiền, tôi muốn ngài nhìn hộ đứa bé mấy ngày."
"Không có vấn đề. Chỉ là. . . . . Tôi phát hiện thân thể đứa bé không tốt lắm."
"Xảy ra chuyện gì?" Đường Chi Hạ khẩn trương truy vấn.
"Hình như bị ho khan nửa tháng, không ai mang con bé đi khám."
Đáy mắt Đương Chi Hạ ẩm ướt: "Tôi lập tức đến đó. Chúng ta liên hệ sau."
"Được."
. . . ."Chi Hạ, xảy ra chuyện gì?" Trần Thiển ở bên cạnh bất an lắng nghe.
Đường Chi Hạ cười khổ: "Thiển Thiển, em muốn đến thành phố Trường Sa một chuyến."
"Cái gì? Đi bây giờ? Đến đấy phải mất bốn năm tiếng, ngày mai em còn phải ghi hình. Căn bản không được."
Lời nói Đường Chi Hạ kiên định: "Nhất định em sẽ vè kịp."
Trần Thiển chỉ cảm thấy cô điên rồi: "Chi Hạ, em bình tĩnh một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu như tổ đạo diễn biết, em biết hậu quả thế nào?"
. . . . .Đường Chi Hạ hít sâu một hơi: "Thiển Thiển, chuyện này rất quan trọng, em trở về giải thích với chị sau."
Trần Thiển làm trợ lý cô được một thời gian, tính cách cô cũng hiểu rõ một ít: "Vậy chị đi với em."
Hai người xuất phát vội vàng, đến hành lang đụng phải Đại Khê và trợ lý Tống Ly.
Đại Khê ngăn cô lại: "Đi đâu vội vã vậy?"
Đường Chi Hạ biết đứa bé bị đưa đi, khả năng liên quan đến Đại Khê và mẹ cô ta: "Tránh ra!"
"Ai u! Tính khí đại tiểu thư không nhỏ nha, đường này do cô mở? Tôi không cho cô qua." Đại Khê tức chết, buổi chiều bị Đường Chi Hạ đoạt hết hào quang.
Đường Chi Hạ cười lạnh, đưa tay đẩy Đại Khê ra.
Đại Khê mang giày cao gót, cô ta không nghĩ Đường Chi Hạ sẽ ra tay động thủ, cô ta lảo đảo lui lại mấy bước rồi ngã xuống: "Đường Chi Hạ!"
Đường Chi Hạ từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Đừng động đến tôi! Mẹ tôi chịu đựng mấy người, nhưng tôi thì đừng có mơ."
Đại Khê từ nhỏ đến lớn chưa từng bị khi dễ, từ khi mẹ cô ta và Mục Trình Hòa ăn ở hợp pháp, cô ta đã là tiểu thư của Mục gia, người xung quanh đều yêu thương, láy lòng cô ta."
Tông Ly đỡ Đại Khê: "Có sao không?"
Đại Khê thở phì phò túm tóc Đường Chi Hạ: "Đường Chi Hạ! Mày dám đẩy tao!"
"Buông tay!" Đường Chi Hạ nghiêm nghị nói.
Đại Khê ngày càng dùng sức: "Mày đẩy tao trước!"
Đường Chi Hạ không nói lại cô ta, cô giữ tay cô ta bóp mạnh, Đại Khê chịu đau buông lỏng tay.
"Báo cảnh sat! Lỵ Lỵ, mau báo cảnh sát!"
Đường Chi Hạ khoanh tay xem cô ta diễn trò.
Tống Lý đưa tay: "Đường tiểu thư, cô đánh người xong muốn bỏ chạy?"
"Muốn bồi thường? Cô có thể tìm Mục Trình Hòa!" Đường Chi Hạ cười lạnh.
Tống Lỵ sững người, cô ta biết người tên Mục Trình Hòa này, là ba của Đại Khê.
Đại Khê không quan tâm: "Báo cảnh sát!"
. . . . . . Cố Nham nghe được động tĩnh ngoài cửa: "Tiểu Âu, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Cậu đi xem một chút?" Hình như có tiếng của Đường Chi Hạ.
Tiểu Âu mở cửa, thò người ra ngoài xem, lập tức trở lại báo cáo: "Hình như có đánh nhau?"
"Ai?"
"Đại Khê và Đường Chi Hạ." Tiếng nói của hắn vừa dứt Cố Nham đã nhanh chân đi ra.
Tiểu Âu vỗ đầu một cái: "Đồ đần! Đáng nhẽ mình nên nói không có gì!" Anh ta nhanh chân đuổi theo Cố Nham: "Nham ca, anh đừng đi! Để em!"
Cố Nham thấy Đại Khê một mặt ủy khuất, Đường Chi Hạ như con mèo nhỏ xù lông. . . . . Anh hơi nhíu mày, đã là người lớn rồi còn đánh nhau!
"Cố đại ca!" Đại Khê nhìn thấy Cố Nham, nước mắt lộp bộp rơi xuống: "Đường Chi Hạ khi dễ em!"
Cố Nham nhìn cô ta một cái, ánh mắt khóa lên người Đường Chi Hạ: "Hai người không sợ có phóng viên?"
Đại Khê ngưng khóc, cô ta quên mất chuyện này.
Cố Nham nói: "Tiểu Âu, đưa Đại Khê tiểu thư về phòng."
Đại Khê cắn răng, bộ dạng lê hoa đái vũ muốn Cố Nham dỗ dành.
(Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Tiểu Âu: ". . . . . . . . . "
Cố Nham nhìn Đường Chi Hạ không nói một lời.
Đường Chi Hạ quẫn bách, tóc vừa bị Đại Khê túm, xem ra bây giờ mất hết hình tượng rồi: "Thầy Cố, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước."
Cố Nham nhấp khóe môi: "Em đến phòng tôi."
Đường Chi Hạ cắn cắn môi: "Tôi có việc gấp phải ra ngoài một chuyến."
Cố Nham nhìn hai cô gái mặc quần áo chỉnh tề, trong tay cầm thêm túi, liền đoán được hai người muốn ra ngoài: "Chỉ cần mấy phút, nói xong tôi để em đi."
Trần Thiển nhìn Cố Nham như thấy vị cứu tinh, đáy mắt cô hi vọng anh giữ Đường Chi Hạ lại: "Chi Hạ, em nghe lời thầy Cố đi."
. . . . . . Đường Chi Hạ ngoan ngoãn theo Cố Nham vào phòng, Cố Nham cầm lược đưa cho cô.
Đường Chi Hạ cảm ơn một tiếng, tranh thủ chải lại tóc.
"Em muốn đi đâu? Thuận tiện nói cho tôi luôn?"
Đường Chi Hạ im lặng một lúc: ". . . . . Con gái của chị tôi đổ bệnh, tôi muốn đi xem tình hình con bé."
"Chị em?" Sắc mặt Cố Nham lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, anh rất nhanh che giấu được.
"Tôi có một người chị ruột, ba năm trước chị ấy ngoài ý muốn qua đời. Trước đi mất chị sinh hạ một bé gái." Đường Chi Hạ dừng một chút. . . . thanh âm không lưu loát: "Chưa kết hôn mà có con, người trong nhà không tiếp nhận đứa bé kia. Gần đây em mới biết chuyện đứa bé tồn tại." Cô thở nhẹ một hơi.
"Đứa bé đâu?"
"Ở thành phố Trường Sa."
Cố Nham trầm tư: "Chi Hạ, nếu em tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp em xử lý."
"Thầy Cố. . . . . " Đường Chi hạ nhất thời không biết nói thế nào.
"Ở Trường Sa tôi có người quen."
Đường Chi Hạ cảm thấy cổ họng khô rát: "Được."
Cô lựa chọn tin tưởng Cố Nham.
Cố Nham gọi điện cho một người bạn, rất nhanh giải thích ngắn gọn sự việc.
"Không cần lo lắng, bạn tôi sẽ giúp em xử lý. Chi Hạ, bây giờ em chuẩn bị đoạt lại đứa bé."
Đường Chi Hạ gật đầu cười cười: "Tôi đã thuê vài người."
"Em cho rằng đây là phim điện ảnh, quyền nuôi dưỡng đứa bé trong tay người kia, em tùy tiện đến đó đối phương sẽ báo cảnh sát, em cho rằng ngày mai sẽ về kịp?"
Đường Chi Hạ nhíu mày.
"Đến lúc đó ekip Running man không thấy em, đến lúc đó tìm em bồi thường, em còn mất đi một cơ hội làm việc với mọi người. . . . Làm chuyện gì cũng không được quá xúc động."
Đường Chi Hạ chớp chớp mắt: "Thầy Cố. . . . . . ."
"Muốn nói gi."
"Vẫn là anh nghĩ sâu tính kỹ."
"Em lại muốn khen tôi?"
Đường Chi Hạ cười khẽ, tâm trạng căng cứng được buông lỏng: "Không phải khen anh, là tôi nói thật lòng."
Cố Nham nhìn cô: "Đã lựa chọn tiến vào ngành giải trí, vậy phải làm tốt công việc của mình. Một người bạn từng nói với tôi, làm diễn viên chính là tâm huyết cả đời cô ấy. Cô ấy không phải minh tinh, mà là diễn viên thực thụ. . . . . . Chi Hạ, đạo diễn Đường nói em rất có thiên phú."
Đường Chi Hạ như bị cá gì gõ một cái: "Thầy Cố, cám ơn anh. Tôi sẽ cố gắng làm tốt."
Mục đích của cô theo nghề này vốn không đơn thuần. Đêm nay bị Đại Khê kích thích, phẫn nộ trong lòng nhát mắt bộc phát. . .
Cố Nham hắng giọng: "Đã là người của công chúng thì không nên hành sự như vừa nãy. Muốn đánh nhau về sau quay phim sẽ có cơ hội."
Gương mặt Đường Chi Hạ nóng lên, xấu hổ đến cực điểm.
"Về sớm nghĩ ngơi đi, ngày mai còn ghi hình."
". . . . . . . ."
Cố Nham tiến lên phía trước một bước, chậm rãi đưa tay.
Đường Chi Hạ vô thức tránh đi.
"Đừng nhúc nhích, ở đây có vết thương." Anh nhẹ nhàng đưa tay đặt lên.
Hai người đứng gần nhau, hơi thở của anh bao chùm cô, xa lạ nhưng khiến người khác yên lòng.
Anh quay người tìm hòm thuốc. . .
"Ngẩng đầu__" Thanh âm Cố Nham trầm thấy êm tai vang lên.
"Cố. . . " Đường Chi Hạ hé miệng.
"Đừng nói chuyện, một chút sẽ xong." Ánh mắt Cố Nham chăm chú nhìn vết cào trên mặt cô.
Đôi lời của tác giả:
Tiếng lòng của Đường Chi Hạ: Gần qua. . . Ánh mắt của anh thật dễ nhìn, cái mũi cũng thật đẹp, bờ môi cũng thật đẹp. . . . . .
Không. . . . không được nhìn nữa.
Đừng nói chuyện, hôn anh~~~~
owwoni